Long Vương Trở Lại

Chương 345




Chương 345

Một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi và một cô gái ngoài hai mươi tuổi đang nằm trên mặt đất.

Ông cụ bị trói chân tay và bị ném trên mặt đất như một con chó chết.

Cô gái cũng vậy, hai tay bị trói sau lưng, chiếc váy trắng lấm tấm bùn, trông rất thảm hại.

Giang Thần và Tiểu Hắc bước đi dưới ánh nhìn của rất nhiều người.

Vương Mạnh của nhà họ Vương cười nói trước: “Ha ha, không ngờ lại dám đến.”

Châu Côn của nhà họ Châu chỉ vào mấy vạn người chung quanh: “Tàn dư của nhà họ Giang, các người có thấy thế trận này không? Các người đến đây tìm đường chết sao?”

Triệu Đông Lai của nhà họ Triệu đứng lên nói lớn: “Mười năm trước tôi đến biệt thự nhà họ Giang, trói người nhà họ Giang rồi phóng hỏa. Không ngờ sau khi chúng tôi rời đi, Đường Sở Sở phát hiện hỏa hoạn và cứu một người còn sót lại, nhưng… Thì sao, dù có mạnh mẽ đến đâu thì hôm nay anh cũng sẽ chết.”

Cộp cộp cộp.

Đôi giày da to lớn phát ra âm thanh khi chạm đất.

Giang Thần đến trước mặt mọi người rồi dừng lại.

Đoạn Vương Gia đạp lên người ông cụ một cái.

“A!”

Ông cụ đau đớn hét lên.

Đoạn Vương Gia liếc mắt, nhìn thấy Giang Thần đeo mặt nạ, ông ta lạnh lùng nói: “Không ngờ hồi đó còn có cá lọt lưới. Sau khi nhà họ Giang bị diệt, người này thật sự đã xây mộ ở đây rồi chôn cất cho nhà họ Giang.”

Giang Thần nhìn về phía ông cụ bị Đoạn Vương Gia giẫm lên.

Anh đã nhìn thấy khuôn mặt của ông cụ.

“Tần, quản gia Tần?”

Người anh run lên.

Quản gia Tần tên là Tần Niên, là quản gia của nhà họ Giang.

Năm đó, khi nhà họ Giang gặp nạn, ông ấy không có ở Giang Trung, cho nên mới thoát được một kiếp.

Theo thông tin của Tiểu Hắc, quản gia Tần đã rời xa Giang Trung nhiều năm.

Anh quay lại và liếc nhìn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc rõ ràng cảm nhận được sự không hài lòng của Giang Thần, anh ta kịp thời giải thích: “Anh Giang, thật xin lỗi, là sơ suất của tôi. Tôi đã kiểm tra rõ ràng, tư liệu tôi đưa cho anh cũng đã ghi rõ, tôi không ngờ rằng họ có thể tìm thấy quản gia Tần, người đã rời xa Giang Trung nhiều năm.”

Quả thật Giang Thần rất muốn mắng Tiểu Hắc, người quan trọng như vậy sao có thể sơ suất được.

Trong khoảng thời gian này mọi sự chú ý của anh đều dồn vào Đường Sở Sở, cho nên anh cũng đã sai sót khi không nhớ đến quản gia Tần.

Giang Thần nắm chặt nắm đấm định bước đi.

“Đứng lại…”

Đoạn Vương Gia lấy ra một khẩu súng, chỉ vào Tần Niên đang bị ông ta giẫm dưới chân, la lên: “Nhóc con, nếu cậu bước thêm bước nữa, ông ta sẽ không còn mạng, mau gỡ mặt nạ xuống.”

“Gỡ xuống đi.”

“Tôi cũng muốn nhìn xem là ai đang giả thần giả quỷ.”

“Chỉ biết đeo mặt nạ giả thần giả quỷ.”