Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 887: Ba ba thật tàn nhẫn




Đường Vũ Lân còn nhớ rõ, nó có một đôi mắt như hồng ngọc. Nếu nó đứng yên thì sẽ là tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích hoàn hảo nhất.

Nhưng đồ vật này gây chết người a!

"Không được, quá nguy hiểm. Nàng có biết không, con Thúy Ma Điểu này ăn tuỷ não để phát triển đấy." Đường Vũ Lân vội vàng nói.

"Không được." Cổ Nguyệt ôm chặt lấy Thúy Ma Điểu rồi xoay người sang cho khác, để lại cho Đường Vũ Lân một bóng lưng.

Đường Vũ Lân lóe thân lên đã đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói: "Cổ Nguyệt nghe lời, đây không phải là đồ chơi. Vừa rồi nó suýt chút nữa đã gϊếŧ nàng."

"Không cho, ba ba thật tàn nhẫn!" Cổ Nguyệt quay nửa người lại.

Đường Vũ Lân im lặng một hồi, ta tàn nhẫn? Ta không tàn nhẫn nó liền gϊếŧ chúng ta a!

"Cổ Nguyệt, nghe lời được không? Con Thúy Ma Điểu này là hung điểu trứ danh. Vào thời thượng cổ, nó đã từng gây ra một trận gió tanh mưa máu. Ta thấy con Thúy Ma Điểu này khác với miêu tả trên cổ tịch, thực lực còn mạnh hơn trong ghi chép. Ta mới chỉ đánh ngất nó thôi, nếu nó tỉnh lại thì sẽ uy hϊếp tính mạng của chúng ta. Bây giờ chúng ta không thể dùng Thần Long Biến nữa, đến lúc đó, chúng ta sẽ chết dưới miệng nó. Chẳng lẽ nàng muốn nhìn ta chết sao?"


Cổ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn biểu lộ rất nghiêm túc của Đường Vũ Lân và hai tay duỗi về phía mình. Nàng chớp chớp mắt rồi đột nhiên nói: "Hình như ta nghĩ ra cách khiến nó không làm tổn thương chúng ta."

Không đợi Đường Vũ Lân nói lại, nàng đột nhiên giơ tay lên, hư hoá trên không trung.

Từng đường nét kỳ lạ xuất hiện trên không trung, mỗi đường đều lóe lên ngân quang, nhấp nháy như một sinh vật sống.

Thời gian dần trôi qua, những đường nét này ngưng kết thành một phù văn màu bạc, chậm rãi rơi xuống cái đầu xanh biếc của Thúy Ma Điểu.

Từng đường nét tràn vào, cơ thể Thúy Ma Điểu bắt đầu run lên. Cổ Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, "Tiểu Thúy nghe lời, chịu đựng một chút là tốt rồi."

Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn Cổ Nguyệt, hắn cảm nhận được bên trong phù văn màu bạc kia ẩn chứa tinh thần lực cực kỳ khổng lồ. Với tinh thần lực tu vi Linh Uyên Cảnh của hắn vậy mà không cảm nhận được tinh thần lực trong phù văn kia đạt tới trình độ nào.


Hắn vội vàng hỏi: "Cổ Nguyệt, nàng có nhớ được gì không?"

Cổ Nguyệt lắc đầu, "Không có. Ta chỉ nhớ cách làm cho Tiểu Thúy nghe lời. Ta chỉ mơ hồ nhớ rõ nếu làm như vậy thì nó sẽ không náo loạn nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta."

Đường Vũ Lân có chút không yên lòng, "Nếu thất bại thì làm sao bây giờ? Nó ..."

"Sẽ không thất bại." Cổ Nguyệt nói một cách nghiêm túc và chắc chắn.

Đường Vũ Lân nói: "Được rồi, ta đồng ý với nàng sẽ không gϊếŧ nó, nhưng nàng phải để ta dùng Lam Ngân Hoàng trói nó lại, chờ nó tỉnh lại rồi nói tiếp."

Cổ Nguyệt rõ ràng có chút không muốn, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Đường Vũ Lân, cuối cùng nàng cũng gật đầu, cẩn thận đưa Thúy Ma Điểu trong tay cho Đường Vũ Lân.

Không dám sử dụng Lam Ngân Hoàng bình thường, Đường Vũ Lân trực tiếp phóng thích Kim Ngữ ra ngoài. Kim Ngữ hất đuôi lên, bắt đầu quấn quanh Thúy Ma Điểu.


Nhìn thấy Kim Ngữ, Cổ Nguyệt trông rất thích thú, lại nói, Kim Ngữ đã khác với lúc trước.

Khi hồn lực và khí huyết tách ra, sau khi đột phá tầng phong ấn Kim Long Vương thứ chín, trên trán Kim Ngữ đã mọc lên một cái sừng, đồng thời, thân thể nó cũng dài ra tới 18 mét. Nhìn qua trông nó rất mảnh khảnh, nhưng trên người được bao phủ bởi long lân màu vàng giống hệt Đường Vũ Lân, mà không phải là hoa văn. Cảm giác nó giống như một con rồng vàng.

Một đôi mắt như thuỷ tinh màu vàng kim, rõ ràng có uy hơn trước nhiều. Nó ngẩng đầu nhìn Đường Vũ Lân, khí tức trên người ngang nhiên.

Từ trên người Kim Ngữ, Đường Vũ Lân cảm nhận được linh tính vô cùng mạnh mẽ. Tiểu gia hoả này từng là một hồn linh tàn phẩm, hiện tại đã ngày càng trưởng thành. Đường Vũ Lân mơ hồ có cảm giác nếu có một ngày Kim Ngữ tiến hoá ra long dực thì có lẽ nó thật sự có thể trở thành chân long.
Bá Vương Long tuy rằng cũng theo huyết mạch của hắn tiến hoá mà tiến hoá, nhưng so với Kim Ngữ, biên độ tiến hoá của Bá Vương Long nhỏ hơn một chút.

Một là vì Bá Vương Long quá mạnh mẽ, và quan trọng hơn, nó chỉ là Địa Long, mà không phải là Chân Long.

Kim Ngữ thì khác, nó là hồn linh thứ nhất của Đường Vũ Lân, khi huyết mạch của hắn thức tỉnh thì nó đã ở cạnh hắn. Huyết mạch trên người nó hoàn toàn cùng cấp với huyết mạch trên người Đường Vũ Lân. Vì vậy, dưới ảnh hưởng của Đường Vũ Lân, tiến hoá của Kim Ngữ càng thuần tuý hơn.

Đương nhiên, nếu tương lai Bá Vương Long cũng tiến hoá ra long dực thì sẽ không kém nó bao nhiêu, chỉ là phương diện am hiểu khác nhau.

Đối với hồn sư, tác dụng quan trọng nhất của hồn linh là cung cấp hồn hoàn, bình thường hồn linh không có tác dụng lớn lắm. Đối với cường giả, tác dụng của Đấu Khải lớn hơn hồn linh nhiều, cho nên bọn họ đều dành tinh lực để chế tạo Đấu Khải.
Chỉ có hồn linh cung cấp mấy hồn hoàn cuối cùng mới đủ cường đại để giúp đỡ bọn họ trong chiến đấu. Đây cũng là lý do vì sao trong quá trình chiến đấu, Sử Lai Khắc Thất Quái đều rất ít khi phóng xuất hồn linh. Là hồn linh cung cấp những hồn hoàn đầu tiên, mặc dù bản thân chúng sẽ tiến hóa khi hấp thu linh lực trong Thăng Linh Đài, nhưng biên độ biến hoá rất nhỏ và không thể sử dụng được.

Chỉ có Kim Ngữ là khác, nó tiến hoá không theo tiến hoá hồn hoàn mà là theo huyết mạch của Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân đã đột phá chín tầng phong ấn Kim Long Vương, bây giờ Kim Ngữ đã hoàn toàn khác biệt.

Đường Vũ Lân đặt tay lên đầu Kim Ngữ, Kim Ngữ lè lưỡi gật đầu trong tay hắn, trong mắt có chút kiêu ngạo. Dường như nó muốn cho Đường Vũ Lân thấy hiện giờ nó đã rất mạnh mẽ.
Đường Vũ Lân mỉm cười, "Được, lần sau khi chiến đấu sẽ để ngươi ra sân."

Kim Ngữ rất đồng tình gật đầu với Đường Vũ Lân, sau đó quay đầu lại, ánh mắt có chút xấu xa nhìn Thúy Ma Điểu, dường như đang suy nghĩ có nên cắn chết nó hay không.

Cổ Nguyệt trừng mắt nhìn Kim Ngữ, "Không được."

Kim Ngữ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt có vẻ hơi ngốc trệ, sau đó liền cúi đầu, dường như đã đồng ý.

Lúc này Cổ Nguyệt mới mỉm cười vui vẻ.

Con Thúy Ma Điểu kia bị thương không nhẹ, không thể tỉnh lại trong chốc lát. Lần này Đường Vũ Lân rất nghiêm túc ra lệnh cho Cổ Nguyệt không được phép rời khỏi mình trong phạm vi 10 mét, sau đó mới khoanh chân ngồi xuống, minh tưởng khôi phục.

Ý niệm đắm chìm vào hai vòng xoáy trong cơ thể.

Vòng xoáy huyết mạch rõ ràng đã co lại, nhỏ đi rất nhiều, tốc độ xoay tròn cũng rất chậm. Không hề nghi ngờ là trong quá trình Thần Long Biến vừa rồi, hắn đã tiêu hao lượng lớn huyết mạch chi lực, vòng xoáy hồn lực cũng thế. Nhưng làm Đường Vũ Lân kinh ngạc là kinh mạch của hắn dường như đã mở rộng ra một chút sau quá trình vừa rồi. Bởi vì kinh mạch của hắn đủ cứng cỏi nên không có dấu hiệu tổn hại gì.
Thực lực tăng lên, rốt cuộc đã có thể dần khống chế uy năng của Thần Long Biến sao? Vừa minh tưởng, hắn vừa nhớ lại cảm giác khi dẫn động Thần Long Biến.

Khi đó hắn vô cùng sợ hãi, trong lòng chỉ nghĩ đến Cổ Nguyệt. Hắn nguyện ý chết vì nàng, sau đó lần đầu tiên hắn dẫn động được Thần Long Biến.

Năng lượng Cổ Nguyệt truyền đến quá mạnh mẽ, sau khi dung hợp với năng lượng của hắn thì thân thể hắn đã gần tan vỡ và không chịu được. Nhưng khi hắn kêu lên thảm thiết thì năng lượng không rót vào nữa. Đây là Cổ Nguyệt khống chế theo bản năng sao?

Nếu Cổ Nguyệt trong trạng thái tỉnh táo thì nói không chừng, hắn và nàng có thể cùng nhau khống chế Thần Long Biến tốt hơn, có thể sử dụng hoàn mỹ võ hồn dung hợp kỹ này.

Cảm giác cường đại vừa rồi quả thật rất mỹ diệu. Quan trọng hơn là, chỉ khi tự mình trải nghiệm thực lực cấp độ cao hơn thì mới có thể hiểu rõ hơn và đi ít đường vòng hơn trên con đường cải thiện trong tương lai.
Lần minh tưởng này thời gian không ngắn, một là vì khôi phục tiêu hao, hai là vì lắng đọng và lĩnh ngộ.