Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 470: Hy vọng




"Thân thể bồ tát, ngươi cũng tin là thân thể bồ tát à. Bây giờ Nghi Nhi tốt xấu gì cũng còn có một tia hy vọng, hơn nữa hòa thượng Tề Lạc Á của Thiếu Lâm tự đó gần đây cũng không lừa gạt ai. Hình như ta nghe Vũ Vận Long nói hắn chính là chân truyền chính tông cổ du già Ấn Độ, tu hành cao thâm,d dã đạt tới cảnh giới Phật sống. Ngươi mời hắn tới thì nói không chừng thật sự còn có một tia hy vọng".

mẫu thân của Nghiêm Nguyên Nghi một bên chảy nước mắt, một bên lẩm ba lẩm bẩm.

Nghiêm Thọ Kính nhìn nữ nhi của mình đã chết, tóc đã bạc đi rất nhiều, hắn cũng thươgn tâm rất nhiều, thở dài nói: "HIện tại cũng chỉ có thể thử một lần, bây giờ chúng ta thật sự không còn cách nào, cũng chỉ có thể cầu thần bái phật, bám vào một tia hy vọng cuối cùng này thôi".

Vốn lấy thân phận đại lão quân đội, lão cán bộ của Nghiêm Thọ Kính thì hắn vô cùng khinh thường việc cầu thần bái phật, chuyện này truỳen ra ngoài thì bảo đảm sẽ khiến người ta chê cười. Chính mình căn bản cũng không tin gì phật đạo thần thần quỷ quỷ này. Nhưng vì nữ nhi của mình thì cũng chỉ có thể bám vào một tia hy vọng này thôi. Suy nghĩ này cũng giống như muốn ngựa chết trở thành ngựa sống.

"Ta đi mời Vũ Vận Long một chút, nhờ hắn đi THiếu Lâm Tự một chuyến2.

Nghiêm Thọ Kính trông có vẻ già đi rất nhiều.

Nam Dương, Ấn Độ.

Từ sau khi quét ngang giới võ thuật Nhật Bản thì cuộc sống của Vương Siêu lại trở lại đoạn thời gian an bình như lúc trước. Thời điểm diễn ra đại hội võ thuật đã gần đến, các thế lực lớn trên thế giới đều trở nên khẩn trương sắp xếp bố trí, nhưng hắn lại nhàn nhã ngồi cạnh biển xem sách.

Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông trên bãi biển khi thì một chiêu một thức luyện quyền, khi thì khoanh chân ngồi trên bãi cát điều tiết huyệt đạo trên người, khi thì tản bộ, thần thái cũng rất là nhàn nhã.

hai người luyện công nhưng lại không giống nhau, mỗi người đều có cách luyện của mình, hành vi cử chỉ cũng khác nhau rất lớn. Rất hiển nhiên bản thân đều có những lĩnh ngộ khác nhau trong luyện quyền pháp.

Vương Siêu không để ý tới hai người luyện công phu như thế nào mà chỉ toàn tâm xem vài quyển sách. Trừ vài cuốn y thư từ xưa như "hoàng đế nội kinh", "bổn thảo kinh" ra thì còn lại chính là những chuyện xưa về phật giáo được phiên dịch, cũng khôgn có điển tịch quyền pháp võ học.

Ngay lúc Vươgn Siêu đọc sách thì đột nhiên trong lúc đó Hoắc Linh Nhi đi tới, bộ dáng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"như thế nào? Có vấn đề gì xảy ra muốn hỏi ta à?". Vươgn Siêu ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Linh Nhi nói.

"Sư phụ, cái gì là đan điền?". Đột nhiên trng lúc đó Hoắc Linh Nhi hỏi ra một vấn đề mà bất cứ người học võ nào cũng biết. Nghe thấy vấn đề này thì ngay cả Đàm Văn Đông cách đó không xa cũng ngừng cước bộ, hai mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

"sư tỷ, ngươi như thế nào lại hỏi về vấn đề thô thiển như vậy?". Đàm Văn Đông đi tới nói.

"Cái này... không phải là vấn đề thô thiển". Vương Siêu nói rõ ràng một chút. "Linh nhi, quyền pháp của ngươi lại có thể tiến bộ nhanh như vậy? ĐÃ bắt đầu tiến vào rồi ư?".

"Vâng". Hoắc Linh Nhi gật đầu: "Gần đây ta vận công thì lúc mang khí huyết vận chuyển tới tiểu phúc, ta cảm giác được ở đó rất mẫn cảm, tựa hồ ở chỗ đan điền có một khối to, huyệt khiếu mẫn cảm không dưới mười cái. ta cũng không biết tập trung khí huyết tại chỗ nào, vạn nhất xảy ra sai lầm thì... Ta hoài nghi có vấn đề xảy ra, Bão Đan hình thành dưới hông, nhưng là nhiều điểm mẫn cảm như vậy nên ta không hiểu rốt cuộc có phải là một điểm hay không?".

Nguyên lai Hoắc Linh Nhi hỏi Vương Siêu vấn đề đơn giản như thế là vì trình độ mẫn cảm bây giờ đã đột phá cảnh giới, bắt đầu cảm giác được sự mẫn cảm rất nhỏ trong toàn thân.

Lúc nàng luyện công thì chú ý tới đan điền trong tiểu phúc, lúc vận chuyển khí huyết tới đó thì mới phát hiện có nhiều điểm nhỏ mẫn cảm, không biết rốt cục nên tập trung khí huyết vào một điểm nào.

"Thứ gọi là Đan Điền này thì lúc ban đầu luyện võ công, công nhận là có một khối to ở tiểu phúc. Nhưng là sau khi võ công tiến vào Hóa Kình thì sẽ bắt đầu chậm rãi tìm kiếm, sẽ phát hiện ra rất nhiều cấp độ sâu hơn. Các môn phái khác, thậm chí mỗi người đều có giải thích của chính mình. cho dù là võ công của phái Thiếu Lâm Tự thì mỗi một quyền pháp đại sư cũng có những lý giải võ công khác nhau. Giống như khí công đại sư nổi tiếng Thiếu Lâm Dông viện là Thuần Tể hòa thượng, hắn cho rằng đan điền chính thức nằm ở dưới rốn một tấc, trong năm phần da thịt. Mà khí công đại sư ở Nam viện lại cho rằng đan điền nằm dưới rốn ba tấc, trong ba phần da thịt. Khí công đại sư ở Tây viện là Đức Theiejn thì lại cho ý kiến haonf toàn khác, hắn cho rằng, ba tấc rốn chỉ là một, mà Tố Hỉ hòa thượng lại cho rằng là một điểm dưới rốn ba tấc, dưới năm phần da thịt. Một phái THiếu Lâm mà còn có nhiều ý kiến như vậy thì huống hồ là các loại võ công khác?".

Sau khi Vương Siêu nói xong thì cảm thán.

"Vậy một phái chúng ta thì đan điền nằm ở chỗ nào? Như thế nào để vận chuyển khí huyết tới đó? Lúc nào thì tán đi?". Hoắc Linh Nhi liên tục hỏi.

"Một phái quyền pháp này của ta cho rằng con người đứng hướng về phía mặt trời, nằm ở hướng Bắc dưới rốn ba tác, dưới da một tấc, chính là vị trí được giấu trong Chân Võ Chi Thần. Mỗi ngày từ bảy giờ sáng đến chín giờ sáng thuộc về long. Như vậy muốn vận chuyển máu tới đó thì chỉ có thể tại chín đến mười giờ sáng, nhưng lúc này máu lại chậm lại giống như xà. Kỳ thật đó là thuộc về quyền pháp Võ Đang. Kỳ thật cũng là quy xà bàn, quy chính là long, long sinh cửu tử, trong đó có quy. Cũng là long xà đánh nhau vận chuyển trong khí huyết. Trước kia ngươi chưa đạt tới trình độ mẫn cảm như chân võ chi thần này, cho nên ta sẽ không nói cho ngươi biết, tránh cho ngươi thử nghiệm rồi phạm phải sai lầm mà chết. Thứ này là kinh nghiệm do vô số tiền bối dùng tính mạng thử nghiệm mới có được, tuyệt đối không sai chút nào".

Vương Siêu nói phương pháp vận chuyển khí huyết trong môn phái cho Hoắc Linh Nhi biết, sau đó thở dài: "Cơ thể người rất kỳ diệu, so với những thứ khác thì không được có bất cứ một sai lầm nào. Từ sau khi ta đánh vỡ hư không thì quang mang toàn thân như lưu ly, có thể nhìn thấy tất cả những điểm bí ẩn, nhìn thấy tất cả huyệt đạo rậm rạp, thật giống như đang nhìn vào bầu trời. Cuối cùng cả đời cũng không thể nhìn thấy quan hệ giữa thiên địa và con người".

"Người cũng tu luyện quyền pháp cùng một môn phái với tử Trần tiền bối, tại sao thành tựu của các người không giống nhau?".

Ánh mắt Hoắc linh Nhi trong suốt, lòng của nàng ngày càng tĩnh lặng, xưng hô đối với Đường Tử Trần cũng dần thay đổi, biến thành tiền bối.

"Sau khi ta thoát ly khỏi những ràng buộc của quyền pháp, nghiên cứu tìm tòi cách tu luyện của Du già đại thủ ấn, cách vận chuyển khí huyết của Du già đại thủ ấn. chính là đan điền ở hướng Tây, dưới rốn một tấc, là chỗ của phật A Di Đà cư trú. Hơn nữa du già tu hành pháp lúc vận chuyển khí huyết còn phối hợp với phát âm, ta kiêm tu cả phật đạo khí công, trải qua rất nhiều lần sinh tử nguy hiểm mới có thể cuối cùng thành công, phá vỡ hư không".

Vương Siêu nói, lời nói của hắn tuy đơn giản nhưng trong đó lại xuất ra một luồng khám phá sinh tử lạnh nahjt, một luồng đại trí tuệ soi sáng.

"Ừm. Ta đã rõ".

Hoắc Linh Nhi nói, nếu như trên thế giới người phụ nữ thứ hai có thể hiểu rõ Vương Siêu nhất thì đó chính là nàng.

"Sư phụ, ngươi đang xem cái gì vậy?".

Hoắc Linh Nhi nhìn quyển sách trên tay Vương siêu, trên đó có ghi lại một ít chuyện về thần thông của phật giáo xưa kia.

"Là sách về những chuyện xưa". Vương Siêu cười cười: "Chuyện xưa này đề cập đến việc phật tổ truyền giáo năm đó, niệm kinh bảy ngày cho một người chết thì đột nhiên khiến cho người đó sống lại".

"Chuyện xưa của Phật giáo có rất nhiều, những chuyện khiến cho người khác sống lại thì hình như đã hơi nói quá". Hoắc Linh Nhi lắc đầu.

"Cũng chưa chắc. thanh âm tẩy tủy có lực lượng rất cường đại. Nếu như một người luyện quyền pháp đạt tới ngoại cương cảnh giới, phát ra tiếng nói như sấm giật thì về lâu dài có thể chấn động cốt tủy một lần nữa tạo ra sức sống. Bất quá xác suất này rất nhỏ. Ngoài ra người kia cũng chưa hoàn toàn mất hết sự sống thì mới làm được. thật ra cũng giống như một trái tim người đã ngừng đập, dùng điện áp kích vào thì có thể khiến cho nó đập trở lại. Phật giáo cũng thật sự có chút bản lãnh, bằng không một khi mở miệng ra thì toàn là tà giáo".

Vương Siêu búng búng ngón tay.

ngay lúc mấy thầy trò Vương Siêu đang thảo luận về quyền pháp thì Nghiêm Thọ Kính đã gặp được du già thượng sư Ấn Dộ tên là Tề Lạc Á này.

Đồng thời còn có Lưu Mộc Bạch và Vũ Vận Long, hai vị cao thủ Đan Kình cũng tụ tập tại Nghiêm gia. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Chính là vị hòa thượng này?". Nghiêm Thọ Kính ngồi ở phía trên nhìn người mặc một bộ tăng y màu đỏ, trong ánh mắt toàn bộ đều là sự hoài nghi, trên mặt đúng là viết bốn chữ giả thần giả quỷ.

Hắn tự nhiên sẽ không tin rằng vị hòa thượng àny có thể trị được bệnh, hơn nữa không cần thuốc, chỉ cần đọc vài câu kinh là có thể khỏi bệnh.

Tề Lạc Á nhìn nghiêm Thọ Kính vẻ mặt khốn khổ nhưng không nói lời nào. Chỉ là trong hai mắt quang mang chiếu sáng nhìn Nghiêm Thọ Kính, đột nhiên trong lúc đó hắn giơ hai ngón trỏ đặt lên môi phát ra một chữ. Một chữ này vừa phát ra thì giống như tiếng chuông trong chùa, không khí chấn động, Nghiêm Thọ Kính bị thanh âm này làm cho tê dại cả hàm răng một chút.

Người đứng trước chuông lớn trong chùa mãnh liệt gõ chuông, thanh âm chấn động toàn thân khiến cho cốt tủy tê dại, đây cũng chính là cảm giác của Nghiêm Thọ Kính. "Gần đây tâm tư của ngươi không được yên ổn, máu tụ ở nhiều chỗ, lần này ta chính là đánh tan máu bầm trong người ngươi. Ngươi đứng lên thử xem, có phải hay không thân thể đã thư thái hơn rất nhiều". Tề Lạc Á nói.

Nghiêm THọ Kính đứng dậy, hơi nhíu mày vận động vài vòng, quả nhiên cảm thấy thân thể mình thư thái rất nhiều.

"Đây chính là thủ thuật nhỏ về tâm lý". Sau khi Nghiêm Thọ Kính vận động thì hai mắt vẫn như trước không tin, nhìn Tề Lạc Á. Thật ra hắn cũng đã từng xem một ít tên khí công đại sư giở trò lừa gạt, cái gọi là pháp công chữa bệnh kỳ thật chỉ là một loại đánh vào tâm lý.

"không phải, đây là thanh âm chấn động chứ không phải là đánh vào tâm lý, là pháp lực của chân ngôi. Không không, nếu dùng từ để miêu tả thì chính là âm liệu". Tề Lạc Á lắc đầu nói.

"Tại sao lại có hai loại thuyết pháp?". Nghiêm Thọ Kính hỏi.

"Nhưng người chưa được mở ang trí thức thì nói là dùng pháp lực, dùng danh nghĩa quỷ thần đến thuyết phục bọn họ. Nhưng bây giờ ta tới từ xã hội văn minh, dùng từ ngữ văn minh để giải thích a. Ta cũng không phải giả thần giả quỷ. Giữa thanh thiên bạch nhật cũng không giả thần giả quỷ, huống chi trước mắt ta còn có hai vị thân thể bồ tát, đều tinh thông thứ này. Dứt bỏ thân phận người tu hành của ta thì ta bây giờ chỉ là một thầy thuốc". Tề Lạc Á thành thật nói.

"Có ý tứ". Sau khi Nghiêm Thọ Kính nghe thấy Tề Lạc Á nói như vậy thì cảm giác được hòa thượng này rất có ý tứ.

Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long liếc mắt nhìn nhau nhưng thật ra không cảm thấy gì. Bọn họ đều là cao thủ Đan đạo, cảm giác đối với phát âm chân ngôn của Tề Lạc Á thấy rất bình thường. Chỉ là quyền pháp của hai người chú trọng về giết người, đấu pháp tuy tinh tiến nhưng đối với chân ngôn chữa bệnh của hòa thượng này thì lại không hề tinh thông.

"Hai là đi xem Nguyên Nghi một chút đi, bất quá sinh mệnh của Nguyên Nghi đã đoạn tuyệt, vị hòa thượng này cuối cùng có làm được gì hay không đây". Vũ Vận Long thở dài một câu.

Vị cao thủ Đan đạo này đúng là cũng không có ôm ảo tưởng gì với Tề Lạc Á, bất quá có một tia cơ hội thì so với không có gì vẫn là tốt hơn.

"Tề Lạc Á sư phụ, Nguyên Nghi bị Vương Siêu đánh chết, ngươi cũng biết rõ quyền pháp của Vương Siêu, ngươi có nắm chắc hay không?". Lưu mộc Bạch hỏi.

"Cảnh giới của Vương Siêu chính là dùng tâm có thể thấy được phật tổ Như Lai. Hắn chính là phật tổ Như Lai. thần thông của hắn quả thật chính là chúa tể ở nhân giới". Tề Lạc Á nói.

"Giống như Như lai? Ta đã thấy Vương Siêu, hắn giết người vô số mà cũng có thể thành phật tổ Như Lai sao? hắn là cách nào lại có thể thành Như Lai?". Nghiêm THọ Kính nghe xong thì lắc đầu.

"Mỗi người đều là Như Lai, chỉ bất quá không thể nhận thức rõ bản thân mình thôi. Như Lai đối với thiện ác cũng chỉ như một vòng tròn mà thôi".

"Đi thôi". Vũ Vận Long thúc giục một câu.

Mấy người đi tới một phòng ngủ, Nghiêm Nguyên Nghi ăn mặc chỉnh tề năm trên giường, sắc mặt đỏ ửng thật giống như đang ngủ say. Nhưng trên người khôgn có một chút hô hấp, nhịp tim và mạch đập cũng không có.

"Vị bồ tát này đã viên tịch, không phải là bị bệnh, như thế nào có thể cứu được?". Tề Lạc Á từ xa nhìn thấy Nghiêm Nguyên Nghi thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì hắn đã nhìn ra được Nghiêm Nguyên Nghi đã tiến vào Đan Kình, hay nói cách khác chính là cảnh giới tu hành thân thể bồ tát.

"Ta nghe nói trong phật giáo năm đó ngoại trừ tẩy tủy kinh thì còn có đại bi chú, hoàn hồn chú. Một ít chân ngôn phát ra có thể chấn động khiến cho máu trong cơ thể lại tuần hoàn, một lần nữa có sức sống, ngươi cứ thử xem". Vũ Vận Long thở dài, lắc đầu nói.

"Trên kinh phật đích thật có ghi lại. Phật tổ năm đó niệm Hoàn hồn chú khiến cho người ta cải tử hồi sinh đều có ghi lại nhưng không thể kiểm chứng. Có lẽ là nói dối gạt người không biết chừgn. Bí quyết phát âm Hoàn Hồn chú thì ta biết nhưng không nắm chắc, hơn nữa phải đọc một mạch bảy ngày không thể dừng lại nghỉ ngơi. Nói cách khác thì nếu dừng niệm thì máu dừng lại trong một lát thì không còn hiệu quả. Thể lực ta khôgn đủ rất cỏ thể sẽ thoát lực mà chết". Tề Lạc Á nghiêm chỉnh nói.

Hòa thượng này nói chuyện được ghi lại trong kinh phật không thể nào kiểm chứng, có thể là chỉ để gạt người, để thấy được tu hành tới đâu mà thôi.

Nghe thấy Tề Lạc Á nói không thể nắm chắc thì mọi người ở đây đều trầm mặc.

"Ai, phật tổ cắt thịt cho chim ưng ăn, xả thân cho hổ đói, ta cứu người bỏ lại cái túi da này thì cũng chẳng có gì".

Tề Lạc Á đột nhiên ngồi xuống, nói với Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch: "Phiền hai vị bồ tát giúp ta hộ pháp, tránh cho người khác làm phiền ta, ta bây giờ bắt đầu đọc chân ngôn đây". Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long nghe Tề Lạc Á nói thế thì trịnh trọng gật dầu, cũng khoanh chân ngồi ở cửa canh chừng.

Đồng thời bọn họ phát hiện ra thanh âm chấn động khiến cho máu trong cơ thể Nghiêm Nguyên Nghi vận chuyển một cách có quy luật, tựa hồ một lần nữa chảy xuôi.

Nhưng bọn hắn biết đây cũng chỉ là do thanh âm chấn động mà thôi, cũng không phải là cải tử hồi sinh gì đó.

"Chân ngôn phát âm này quả nhiên có chút môn đạo, máu trong cơ thể ta đều bị chấn động mà thong thả lưu chuyển". Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch âm thầm nhận thức phát âm của Tề lạc Á.

Một buổi tối hai ngày sau, Tề Lạc Á bắt đầu không cầm cự nổi, trong miệng sùi bọt mép giống như máu, thanh âm cũng dần dần nhỏ xuống.

Lưu Mộc Bạch, vũ Vạn Long rõ ràng cảm giác được sinh mạng của hòa thượng này đã tiêu hóa rất nhiều, giống như một ngọn đèn dầu trong gió, tùy thời đều có thể bị dập tắt.

Ở phía sau, trái tim nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên đập yếu ớt.

Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch rõ ràng cảm giác được, tâm lý run lên!

Nhưng là sau đó Tề Lạc Á co rút lại giống như một cây gậy gỗ, thanh âm dừng lại rồi phun ra một ngụm máu tươi. "Dù sao ta cũng không phải là phật tổ Như Lai". Hòa thượng này thở dài nói một câu rồi cúi đầu xuống. hơi thở của hắn toàn bộ đã biến mất, đã chết vì mệt.