Lột Xác

Chương 55: Tên của cô gọi là.. Mẹ




Sau khi kết thúc thi đại học, ta nhiều lần gọi điện cho hắn muốn hẹn hắn ra ngoài, nhưng đều bị hắn lấy lý do có chuyện bận từ chối, sau khi tới trường học lấy kết quả học tập, đều do người nhà của hắn làm giúp, ta không biết hắn đang bận cái gì, đã từng truy hỏi hắn mấy lần, từ đầu đến cuối không có được đáp án, dần dần hắn cả điện thoại cũng không nhận, toàn bộ nghỉ hè, hình như bốc hơi khỏi thế gian.

Ta và hắn thi đậu chính là cùng một đại học, ta cho rằng đi học đại học, sẽ thấy được hắn, ai biết, hắn vẫn không có đến, đi hỏi người nhà của hắn, người nhà của hắn liền nói hắn xin tạm nghỉ, cái khác cũng không nói cho ta biết, ngay cả sinh nhật của ta, hắn vẫn là không lộ mặt một lần.

Đây có phải là mùi vị ta đã thất tình không? Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế, ta thật sự không biết làm sao bây giờ.

Như vậy, thời gian lại qua hơn một tháng, buổi tối ngày hôm ấy, ta ở nhà buồn bực liền đến bên ngoài hóng mát một chút, ta đi lung tung không có mục đích ở trên đường, cuối cùng cũng ở tình huống vô ý thức, đi tới công viên trước đây thường tản bộ cùng hắn.

Có thể là ý trời đó, ta tìm được cái ghế tựa dài ngồi xuống, ngửa đầu nhìn bầu trời, trong đầu toàn là tình cảnh ở cùng hắn, thật sự rất muốn biết hiện tại hắn đến cùng làm cái gì.

Vào lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một ít tiếng quái dị, lòng hiếu kỳ thúc giục, ta dọc theo nguồn âm thanh đi qua, thấy được một màn khó có thể tin!

Vậy mà là hắn, là Vu Tuấn, hắn đang cùng một người phụ nữ hôn môi, lúc đó ta mất đi lý trí, rống to về phía hắn: "Vu Tuấn!" Xông tới tiến lên tát hắn một bạt tai.

"Con mụ điên, ngươi là ai a, dám gây trở ngại cô nãi nãi cao hứng?" Người phụ nữ kia khinh thường nói với ta.

"Ta là bạn gái hắn!" Ta thét lớn trở về.

Làm sao cũng không có nghĩ đến, một đám người từ bốn phương tám hướng xuất hiện, đem ta vây lại, bọn họ muốn làm gì, ta hoàn toàn không biết.

Hắn xuyên qua đám người đi tới trước mặt ta, "Ngươi không có bệnh chứ? Đùa với ngươi chút cũng coi là thật? Ta lúc nào thừa nhận ngươi là nữ nhân của ta? Ngươi cả nữ tiếp rượu cũng không bằng a, hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu của ta, ta cũng thời gian lâu như vậy không tìm ngươi, ngươi còn không rõ? Lúc nào trở nên ngu xuẩn như thế a? Về nhà tắm một cái ngủ đi."

Nhìn vẻ mặt của hắn, nghe hắn nói chuyện, ta nhất thời thì sụp đổ rồi, đứng ở chỗ đó không nhúc nhích được, nghiêm trọng hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, "Vu Tuấn, ngươi nói cái gì?"

Hắn bất đắc dĩ thở dài, "Ta nói, ta trước kia đều là đùa với ngươi chút, chưa từng có yêu thích ngươi, ngươi cũng không nghĩ xem, khi đó nữ sinh toàn trường không phải bị ta mê đổ, chỉ có ngươi, rất có cá tính, thì muốn khiêu chiến ngươi một chút, nhưng ngươi vốn dĩ không khác biệt gì với nữ sinh khác, hiện tại ta chơi chán rồi, xin ngươi đừng phiền ta nữa, OK? Đi nhanh đi."

Nước mắt của ta ở sau khi hắn ngậm miệng liền bắt đầu không bị khống chế chảy ra, từng hình ảnh của quá khứ, thì ra đều là hắn đang diễn trò sao?

"Đi? Ngươi vẫn là rất hiền lành a, nàng không phải mới vừa đánh ngươi bạt tai sao? Như vậy để nàng đi?" Trong đám người có người nói như vậy.

"Vậy Siêu ca người xem.."

"Ngươi không phải mới vừa rồi nói nàng không thể thỏa mãn ngươi sao? Để ta xem một chút nàng làm sao không thể thỏa mãn ngươi đó."

"..."

"Hay là nói người cả cư*ỡng gian một nữ nhân cũng không dám?"

Ở khi ta còn không có làm ra phản ứng đối với câu này, hắn thì nhào tới, đem ta đặt ở trên đất, kéo lấy y phục của ta, điên cuồng hôn xuống, thậm chí bắt đầu cởi quần của chính mình. "

Ta liều mạng giãy dụa, nhưng cuối cùng hắn dùng khăn tay bịt miệng của ta, ta thì mất đi ý thức, khi ta tỉnh lại, phát hiện mình đã.. đã..

Nói tới chỗ này, Dương Vũ Đồng phát hiện mình cũng không phát ra được thanh âm nào, một đôi mắt nhỏ nước mắt uông uông đang nhìn mình chằm chằm, lấy lại bình tĩnh, đem cái đầu nhỏ kia bê về trong ngực của chính mình, vỗ nhè nhẹ, lại tiếp tục.

Ta chạy về nhà, đem mình khóa ở trong phòng, không gặp bất cứ người nào, ba và mẹ đều lo lắng đến khóc rồi, nhưng ta vẫn là không có gì nói cho bọn họ biết, rất nỗ lực ổn định tâm tình của chính mình, ngày hôm sau trời đã sáng lại khôi phục lại dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, tùy tiện tìm cớ liền đem chuyện dặn dò qua loa.

Lại như chẳng có chuyện gì phát sinh, ta bình tĩnh mà trải qua mỗi một ngày chuyện sau đó, bình tĩnh đến ngay cả chính ta cũng không tin, ta vốn là cũng coi chính mình sẽ như vậy luôn sống tiếp, đem chuyện đêm hôm đó coi như một trận ác mộng.

Nhưng thân thể của ta đã từ từ xuất hiện biến hóa, nôn nóng, dễ dàng mệt nhọc, muốn ói, cho dù ta chỉ là nữ sinh16 tuổi, cũng biết đây là dấu hiệu mang thai, ta mua que thử thai để kiểm tra, kết quả xác nhận ta suy đoán, đến mức độ này rồi, ta không biết mình là có thể một mình xử lý không, cuối cùng cầu viện với ba mẹ.

Ba sau khi nghe rất tức giận, giơ tay lên liền muốn đánh xuống, nhưng bị mẹ ngăn cản, thay ba đập ta một bạt tai, tuy ta hoàn toàn không cảm giác được đau nhưng ta vẫn là khóc, mẹ cũng khóc, ôm chặt lấy ta.

Ba vốn là dự định an bài ta đi nước ngoài làm giải phẫu, nhưng rất kỳ quái, tin tức ta mang thai bị ba của Vu Tuấn biết rồi, còn muốn ép chúng ta nhất định phải sinh con ra giao cho hắn, nếu không sẽ không ra tiền cứu Dương thị, ta mới biết, khi biết công ty có khó khăn lúc đó ba nói có biện pháp, phải đi tìm Vu gia, khi đó, Vu thị tuy xa xa không bằng Dương thị bây giờ, nhưng cũng là xí nghiệp dẫn đầu khu vực, ta nghĩ, ba không có phản đối ta lui tới với Vu Tuấn, ít nhiều là bởi vì bối cảnh này của hắn.

Ta đương nhiên không có đáp ứng, nhưng ba lại như bị uy hiếp, thỏa hiệp rồi, ta làm sao cũng không ngờ ba vậy mà sẽ thỏa hiệp, tiếp đó còn có mẹ, nàng khuyên không được ba, vốn dĩ ở trong lòng ba, công ty mới là quan trọng nhất, ta chỉ là một con cờ hắn có được sự nghiệp thành công, kết quả.. Không được bởi vì như thế, ta không muốn chỉ vì ba mà sống, cho nên ta đi làm lão sư, ta muốn đi con đường, thuộc về mình, trong đó cũng có chút thành phần giận hờn ba.

" Xin lỗi, "Ở khi Dương Vũ Đồng lần nữa nghẹn ngào, nhóc con trong lòng cô nói chuyện," Xin lỗi, là ta không tốt, nếu như không phải ta.. "

Dương Vũ Đồng căng thẳng nhìn cô gái, dùng sức lắc đầu," Không phải, bảo bối không có sai, ngươi không có sai, mẹ bây giờ không hối hận nhất, chính là sinh ngươi. "

" Nhưng mà.. Nhưng mà ngươi mỗi ngày đều đang khóc, "Ta ở trong lòng cô, run rẩy nói:" Ngươi mỗi ngày đều đánh đàn, sau đó rơi lệ, rất thương tâm. "

Dương Vũ Đồng rất là kinh ngạc nhìn cô gái," Ngươi đều biết? Làm sao ngươi biết? Là bà ngoại nói cho ngươi biết? "

Ta lắc đầu một cái," Ta nhớ được. "

Nhớ được?

" Bởi vì ta mỗi ngày đều ở chung với ngươi, nổi thống khổ, thương tâm của ngươi, ta toàn bộ đều cảm nhận được. "

Dương Vũ Đồng nghe xong, hôn cô gái một cái," Khi đó cảm giác của ta lại như ngày tận thế đến, không chỉ có bị người yêu phản bội, còn có ba, nhìn cái bụng của mình từng ngày một lớn lên, cảm giác buồn nôn lại càng đến càng mãnh liệt, thế là ta bắt đầu đánh đàn, đàn một khúc nhạc bi thương, hi vọng có thể giảm bớt loại cảm giác đó, kết quả lại vừa đàn vừa rơi lệ, biến thành suốt ngày lấy lệ rửa mặt. Bởi vì ta không phải tự nguyện mang thai ngươi, không phải ta tự nguyện muốn sinh ra ngươi, cho nên ta oán giận, ta cảm thấy chỉ cần nhìn thấy ngươi, liền làm ta nghĩ đến đêm ấy, lại hoàn toàn chưa hề nghĩ tới ngươi căn bản không có sai gì cả, nhưng phải bị ta vô tình từ bỏ 13 năm, 13 năm này, ngươi có phải vẫn luôn rất cô đơn? "

Cô đơn sao? Đúng vậy a, nó chiếm cứ trái tim ta 13 năm rồi, ta đố kỵ người khác có ba mẹ, mà ta không có..

" Thế nhưng, năm ngoái đoạn thời gian đó sống chung với ngươi, ta biết ta thích ngươi rồi, mãi đến tận ngươi bị bắt cóc, bị thương, hôn mê hơn mười ngày cũng không tỉnh lại, ta rất sợ hãi, sợ ngươi cứ như vậy rời khỏi ta, ta bắt đầu hối hận tại sao phải vứt bỏ ngươi 13 năm, ta hối hận 13 năm này bỏ lỡ rất nhiều của ngươi, người đàn ông kia cho ta một đoạn hồi ức thống khổ ghi lòng tạc dạ, nhưng cũng cho ta đồ vật vật quý giá nhất trên đời, đó chính là ngươi, "Thương tiếc liếc nhìn cô gái, Dương Vũ Đồng tiếp nhận:" Hiện tại ta thật sự cảm thấy, có ngươi thật tốt, 13 năm trước, ta vứt bỏ chăm sóc ngươi, bảo vệ quyền lợi của ngươi, hôm nay của 13 năm sau, ngươi có thể tha thứ cho ích kỷ trong quá khứ của ta, cho ta một cơ hội bù dắp, để ta từ từ đi học tập, chân chân chính chính trở thành mẹ của ngươi không? "

" Thật không? "Ta cẩn thận xác nhận," Ngươi thật sự sẽ không không cần ta nữa? "

Dương Vũ Đồng không khỏi đau lòng, vấn đề này, đứa trẻ đã không phải là lần đầu tiên hỏi," Sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Quãng thời gian trước, mẹ chưa hề nghĩ tới lại đột nhiên gặp phải hắn, cho nên không kiểm soát, đối với ngươi làm ra chuyện quá đáng như vậy, làm ngươi sợ hãi, xin lỗi, mẹ cũng cam đoan với ngươi, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy, cũng sẽ không cho phép hắn tổn hại ngươi! "

Lời của cô khiến cho trái tim của ta lại như bị đao cắt, đau đến ta thở không ra, ta từ từ đem thân thể gần kề lòng của cô, cho tới nay, ta đều biết, ở trên đời này, nơi này là địa phương để ta cảm thấy ấm áp nhất, an toàn nhất, thoải mái nhất, nó có thể làm cho ta bỏ xuống một đống trang bị với thế giới bên ngoài, chỉ cần nằm ở nơi này, cho dù là bầu trời rớt xuống, ta cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi, người dành cho ta cảm giác an toàn này, tên của cô gọi là.." Mẹ, "Ta nghĩ, nơi này đã triệt để trở thành chuyên thuộc của ta, để ta một mình hưởng thụ," Đánh đàn cho ta, có được hay không? "

" Ngươi muốn nghe? "

" Ừm. "Ta khẳng định gật đầu.

Lúc này, trong mắt của Dương Vũ Đồng khôi phục chút sinh khí, trên mặt cuối cùng có nụ cười, lau đi nước mắt trên mặt," Nhưng cũng trước tiên cần phải mặc quần áo vào chứ, ta không muốn ôm một con heo trần trụi đánh đàn đâu."

Ta mới chú ý tới trên người mình vẫn là ở trạng thái trần như nhộng, khăn tắm che ở trên người trải qua mấy lần động tác, đã rớt từ lâu, nhiệt độ trên mặt trong nháy mắt tăng vọt, hung hăng đem đầu chui về trong lòng cô không muốn nhìn cô.

Dương Vũ Đồng đúng là bị hành động này của cô gái làm cho mắc cười, chính mình giờ khắc này, quý giá nhất chính là đứa bé trước mắt này, chỉ muốn nàng có thể bình an, không muốn thưởng thức mùi vị mất đi nàng lần nữa, chuyện trước kia, đều để nó qua đi, bất kể là trãi qua đau khổ hay là phản bội của phụ thân, còn về Vu Tuấn kia, chỉ cần hắn không tiến vào cuộc sống của mình và đứa trẻ nữa, quản hắn làm gì!

Vỗ vỗ cái mông nhỏ của nhóc con, Dương Vũ Đồng ôm lấy nàng đi tới tủ quần áo tìm quần áo.