Lột Xác

Chương 159-1: Mắc lừa (1)




Trên mặt Lan Tô Quân hiện lên vẻ chần chờ, như là dưới quyết định rất lớn nói: “Chuyện Diêu Lực say rượu lái xe là lỗi của cậu ta, nhưng tôi mong rằng anh có thể buông tha cậu ta, cha của cậu ta kính xin anh nhất định thả cậu ta ra…”

Hứa An Chi thuận tay mở ra một quyển sách luật ở trước mặt, nhướn mày nhìn Lan Tô Quân: “Chỉ là gộp tội xử phạt, đợi ở trong tù nửa tháng mà thôi, chẳng lẽ anh ta có gan say rượu lái xe mà không có gan gánh trách nhiệm?”

“Diêu Lực vừa về nước, đối với tình hình trong nước không rõ lắm, nếu không cậu ta sẽ không…”

Hứa An Chi cười lạnh một tiếng, cắt ngang Lan Tô Quân nói: “Nhìn có vẻ khi anh ta ở Canada vi phạm luật không ít, cô vì anh ta thu dọn cục diện rối rắm có lẽ đã thành thói quen.”

Lan Tô Quân tự biết đuối lý, cô dùng thái độ hết sức thành khẩn cầu xin nói: “Chỉ cần anh có thể không truy cứu cậu ta, sau khi tôi nộp tiền bảo lãnh thì nhất định sẽ nhắc nhở cậu ta, không cho phép cậu ta tái phạm lỗi lầm tương tự.”

Hứa An Chi đứng lên khỏi ghế, anh vòng qua bàn làm việc đi tới trước người Lan Tô Quân, từ trên cao nhìn xuống cô.

Đã nhiều năm không gặp, Lan Tô Quân thật ra thay đổi rất nhiều, một cái nhăn mày, một tiếng cười còn có sức hấp dẫn đáng sợ hơn so với dĩ vãng. Năm ấy cô chính là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng của khoa luật, đến nay cũng chỉ càng mê người hơn nữa.

Nhưng Hứa An Chi cảm thấy mình có phần nhìn không hiểu Lan Tô Quân.

Có thể anh cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy rõ cô, anh luôn chỉ tự cho là hiểu Lan Tô Quân, trên thực tế hoàn toàn không hiểu cô.

“Tôi cho rằng cô xuất ngoại mấy năm nay là theo đuổi pháp luật chân chính trong lòng cô… Bây giờ nhìn lại cũng không gì hơn cái này, cả ngày làm một người đi xử lý hậu sự cho một tên con ông cháu cha, đây là mục tiêu rời đi khi ấy của cô?” Giọng Hứa An Chi lãnh đạm, ánh mắt sa sầm.

Lan Tô Quân bị ảnh hưởng bởi vẻ hằn học nhàn nhạt tản ra từ Hứa An Chi, cảm thấy hít thở đều hơi khó khăn.

Hứa An Chi là một người tính tình rất tốt, đa số thời gian đều là cười, nhưng một khi anh tức giận cũng khiến cho người ta kinh hãi run sợ.

Trước đây, lúc học đại học, Hứa An Chi là một nhân vật phong vân, chủ yếu vì bộ dáng anh xuất chúng, tính cách lại tốt, từ trước đến nay sau lưng đều một đám vây quanh đi theo.

Rất ít người nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh, Lan Tô Quân lại có may mắn thấy qua rất nhiều lần, cho nên cô biết lúc Hứa An Chi tức giận đáng sợ bao nhiêu.

“Không phải như anh nghĩ, nhưng tôi là luật sư của Diêu Lực, tôi phải có trách nhiệm với cậu ta. Huống chi cha của cậu ta cũng đã khẩn cầu tôi đừng để cho Diêu Lực bị khổ, tôi không có cách nào cự tuyệt.” Lan Tô Quân kéo ra một chút khoảng cách với Hứa An Chi, gần anh quá sẽ khiến cô không cách nào suy nghĩ thật tốt.

Hứa An Chi chỉ cong môi một cái, dựa vào trên bàn làm việc, cúi đầu, mặt mày giấu trong bóng tối: “Cho dù hôm nay cô cầu xin tôi, chuyện này cũng không có chỗ để cứu vãn. Chỉ là hơn mười ngày mà thôi, tôi không tin anh ta ngay cả chút khổ này cũng chịu không nổi?”

“Nhưng mà…”

Hứa An Chi cắt ngang Lan Tô Quân lần nữa: “Tôi không cho là chúng ta cần tiếp tục nói đến cái đề tài này nữa, nếu hôm nay cô tới cũng chỉ muốn nói chuyện này với tôi, vậy thì không cần, tôi sẽ không đổi ý.”

Lan Tô Quân siết nắm tay, mặt tươi cười ửng đỏ lên: “Hứa An Chi, sao anh phải cố chấp như vậy?”

“Tôi cố chấp ư? Tôi chỉ đang… làm việc theo luật mà thôi.” Hứa An Chi thẳng người lên, lần nữa sát vào Lan Tô Quân, hơi thở dâng lên xung quanh cô. “Ngược lại, cô còn nhớ ước nguyện ban đầu làm luật sư không?”

“… Không phải như anh nghĩ.” Lan Tô Quân vô cùng bất lực, cô biết Hứa An Chi hiểu lầm rất sâu đối với mình, chốc lát không có cách nào giải thích rõ.

Hơn nữa cũng không thấy Hứa An Chi sẽ bằng lòng nghe lời giải thích của cô…

Hứa An Chi nhìn Lan Tô Quân với khoảng cách gần, con ngươi loé lên, cảm xúc hết sức phức tạp.

Nhưng Lan Tô Quân đã không để cho anh cơ hội tiếp tục hoài niệm, cô vén tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai xinh xắn cùng chiếc cổ thon dài.

“Anh đã không muốn thương lượng với tôi, vậy tôi đi, hôm nay làm phiền anh luật sư Hứa, tạm biệt.” Lan Tô Quân lễ phép nói tạm biệt.

“Chờ đã!”

Lan Tô Quân quay đầu nhìn Hứa An Chi, hỏi: “Luật sư Hứa đổi ý ư?”

Khoé miệng Hứa An Chi là ý cười châm chọc, ánh mắt lợi hại đe doạ nhìn Lan Tô Quân: “Chúng ta đã nhiều năm không gặp, cô không định ôn chuyện cùng bạn cũ sao?”

“… Không có gì hay để ôn chuyện.” Lan Tô Quân nghểnh cổ, như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.

Hứa An Chi siết quả đấm. Có đôi khi anh hận đến ngứa răng đối với tính cách này của Lan Tô Quân, nhưng anh lại khăng khăng thích dáng vẻ quật cường này của cô, mà còn khó có thể tự kềm chế.

“Được lắm, cô đi đi.” Hứa An Chi gật đầu, hất cằm lên ý bảo Lan Tô Quân có thể đi.

Anh nghĩ, đây là anh cho Lan Tô Quân một cơ hội cuối cùng.

Mắt phượng của Lan Tô Quân dừng lại trên người Hứa An Chi hồi lâu sau mới rời đi không quay đầu lại, mang theo quật cường cùng tự kềm chế trước sau như một của cô.

Không biết qua bao lâu, Hứa An Chi mới một chưởng hất tài liệu ở trên bàn xuống dưới đất, đồng thời hai tròng mắt phiếm hồng.

Đồng nghiệp ở bên ngoài nghe được tiếng động trong phòng làm việc của Hứa An Chi, cùng với vừa rồi lúc Lan Tô Quân rời đi tuy rằng mặt không cảm xúc nhưng rõ ràng có vẻ gợn sóng, đều không hẹn mà cùng nghĩ giữa vị luật sư nổi tiếng lừng lẫy ở Canada và lão đại của bọn họ… không đơn giản như vậy á.



Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền tới lúc Mộc Lạp Lạp trở về Mộc gia.

Phó Cảnh Phi vốn định cùng Mộc Lạp Lạp trở về, nhưng tạm thời có chuyện rất quan trọng cần anh giải quyết, hơn nữa phải do đích thân anh ra mặt.

Mộc Lạp Lạp nói với anh: “Anh đi giải quyết chuyện làm ăn của anh đi, em có thể tự mình đối phó, yên tâm đi.”

“Anh không yên tâm em.” Ngón tay thô ráp của Phó Cảnh Phi vuốt ve môi Mộc Lạp Lạp.

“Có cái gì mà không yên tâm? Em cũng không phải là đứa con nít, hơn nữa lần này về nhà em cũng không cần phải làm cái gì.” Mộc Lạp Lạp rất bất đắc dĩ.

“Cũng bởi vì em về nhà nên anh mới không yên tâm em.” Ánh mắt Phó Cảnh Phi u ám.

“Em sẽ xem Mộc Diệp rốt cuộc có chiêu gì, sau đó thì…” Lời tiếp theo của Mộc Lạp Lạp bị chận trong cổ họng, Phó Cảnh Phi cắn môi cô, đầu lưỡi từ kẽ môi tiến vào trong, mặc sức càn quét.

Đây là một cái hôn chiếm hữu rất mạnh. Phó Cảnh Phi đem tất cả tâm tình của mình thông qua môi răng quấn quít đưa cho Mộc Lạp Lạp, khiến cho tâm thần cô đều cuốn đi.

Đến lúc kết thúc, Mộc Lạp Lạp đỏ mặt tựa vào vai Phó Cảnh Phi, không ngừng thở dốc, hơn nửa ngày mới nói ra lời hoàn chỉnh: “Em sẽ bảo vệ tốt bản thân, hơn nữa thủ hạ của anh cũng sẽ cùng với em, không cần lo lắng, em nhất định sẽ trở về đúng hạn.”

Phó Cảnh Phi khẽ vuốt ve mặt của cô, con ngươi sâu sắc một mảnh đen nhánh, giọng khàn khàn: “Được.”

Có thể có được cho phép của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp mới xem như yên tâm lại, nếu không thì cô về Mộc gia cũng còn phải lo lắng.

Tuy rằng cô quả thật không biết mục đích lần này cha gọi cô về rốt cuộc là gì, nhưng có lẽ Mộc Diệp sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, phía Mộc Diệp chắc chắn còn có chiêu gì đang chờ cô.

Nhưng cô không có lo lắng, tới thì tới đi, dù sao cũng đã chính thức tuyên chiến cùng Mộc Diệp, sẽ không sợ âm mưu quỷ kế của ả.

Trên đường Mộc Lạp Lạp quay về Mộc gia, nhìn phố xá bên đường ngày càng quen thuộc, trong lòng có chút buồn bã.

Cô từ nhỏ đã lớn lên ở đây, quen thuộc mỗi một tấc đất nơi này, lại càng không nói tới trong nhà của Mộc gia, ở đó mang rất nhiều kỷ niệm thời niên thiếu, đối với cô mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt.

Nhưng bây giờ Mộc gia đã không thuộc về cô, bắt đầu từ lúc bị đuổi ra cô đã không có quan hệ cùng nơi này nữa.

Lần này trở về, Mộc Lạp Lạp bất quá chỉ muốn đi lấy một vài thứ thuộc về mình mà thôi.

Khu biệt thự chỗ Mộc gia ở coi như là khu nhà giàu ở thành phố Long, tấc đất tấc vàng, không phải ai cũng có thể mua được nhà ở nơi này.

Khi Mộc Lạp Lạp còn bé là hàng xóm với Ngôn Viễn, cho nên hai người mới có thể từ nhỏ đã bắt đầu lập được tình bạn thâm sâu, nhưng tiếc là bây giờ đều biến thành mây khói.

Lúc đến cửa chính Mộc gia, Mộc Lạp Lạp mới kinh ngạc phát hiện nơi này thay đổi rất nhiều. Kiếp trước cô hôn mê trực tiếp bị mang về đây, ngoại trừ căn phòng của cô thì hoàn toàn không có cơ hội thấy nơi khác, đến sau khi nổ thì toàn bộ ngôi biệt thự đều gần như bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát.

Cho nên đây coi như là trong hai kiếp, sau khi cô bị đuổi ra khỏi Mộc gia, lần đầu tiên chân chính trở về.

Trước kia ở cổng không thấy cây đa, suối phun ở trong sân cũng không có, thay vào đó là một vườn hoa, tuy rằng rất đẹp nhưng ngược hoàn toàn với trong trí nhớ của Mộc Lạp Lạp, khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.

Ở cổng không biết tự bao giờ đã nuôi một con bẹc giê Đức, cao to oai phong đứng ở cửa, nhìn một cái cũng cảm thấy thật doạ người.

Con bẹc giê nhìn thấy Mộc Lạp Lạp xuống xe, liền liều mạng sủa về phía cô, giống như nhìn thấy kẻ xấu gì đó.

Mộc Lạp Lạp đứng ở nơi con bẹc giê cắn không tới, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nghĩ cũng biết con chó này là ai nuôi, bao gồm tất cả thay đổi nơi này cũng đều là ý của Mộc Diệp. Ả thật sự cho rằng thay đổi nơi này là thật sự có thể chiếm lấy tất cả nơi này, xoá đi dấu vết của cô sao?

Mặc dù bây giờ Mộc Lạp Lạp không thèm về đây, quay về cũng chỉ là muốn phát tiết một hơi mà thôi, nhiều nhất coi như là chấp niệm của cô, không thật sự có mong đợi gì về đây.

Nhưng Mộc Diệp lại xem nơi này là báu vật, vì trở thành chủ nhân mới của nơi này nên ôm tất cả sao?

Mộc Lạp Lạp nhấn chuông cửa, cô không muốn xông vào, mặc dù nhìn như vậy rất có vẻ như cô là một người khách.

Không lâu lắm, cửa biệt thự được mở ra, có người giúp việc đi ra.

“… Cô là?” Mặt mũi người đến rất lạ, Mộc Lạp Lạp không nhớ trước đây trong nhà có một người giúp việc như thế.

Xem ra ngay cả người giúp việc trong nhà Mộc Diệp đều thay toàn bộ?

“Tôi là Mộc Lạp Lạp.” Mộc Lạp Lạp không nói nhiều. “Để tôi vào.”

“Thì ra là tiểu thư Lạp Lạp? Mau, mời vào, tiên sinh đã dặn cô sẽ trở về…”

Dưới sự chỉ đạo của người giúp việc, con bẹc giê kia ngược lại nghe lời một chút, không có tiếp tục nhe răng trợn mắt với Mộc Lạp Lạp nữa, yên lặng nằm ở cạnh cửa.

Khoảnh khắc chân chính bước vào nhà, trong lòng Mộc Lạp Lạp càng phức tạp.

Tổng thể trang trí trong biệt thự mặc dù không có thay đổi, vẫn là phong cách châu âu tráng lệ, nhưng một ít chi tiết đã khác. Trong quá khứ cô thích nhất là nằm trên sa lon trong phòng khách xem ti vi, vì vậy trên bàn trà đều luôn trữ sẵn đồ ăn vặt, thế nhưng bây giờ cái bàn bày đồ ăn vặt đã không thấy nữa, gối ôm cô thích nhất trước đây cũng đã biến mất.

Chớ đừng nói chi là dấu vết cuộc sống vốn có trước đây của cô ở chỗ này, bây giờ toàn bộ bị phai mờ sạch sẽ. Thậm chí Mộc Lạp Lạp hoài nghi có phải trước đây mình đã sống ở chỗ này hơn hai mươi năm không?

Nơi này hoàn toàn trở thành một nơi xa lạ.

Trong nháy mắt này Mộc Lạp Lạp càng cảm thấy ở chỗ Phó Cảnh Phi trái lại giống như nhà của cô hơn. Nơi đó đã hiện đầy hơi thở của Mộc Lạp Lạp, không giống chỗ này, hoàn toàn là một môi trường lạ lẫm.