Lột Xác

Chương 61: Chính là khinh người quá đáng




Thẩm Văn Xương nhận được điện thoại của Phó Cảnh Phi, quả nhiên là giận không kềm được, ước gì có thể trực tiếp quẳng điện thoại đi.

Nhưng quyền thế của Phó gia không chỉ là nói suông, bây giờ hắn vẫn không cách nào xem nhẹ.

“Phó Cảnh Phi, anh muốn cái gì, nói đi.”

Hắn nói như vậy rất rõ ràng là đã thoả hiệp, ánh mắt nhìn Mộc Lạp Lạp hết sức phức tạp.

Mộc Lạp Lạp ngược lại như là một người không có chuyện gì, ung dung nhàn nhã dựa vào trên ghế sa lon, mặc cho những người khác nhìn chằm chằm cô giống như nhìn tội phạm.

Giọng nói của Phó Cảnh Phi ở trong điện thoại bình thản, không có lên xuống, nhưng có sự mạnh mẽ không cho phép bỏ qua: “Sau trời sáng tôi không muốn nghe bất cứ tin tức xấu gì có liên quan tới Mộc Lạp Lạp nữa.”

Thẩm Văn Xương nắm quả đấm: “Việc này tôi không làm chủ được, cô ta là đối tượng tình nghi đã được truyền khắp công ty, cho dù tôi không truy cứu cô ta, cô ta vẫn không cách nào tiếp tục ở lại công ty.”

“Thật sao?” Phó Cảnh Phi âm trầm nở nụ cười, trên lông mày sắc bén hiện đầy vẻ tàn nhẫn. “Vậy thì xin lỗi, một vài thứ về Mộc Diệp sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu lưu truyền trong mỗi công ty của Thẩm thị.”

Mộc Lạp Lạp ngồi ở trên ghế sa lon giống như việc không có liên quan tới mình. Nhìn vẻ cao ngạo của cô khiến Thẩm Văn Xương ngứa răng, nhưng bởi vì Phó Cảnh Phi nên thật sự không cách nào làm ra chút gì.

Hắn không khỏi có chút ý nghĩ tà ác, nếu không có Phó Cảnh Phi, nhìn xem cô ta còn đắc ý thế nào!

Mà sau khi Phó Cảnh Phi nói ra hai chữ Mộc Diệp lại thành công dời đi lực chú ý của Thẩm Văn Xương. Hắn giật mình một cái, trong giọng nói có gấp gáp: “Có quan hệ gì với cô ấy! Phó Cảnh Phi, anh không nên dính dáng đến người vô tội!”

Ánh mắt đen nhánh sắc bén của Phó Cảnh Phi dần dần lan đỏ hoàn toàn, giống như con sói hung hãn trên thảo nguyên bất cứ lúc nào cũng có thể cắn giết con mồi.

Không ai có thể lĩnh hội cảm giác lúc này của Phó Cảnh Phi, chỉ nghe được Mộc Lạp Lạp bị giam trong căn phòng tối mấy tiếng đồng hồ, không ăn không uống, là tim của anh giống như bị một bàn tay lớn bóp lấy, càng giống như có một cây đinh hung hăng đâm vào trong tim trong thịt của anh, mang đến đau đớn thấu xương.

Cũng sẽ không có người biết địa vị của Mộc Lạp Lạp ở trong lòng Phó Cảnh Phi. Cô chính là nơi mềm mại duy nhất trong lòng anh, hơi chút đau đớn sẽ trầy da tróc thịt, thậm chí cũng không thể tưởng tượng nổi cô bị uất ức gì.

Cái loại cảm giác thất bại chưa có bảo vệ chu toàn Mộc Lạp Lạp khiến cho Phó Cảnh Phi cảm thấy hít thở đều khó khăn.

Phó Cảnh Phi cho dù trời sập xuống cũng mặt không đổi sắc, kiếp này lúc tâm thần lĩnh hội đau đớn nhất đều có liên quan đến Mộc Lạp Lạp.

Cho nên sau khi biết đầu sỏ làm cho Mộc Lạp Lạp bị giam lại là Mộc Diệp, lòng Phó Cảnh Phi dâng lên xung động muốn giết người.

Bây giờ Thẩm Văn Xương lại dám nói không nên dính dáng đến người vô tội.

Lẽ nào Mộc Lạp Lạp, người anh thương yêu để ở trong tim không phải là vô tội? Mộc Diệp dựa vào cái gì khiến cho người của anh bị uất ức như thế!

Khi mở miệng nữa, giọng của Phó Cảnh Phi lại thấp xuống vài độ, lạnh như băng, đã không hề mang theo hơi thở nhân gian: “Cô ta có phải vô tội hay không, anh nghe cái này thì sẽ biết.”

“Mộc Diệp, chuyện tôi giúp cô làm hình như bị phát hiện…”

“Tôi đồng ý giúp cô đuổi đi Mộc Lạp Lạp, nhưng không có nghĩa là tôi phải một mình gánh mạo hiểm.”

“Chẳng phải cô đã nói sẽ không xảy ra chuyện gì cả sao? Tại sao lại bị phát hiện?”

“Vậy cô nhanh lên đi, ngộ nhỡ Lina biết được, tôi nhất định sẽ bị sa thải, cô ta không thể chịu đựng nhất là xảy ra chuyện như vầy.”



Tất cả lời nói, chỉ cần có một câu Mộc Diệp kia, hai chữ cũng đủ chứng minh một số chuyện.

Đặc biệt người nói chuyện còn là Ric, người này là nhân chứng ngày hôm qua chỉ chứng Mộc Lạp Lạp.

Những người khác không nghe được nội dung cuộc nói chuyện, chỉ kinh ngạc nhìn sắc mặt biến hoá kịch liệt của Thẩm Văn Xương, đến cuối cùng thậm chí nhuộm lên màu xám xịt.

Sau đó cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, ngoại trừ Mộc Lạp Lạp, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Ric bị người kềm cánh tay đi tới, vẻ mặt cô ta lo lắng, chột dạ nói: “Tổng giám đốc… Xin lỗi…”

Thẩm Văn Xương đều hiểu tất cả.

Phó Cảnh Phi tắt ghi âm đi, xe của anh đã đến nơi họp. Thư ký Khương Nghị đương nhiên biết bây giờ Phó Cảnh Phi đang muốn làm gì, nên liền bảo tài xế cùng xuống xe, chờ ông chủ của mình xử lý chuyện quan trọng hơn.

“Tôi nghĩ anh còn cần thứ khác, tôi gởi tất cả đến hòm thư của anh.” Phó Cảnh Phi hoàn toàn không có ý định cho Thẩm Văn Xương thời gian giảm xốc, tiếp tục mở miệng một cách vô tình: “Tất cả chứng cứ trên thực tế đều cho thấy chuyện tiết lộ bí mật lần này là Mộc Diệp làm.”

Trong mắt Thẩm Văn Xương một mảnh phức tạp, giống như đang suy tư cái gì, sau một hồi lâu rốt cuộc phục hồi tinh thần, giọng hơi khàn khàn: “Anh muốn cái gì.”

Chuyện bỗng nhiên xoay ngược đến mức này, Thẩm Văn Xương đối mặt với kết quả như thế, trong lòng không muốn tin tưởng nhưng lại không thể làm gì.

Đã có chứng cứ chứng minh tất cả trên thực tế là vu oan giá hoạ Mộc Diệp đạo diễn, hơn nữa suýt chút là che được mắt mọi người.

Lần này Mộc Lạp Lạp đích thật là người bị hiểu lầm.

Thẩm Văn Xương rất khó hình dung cảm nhận của mình bây giờ, có loại cảm giác như bị lừa dối, bị phụ lòng.

Nhưng Mộc Diệp là bạn gái của hắn, hắn vẫn phải đi làm chút gì đó.

“Khu bất động sản khai thác ở phía bắc thành phố kia… đều cho anh. Chuyện này như vậy là huề nhau, ngày mai tôi sẽ thay Mộc Lạp Lạp làm sáng tỏ ở trong công ty.” Thẩm Văn Xương đã hy sinh rất lớn, vì một hiểu lầm mà dâng ra một mối làm ăn thu nhập cao.

Nhưng rất đáng tiếc người hắn đối mặt là Phó Cảnh Phi.

Phó Cảnh Phi ở đầu bên kia điện thoại cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một khu khai thác ở phía bắc thành phố mà thôi, Lạp Lạp bị oan ức, anh cho rằng có thể cứ tính như vậy?”

Đây chính là người mà khi anh tức giận nhất cũng đều không nỡ động đến, thế nhưng bị giam lại mấy tiếng đồng hồ, khổ sở như vậy, dựa vào cái gì muốn để người của anh đến gánh chịu!

“Phó Cảnh Phi, anh đừng khinh người quá đáng…” Thẩm Văn Xương thật ra lo rằng cũng không tính là quá đủ, nhưng hắn tự nhận khu khai thác ở phía bắt thành phố kia cũng đủ bày tỏ áy náy.

Nào ngờ Phó thiếu gia chỉ lộ ra một nụ cười nhạt quyến rũ kinh người, thì coi như là khinh người quá đáng đi: “Để cho Mộc Diệp ở trước mặt tất cả mọi người nói lời xin lỗi, chuyện này tôi có thể không truy cứu nữa.”