Love Paradise

Chương 8: Phục thù




- 5…4….3…2…1 …START!!!!!!!!!!!

Tất cả mọi người lập tức dừng hết hoạt động của mình và nhìn lên phía bục giảng. Thái Dũng đại ca bước từ dưới lớp lên, chống tay vào bàn giáo viên, dõng dạc tuyên bố:

- Thay mặt cánh nam nhi trong đại gia đình 11A1 này, tôi xin trân trọng gửi tới các chị em phụ nữ lời chúc mừng chân thành nhất. Chúc mọi người có 1 ngày 8/3 vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc, ngày càng tươi trẻ, xinh đẹp, học giỏi, nhận được nhiều nhiều quà từ fans và đặc biệt là….chọn được món quà đặc biệt nhất ở đây.

Thái Dũng liến thoắng 1 hồi rồi cuối cùng nở 1 nụ cười thật tươi *em nào nhìn thấy chết liền*, đưa tay chỉ vào 20 món quà được gói cẩn thận xinh xinh ở trên dãy bàn dài trước mặt, lại hô to:

- Tôi xin thông báo: BỮA TIỆC BẮT ĐẦU!!!!!

Ngay sau tiếng nói của Thái Dũng là bao nhiêu lời suýt xoa của mọi người. Ai ai cũng tươi như đi hội, đặc biệt là con gái. Đây là 1 “chương trình” có thể gọi là “truyền thống” của lớp. Mỗi người con trai sẽ chuẩn bị 2 món quà tâm đắc nhất và bày 1 món quà tùy ý lên trước lớp để cho con gái chọn, món quà còn lại họ sẽ tặng cho người nào mình yêu quý trong lớp.

Nhật Linh là em út nên được ưu tiên chọn trước. Cô cũng không quan tâm cho lắm và chọn đại 1 món nhỏ nhỏ rồi về chỗ. Tiếp đó mọi người cũng thay nhau lên. Nhưng, phần quan trọng nhất là: ai sẽ là người nhận được món quà đặc biệt nhất?

- Các muội đã chọn xong rồi, vậy bây giờ hãy mở món quà của mình ra và nói ọi người biết nó là gì đi nào!

Giọng Thái Dũng lại 1 lần nữa oang oang cất lên và hướng ánh nhìn đầy ẩn ý xuống dưới lớp.

- Oa đẹp quá đi mất!!!!!!_ Bảo Trân ánh mắt long lanh mong manh nhìn chiếc kẹp tóc hình hồ điệp màu phấn hồng vô cùng sống động trước mắt.

Chiếc kẹp tóc được thiết kế tinh xảo với những viên pha lê trắng lấp lánh, điểm xuyết trên đó là những viên ngọc trai hồng quý giá.Còn một điểm hết sức đặc biệt nữa, đó là trên cánh bướm có đính 2 chữ cái “BT” bằng đá sapphire màu lam. Phàm là nữ nhi đều sẽ chết mê chết mệt vì nó.

Không chỉ có riêng Bảo Trân trố mắt nhìn mà tất cả các chị em phụ nữ của lớp 11A1 cũng đều không giấu nổi vẻ si mê với món quà của mình.

Như đã đoán trước được vẻ mặt này của đám con gái, bọn con trai chỉ âm thầm cười trộm. Quả không phí công các chàng lục tung mấy tiệm trang sức tìm về. Haizz… lại còn phải đặt mãi mới đủ 20 chiếc đính tên từng người. À không, nói đúng hơn là 19 chiếc vì một chiếc duy nhất được đính ngọc trai trắng và pha lê đen đã phải đặt riêng cho Nhật Linh. Khỏi phải nói các chàng chỉ thiếu nước mệt chết với chiếc cặp này của Nhật Linh, ai bảo cô không thích màu hồng làm gì cơ chứ.

- Giống nhau hết thế này thì cần gì phải chọn chứ, mấy ông định troll tụi tôi đấy à!_ Xuyên Hương hét lớn vào mặt Thái Dũng, nói thay cho sự bức xúc không hề nhẹ của các chị em.

Có một sự phũ phàng không hề nhẹ ở đây. Các chàng nhà ta thông minh đến đâu cũng không thể ngờ được mình lại bị la như thế. Ít nhất đám con gái kia phải hết lời cảm ơn mới đúng chứ, ai dè… đúng là mấy bà chằn khó ưa mà.

- Tụi tôi đã bỏ bao nhiêu công sức mới có mấy món quà tặng cho các bà để làm biểu tượng riêng cho con gái lớp mình, thế mà bà còn không thương tiếc mắng bọn tôi là sao hả!_ Thái Dũng cũng tức giận không kém.

Sau khi nghe Thái Dũng nói vậy thì các nàng lại cười tươi như hoa *thái độ quay như chong chóng*, luôn miệng cảm ơn rối rít. Ai mà ngờ được các chàng lại tâm lí thế chứ?!

- Rồi rồi, để cảm ơn lòng tốt của các sư huynh muội đề nghị chiều nay lớp mình sẽ tổ chức buffet thịt nướng tại nhà muội nha._ Nhật Linh cười khẽ.

- Yeahhhhhhhhhhhhh, được ăn của chùa rồi_ Bảo Trân và Khải Minh cùng thét lên vui sướng rồi còn quay sang nhìn nhau cười, còn không quên đập tay một cái rõ to. Haizz… cái tính trẻ con khó bỏ mà!

- Nhưng việc nấu nướng phải phiền đến các huynh rồi._ Nhật Linh nhẹ nhàng nói. Lời cô vừa nói ra khiến Khải Minh đang bay tít ở chốn nào vội vàng đáp đất, phũ quá đi, đúng là “vô công bất thụ lộc” mà.

- Nhật Linh à cậu nỡ lòng nào….hic hic._ Khải Minh mặt nhăn nhó

- Tớ đã nỡ lòng rồi!!!_ Nhật Linh nhìn bộ dạng của Khải Minh mà không khỏi buồn cười, cũng không tiếc buông 1 câu trêu đùa với cậu.

Khải Minh thất vọng liền quay sang nhìn Bảo Trân bằng ánh mắt vô (số) tội.

- Đừng đem cái bản mặt như cún con ra với tớ. Mặc dù tớ đích thực thích cún con nhưng cậu thì tớ không hứng thú à nha!_ Bảo Trân cũng ngây thơ vô (số) tội không kém.

- Thôi nào! Chúng ta là đàn ông con trai đương nhiên phải biết hi sinh vì phụ nữ chứ Khải Minh._ Thế Quân – lớp phó lao động giờ mới lên tiếng nói một lời cực kì mát tai.

- Thế Quân huynh là tuyệt nhất_ Bảo Trân híp mắt cười._ Quả không hổ là lớp phó lao động , rất có khí phách nam nhi nha.

Thế Quân nghe thế thì mũi cứ phổng lên, mấy khi được khen đâu, phải sướng chứ kaka.

- Thôi, dừng chiến dịch quà cáp nhá, chúng ta xuống ĐẠI CHIẾN CANTEEN thôi!!!!!!!!!!!!! OH YEAHHHHHHHHHHH._ Xuyên Hương không chịu nổi nữa đành tạm hoãn mọi việc *bụng kêu từ nãy*, hô to mở đầu chiến dịch ăn uống làm cho cả lớp hưng phấn mà kéo nhau đi.

Thoáng chốc căn phòng đã không còn một bóng người, à chính xác là còn 2 “âm hồn” đang lởn vởn ở đây *Kun đang dòm ngó xung quanh, phù…may mà 2 người này mải mê với việc riêng nên không để ý he he*. Nhật Linh khẽ cất chiếc kẹp tóc vào cặp rồi cũng nối gót theo sau mọi người, không hề để ý tới người còn lại dù chỉ 1 chút. Trọng Khôi nhướn mày nhìn bóng dáng của cô, không khỏi cười đểu 1 cái: “Sắp có kịch hay để xem rồi”.

Đội quân 11A1 hùng hổ bước tới canteen nhưng có vẻ hôm nay đường đi không thuận lợi là mấy. Mấy “cậu trai” cứ thấy các nàng nhà ta thì lại chạy ra tặng quà dù lúc trước đã tặng rồi, haizz…tuổi trẻ bây giờ thật là không có khái niệm tiết kiệm gì cả. Hành động này khiến các chàng nhà ta nhăn nhó, bởi lẽ họ mặc định các nàng là muội muội của họ, sao lại đến lượt bọn con trai kia cưa cẩm chứ. Ây da làm như vậy cũng được đi, nhưng ít ra phải cho các chàng hưởng phúc lợi 1 ít chứ, nếu không ý hả… chỉ 1 từ thôi... XÉO! ( Kun: Bán em gái hả trời?...Các chàng: No no, cái này gọi là tiền lì xì mà Kun *cười xuề xòa*….Kun: *lườm* Nhà giàu thí mồ lại còn đi đòi tiền lì xì…bó chân…Các chàng: hơ hơ).

Dẹp xong được đám lâu la, cuối cùng COB cũng tìm được chỗ ngồi lí tưởng để thưởng thức bữa trưa.

Và một điều tất yếu xảy ra, con gái ngồi chơi, con trai làm osin đi mua đồ ăn. Kaka ngày đặc biệt quá làm chi để rồi giờ đây các nàng nhà ta được ăn của chùa >.