Lũ Mùa Xuân

Chương 126: Phiên ngoại bốn




Ngày mùa hè chói chang, mặt trời hôm nay lên cao, buổi chiều mười hai giờ rưỡi, bên ngoài trời nóng như một cái lò lửa.

Phóng viên truyền thông không thể làm gì khác hơn là bưng trường thương - đại pháo đợi ở cổng đại hội, như sắp phá hỏng cả cửa ra vào.

Bảo an khó hiểu hỏi nhau: "Có chuyện gì xảy ra a? Trước đây cũng từng thi đấu, nhưng chưa từng thấy có nhiều người như vậy a."

Một phóng viên ngồi ở trên ghế, cầm cây quạt nhỏ quạt gió quay đầu lại: "Cậu không xem lịch thi đấu a? Ngày hôm nay Sở Ngọc sẽ thi đấu."

Bảo an không hề biết nhiều về cờ vây, nhưng mơ hồ đã nghe nói về cái tên này, nhất thời không nhớ ra được: "Sở Ngọc là ai?"

Sở Ngọc là ai?

Sở Ngọc bây giờ là kỳ thủ hàng đầu trong nước, mười bảy tuổi, lần này thi đấu giải vô địch cờ vây toàn quốc, trước mắt đang đứng thứ mười mấy trong bảng thành tích những tuyển thủ hàng đầu thế giới, nếu như lần tranh tài này cậu có thể giành vị trí số một, điểm thành tích có thể lọt vào năm vị trí đầu trong bảng xếp hạng, lọt vào top đầu cũng không phải không có khả năng.

Đây cũng không phải là điều duy nhất cậu được sự chú ý.

Lúc cậu còn đang học tiểu học có quay một games show nên nổi tiếng, sau đó tuy rằng vẫn không phát triển vào giới giải trí, nhưng bởi vậy mà được truyền thông chú ý, vẫn tiến hành theo dõi quay chụp. Cậu đi lại tất cả đều bằng những chiếc siêu xe bạc tỉ, học tập ở trường nổi danh, gia thế hiển hách, thành tích nổi trội, quan trọng nhất là tướng mạo cậu tuấn mỹ, nói trong thế hệ kỳ thủ tuổi trẻ cậu lớn lên đẹp mắt nhất cũng không quá đáng, khuôn mặt đẹp của cậu nếu đặt vào những tiểu sinh ở giới giải trí chuyên dựa vào mặt để ăn cơm có lẽ là người xuất sắc nhất. Những năm nay, mỗi một cuộc tranh tài cậu có mặc đều có truyền thông đưa tin, tỉ lệ người xem truyền hình trực tiếp đều rất khả quan.

Tổ chức cờ vây cũng cần kiếm tiền.

Cũng không thể nói Sở Ngọc là kỳ thủ giỏi nhất trong nước hiện nay, nhưng nếu nói trước mắt cậu là kỳ thủ gây được tiếng vang nhất trong nước tuyệt đối không quá đáng.

Fan của cậu nhiều vô cùng.

Năm đó lúc cậu còn học tiểu học, bởi vì truyền thông đưa tin cậu chơi cờ thắng giải, làm rất nhiều phụ huynh cũng đưa con mình đi học chơi cờ, lúc đó Sở Ngọc đăng ký vào một trường dạy cờ mới thành lập, ban đầu còn làm cho rất nhiều người tiếc hận, một mầm cây tốt như vậy lại bị một trường học vô danh lừa tiền không biết cha mẹ của cậu nghĩ như thế nào. Không nghĩ tới câu lạc bộ cờ này càng làm càng lớn, còn bỏ một số tiền lớn mời rất nhiều kỳ thủ chuyện nghiệp về giảng dạy, xây dựng sân chơi và các hoạt động đều là hàng đầu, có người từng tính chi tiêu của bọn họ, đừng nói lợi nhuận, hàng năm đều vung vào một số tiền khổng lồ, không biết rốt cuộc sau lưng nơi này có nhà tư bản nào  chống đỡ, trải qua nhiều năm kinh doanh như vậy, nghiễm nhiên là một trong những nơi đào tạo kỳ thủ tốt nhất trong nước, khắp các thành thị nhỏ lớn trên toàn quốc đều có chi nhánh.

Vài năm nay mùa xuân của cờ vây về, hàng năm có rất nhiều bạn trẻ nhập môn, tạo ra một giới kỳ thủ trẻ tuổi có thực lực rất mạnh mẽ, có nhiều nhà tài trợ cho giải đấu hơn, tạp chí về cờ vây bán cũng đắt hơn so với trước đây —— đặc biệt khi có Sở Ngọc tham gia thi đấu, nếu có thể chụp một tấm ảnh bìa đẹp đẽ, đưa lên làm poster quảng cáo, in  ấn số lượng gấp ba bình thường vẫn có thể bán hết.

Bỗng nhiên có người hô lên: "Đến rồi, đến rồi, Sở Ngọc đến rồi!"

Bọn họ vốn đã phơi nắng tới ủ rũ tất cả đều tinh thần phấn chấn trong nháy mắt, cầm camera đứng lên, chỉ thấy hai chiếc xe sang lái tới gần, lúc đầu xe vệ sĩ dừng lại trước, bốn người vệ sĩ cao to cường tráng xuống trước, dọa toàn bộ nhóm phóng viên muốn nhào tới trở lại, chiếc xe Rolls Royce phía sau mới dừng lại, tài xế xuống xe, bung dù, mở cửa ghế sau.

Sở Ngọc vừa lộ diện, xung quanh tựa như sáng rỡ mấy phần, thiếu niên như được tạo thành từ trúc cùng sương sớm, nhẹ nhàng khoan khoái, sạch sẽ, lại mang theo vài phần kiệt ngạo.

Sở Ngọc xuống xe, đã sớm nghĩ đến sẽ là cảnh tượng thế này, cho nên cũng không quá bất ngờ.

Bởi vì vừa xin nghỉ ở trường học mới đến thi đấu, cho nên trên người cậu còn mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi cộc tay và quần dài màu đen, đeo ca-ra-vat, tuy nói là đồng phục học sinh, thật ra trang phục trên người vẫn rất chính thức.

Trang sức duy nhất trên người Sở Ngọc chính là một chuỗi phật trên cổ tay.

Có vệ sĩ mở đường, Sở Ngọc mắt nhìn thẳng. Vẻ mặt lạnh lùng xuyên qua đám người, vào cửa, đến nơi thi đấu.

Đối thủ trong nước gần đây của cậu đều là người quen cũ.

Nhìn thấy những người này, Sở Ngọc cũng không nghiêm mặt nữa, mỉm cười, chào hỏi giám khảo còn có tuyển thủ, tùy ý hàn huyên vu vơ vài câu về thời tiết, rồi ngồi xuống vị trí thi đấu, nhàn nhã vô cùng.

Sở Ngọc vừa nhìn có vẻ là một đứa nhỏ rất trầm ổn bình tĩnh, khi chơi cờ sát khí khá mạnh, thích nhất là chủ động tấn công, thế nhưng biết tiến biết lùi, cũng sẽ không lỗ mãng rơi vào bẫy của đối thủ.

Giám khảo buồn bực nói: "Ngày hôm nay Sở Ngọc hạ cờ rất gấp a, không biết xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy vội vã như vậy. Chẳng qua cũng may là, nhịp điệu của cậu ấy không loạn, bởi vì cách đấu khác với thường ngày mà khiến đối thủ mơ hồ, bị cậu ấy làm cho cuống lên."

Sở Ngọc hoả tốc giải quyết cuộc tranh tài này, giành thắng lợi và điểm thăng cấp, mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

Thầy giám khảo hỏi cậu: "Tiểu Sở a, có muốn đi ăn cơm tối với thầy hay không."

Sở Ngọc uyển chuyển khước từ: "Em còn có việc, xin lỗi a, thầy Tạ, ngày khác rảnh rỗi sẽ hẹn sau."

Thầy giám khảo chưa hỏi thăm được câu nào, Sở Ngọc đã vội vã đi, hắn suy nghĩ một chút, bây giờ Sở Ngọc học cao trung, về trường học lên lớp?

Sở Ngọc không về trường học, cậu về thẳng nhà.

Hôm nay là sinh nhật ba ba.

Về đến nhà, ba ba, daddy đang ở nhà, anh trai không có nhà, năm trước anh thi đậu đại học ở nước ngoài, đã đi du học rồi.

Hai ông nội và bà nội đều có mặt, ông nội Sở đang trong nhà bếp làm cơm, daddy hỗ trợ, ba ba thì tự cắt bánh sinh nhật của mình.

Nhà bọn họ đương nhiên không thiếu tiền mời đầu bếp làm cơm, lúc thường ba ba bọn họ bận rộn công việc, đều có đầu bếp làm cơm, hôm nay là sinh nhật ba ba, nhất định phải tự tay xuống bếp.

Ông nội Lận nhìn thấy Sở Ngọc trở về, cười nói: "Tiểu Sở của chúng ta trở về rồi."

Bà nội hỏi: "Hôm nay thi đấu thế nào a?"

Sở Ngọc đắc ý dào dạt mà nói: "Dĩ nhiên là thắng, cũng không xem con là ai."

Ông nội Sở dạy bảo cậu: "Thu Thu, cẩn thận đừng quá kiêu ngạo tự mãn sẽ nếm trái đắng a."

Sở Ngọc hừ hừ, xem thường: "Ông nội, con đã nói không nên gọi con là "Thu Thu" a!"

Ông nội Sở vội vàng xin lỗi: "Ai nha, ông nội quên mất, xin lỗi, xin lỗi."

Sở Ngọc ngồi xuống, làm bài tập ở bàn ăn phòng khách, vừa lặng lẽ nhìn ba ba và daddy ở nhà bếp.

Cậu năm nay mười bảy tuổi, cũng giống như những đứa trẻ khác, đang đứng ở thời kỳ thanh xuân mờ mịt.

Khi còn bé không hiểu chuyện, dần dần sau khi trưởng thành, Sở Ngọc bắt đầu rõ ràng, nhà bọn họ khác với rất nhiều gia đình của những đứa trẻ cùng tuổi, cậu do hai người đàn ông nuôi nấng lớn lên.

Bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau, thế nhưng nhiều nhất là chiến tranh lạnh hai ba ngày là hòa hảo.

Từ sau khi cậu lên năm ba tiểu học, daddy để cho cậu ở phòng riêng, cách rất xa phòng ba ba và daddy, lúc cậu còn nhỏ, có một lần, buổi tối ngủ không được, đi hết cả dãy hành lang mới có thể gõ cửa phòng ngủ ba ba, cửa phòng bọn họ khóa lại, bên trong có thanh âm kỳ quái, cậu nghe thấy ba ba đang khóc.

Cậu suy nghĩ một buổi tối, cũng không nghĩ ra ba ba tại sao lại khóc, có lẽ là công việc rất mệt? Cũng như cậu làm bài tập, nhiều bài tập như vậy có lúc cũng sẽ rất khó vượt qua a.

Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, cậu nhịn đau gắp một miếng thịt xông khói vào trong bát ba ba, đau lòng nói với ba ba: "Ba ba cực khổ rồi."

Sở Tấn cười rộ lên: "Ngày hôm nay sao Thu Thu lại ngoan như vậy?"

Thu Thu nói: "Ba ba, con nghe ba khóc, công việc của ba nhất định là rất mệt..."

Sở Tấn sửng sốt một chút, đầu óc mơ hồ: "A? Con nghe ba khóc lúc nào..."

Nói xong, Sở Tấn đột nhiên phản ứng kịp, mặt đỏ bừng lên.

Lận Diễm Trần: "Ha ha ha ha ha."

Sở Tấn lườm hắn một cái, tức giận đến hai ba ngày cũng không phản ứng tới hắn.

Cậu nhớ lúc mình đi nhà trẻ bị những người bạn nhỏ khác hỏi về ba mẹ, còn cây ngay không sợ chết đứng nói mình có rất nhiều ba mẹ, kéo ba nuôi mẹ nuôi đến góp đủ số, dọa giáo viên và bạn học giật nảy mình, ha ha.

Sau đó lên tiểu học, viết tập làm văn, đề bài yêu cầu viết về gia đình cha mẹ, cậu dựa theo sự thực viết mình có hai ba ba, cô giáo còn tìm cậu nói chuyện: "Em không có mẹ sao? Là mẹ ruột, không phải mẹ nuôi."

Sở Ngọc nói không có.

Mặc dù có ý tốt, nhưng rõ ràng dáng vẻ đang lo lắng cậu không có mẹ sẽ khuyết thiếu sự giáo dục.

Nhưng cậu cũng không cảm thấy mình sống trong gia đình như vậy là có vấn đề.

Không có mẹ rất quan trọng sao? Cậu cảm thấy mình trải qua rất hạnh phúc a.

Chẳng qua bạn nhỏ Sở Ngọc vẫn suy tư một chút tại sao cậu không có mẹ, hình như những bạn nhỏ khác đều có mẹ? Mà từ khi cậu có ký ức tới nay, trong đời lại không có một người phụ như vậy.

Không nghĩ ra thì cứ trực tiếp hỏi thôi.

Sở Ngọc đi hỏi ba ba: "Cô giáo hỏi con có phải không có mẹ? Ba ba, tại sao con không có mẹ?"

Sở Tấn và Lận Diễm Trần hai mặt nhìn nhau, thật ra bọn họ đã sớm nghĩ tới con trai sớm muộn cũng có một ngày sẽ hỏi vấn đề này, hai người thương lượng rất nhiều đối sách, nghĩ các loại mượn cớ, cuối cùng quyết định, con trai không hỏi sẽ không chủ động nhắc tới, thế nhưng nếu con trai hỏi tới, bọn họ không bịa chuyện, cũng không nói dối.

Bọn họ chưa bao giờ lừa gạt đứa nhỏ nói con nhặt từ bãi rác hay được nhặt ở đầu đường, làm như vậy trừ làm đứa nhỏ khóc cũng không có ý nghĩa, đứa nhỏ cũng không phải là thứ để mang ra tìm niềm vui. Cũng giống như vậy, trên vấn đề này, cho dù khó mà giải thích, cũng phải giải thích, có thể đứa nhỏ cũng không thể lập tức hiểu tường tận, nhưng là, không nên nói dối, không thể làm một tấm gương xấu cho con mình.

Cho nên, Sở Tấn nói: "Bởi vì còn là do ba ba sinh. Từ trong bụng ba ba đi ra. Trên đời nếu phụ nữ thai nghén sinh ra đứa nhỏ thì được gọi là "Ma ma" hoặc là "Mẹ", nhưng thể chất của ba rất đặc biệt... Tuy rằng ba ba là nam, nhưng ba có thể sinh con, con do ba và daddy sinh ra. Ba ba là một cá thể đặc biệt, những bạn nhỏ khác đều là đàn ông và phụ nữ sinh ra, con là do đàn ông và đàn ông sinh."

Không biết giải thích như vậy, Thu Thu có hiểu hay không, thế giới quan của cậu bé nhất định đã chịu đả kích.

Thu Thu rất bình tĩnh, cậu còn chưa được học môn sinh lý, cũng không khiếp sợ bao nhiêu, cứ như vậy mà tiếp nhận, "Ồ" một tiếng. Ba ba sẽ không lừa cậu, cậu tin tưởng ba ba.

Ba ba sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, bàn giao với cậu: "Chuyện này là bí mật nhà chúng ta nha, không nên nói cho người khác."

Sở Ngọc khi đó không hiểu, đợi sau khi học môn sinh học, cậu mới biết đây là một chuyện thần kỳ cỡ nào. Nhưng, đó cũng không phải sai lầm gì.

Ba ba lớn hơn daddy vài tuổi.

Không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, mà tính cách ba ba khá thận trọng, daddy thì lại rất lãng mạn, thường xuyên tạo niềm vui bất ngờ cho ba ba, ba ba sau khi tức giận vẫn sẽ rất vui vẻ. Sở Ngọc cũng hiểu rằng, không phải ba cậu không thích, là lớn tuổi nên hay ngượng ngùng, rất đáng yêu, còn đỏ mặt.

Ba ba thì muốn tránh cậu, thế nhưng daddy lại yêu show ân ái.

Hàng năm bọn họ tổ chức sinh nhật, người kia đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị vì đối phương.

Hai người bọn họ không yêu nhau một cách oanh liệt, nhưng từ những chi tiết nhỏ lúc thường cũng có thể thấy được tấm lòng của đối phương, mỗi buổi sáng sớm ba ba đều phải giám sát daddy ăn chè mè đen để tóc đen mượt, daddy thì càng ngày càng cưng chiều ba ba, ăn cơm thì lột tôm, ra ngoài thì đeo cà vạt, leo núi thì hỏi ba ba có muốn cõng hay không. Chẳng qua ba ba vẫn luôn không cảm kích, có lúc còn cãi nhau với daddy, không cho daddy lột tôm, không cho buộc cà vạt, không muốn cõng. Ba ba cuối cùng vẫn không chống lại daddy được, ba ba mặt mũi không nhịn được, đỏ mặt gắp đùi gà cho daddy, lôi kéo tay daddy vào phòng.

Lần leo núi kia ba ba thật ra từ chối: "Em đã bao lớn rồi, còn cõng, anh cõng Thu Thu đi."

Thu Thu bất đắc dĩ: "Hai người cãi nhau đừng kéo tới con, con không cần cõng đâu."

Ồn ào đến cuối cùng, bọn họ lựa chọn một cách, không cõng nhau, hai người tay cầm tay đi lên núi.

Ba ba mắng: "Anh thực sự không biết xấu hổ."

Daddy chẳng biết xấu hổ: "Có gì mà xấu hổ?"

Ở nhà, Thu Thu rất tự tin, có thể trong lớp của bé không có ba mẹ bạn học nào ân ái như ba ba và daddy của cậu, mặc dù bọn họ là hai người đàn ông.

Mọi người bao quanh bàn tròn ăn bữa cơm sinh nhật.

Anh trai cũng gọi điện thoại về, chúc ba ba sinh nhật vui vẻ.

Ăn cơm xong.

Sở Ngọc dời bàn cờ đến vườn trên sân thượng, xem sách dạy đánh cờ.

Sở Tấn nhìn thấy thần sắc của cậu, anh nghĩ đứa nhỏ này có phiền não gì đó.

Anh và Lận Diễm Trần đi trò chuyện với con trai.

Sở Ngọc được ba ba mở lời, nhìn bọn họ, suy nghĩ một chút, hỏi: "Ba ba, hai người năm đó là ai theo đuổi ai a?"

Sở Tấn có hơi lúng túng: "Tại sao con lại đột ngột muốn hỏi chuyện này?"

Lận Diễm Trần không thẹn không xấu hổ mà nói: "Daddy theo đuổi ba con, làm sao vậy?"

Hắn hoài niệm mà nói: "Ba ba con năm đó rất lãng mạn, làm daddy si mê..."

Sở Tấn hận không thể che cái miệng của hắn: "Anh nói cái gì đó!"

Sở Ngọc nhỏ giọng cười vài tiếng.

Sở Tấn hỏi: "Ngày hôm nay thi đấu không thắng sao? Tại sao lại không vui?"

Sở Ngọc lắc đầu một cái: "Con không biết, ba ba, con cũng không biết tại sao mình không vui cho nên mới không vui..."

Cậu cau mày, chậm rãi nói: "Con suy nghĩ rất nhiều, con cảm thấy cứ tiếp tục chơi cờ vây con có thể càng tiến bộ hơn, thế nhưng qua hai mươi tuổi qua ba mươi tuổi thì sao? Con thật sự muốn chơi cờ vây cả đời sao? Con thấy mấy thầy lớn tuổi, tuổi trẻ thì chơi cờ, sau này làm thầy, bình luận viên, hoặc là viết sách về cờ vây. Con rất thích cờ vây, nhưng con không muốn trở thành như vậy. Sang năm lại phải thi đại học, con cảm thấy mình nên học thứ gì khác, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trừ cờ vây, con không cảm thấy hứng thú với những thứ khác a."

Sở Tấn im lặng: "... Chỉ những thứ này?"

Đúng là ưu sầu của thiếu niên.

Sở Ngọc thở dài: "Ai, tuy rằng con nói với hai người như vậy, nhưng con biết cuối cùng mình vẫn phải tự ra quyết định. Hai người cho dù đưa ra cho con kiến nghị, nhưng nhiều lắm con cũng chỉ có thể tham khảo một chút."

Lận Diễm Trần cười nói: "Xác thực hết cách rồi, ở tuổi này của con daddy rất phản nghịch, cái gì cũng muốn nếm thử xem. Nếu con nhất thời không nghĩ tới cũng không sao cả, từ từ suy nghĩ, nếu cảm thấy hứng thú thì lập tức làm. Không phải chuyện vi phạm pháp luật, daddy sẽ ủng hộ con."

Sở Ngọc có trật tự mà nói: "Con nghĩ xong rồi, khoảng hai mươi tuổi có chút thành tựu, sau đó hai mươi lăm tuổi gặp được người yêu, trước ba mươi tuổi sẽ có một gia đình hạnh phúc ấm áp..."

Lần này Sở Tấn nghe thấy thật sự nở nụ cười: "Hi vọng là vậy."

Sở Ngọc không quá vui vẻ: "Cái gì gọi là "Hi vọng là vậy"? Ba cảm thấy con không làm được sao?"

Lận Diễm Trần thẳng thắn mà khuyên bảo cậu: "Thu Thu a, những chuyện khác dễ bàn, nhưng con nói muốn gặp được người yêu năm hai mươi lăm tuổi có thể có chút khó a, đó không phải là chuyện có thể quy hoạch được. Daddy gặp may mắn tám đời mới tìm được ba ba con. Daddy cảm thấy, con không nhất định may mắn như vậy nha."

Sở Tấn yên lặng đỏ mặt.

Sở Ngọc: "..."

Daddy đang khoe khoang sao?

Lời này nghe thì có hơi khi người.

Cậu không quan tâm, nhưng trong tương lai, cậu nhất định dựa theo tiêu chuẩn của ba ba và daddy, tìm một người tương tri tương ái, cứ như vậy sống hạnh phúc hết đời.

Tác giả có lời muốn nói: 

Một chương cuối cùng! Quyết định bảng mục lục

Viết xong, hơi tổng kết một xíu, bởi vì sợ bị mắng, phần sau thật sự không dám vung cẩu huyết, viết rất bình thản, tôi viết cuộc sống hằng ngày như rác thải.

Mặc dù mọi người ngoài miệng nói không thích ngược, ngược lại rất mong ngóng. 

- ---------oOo----------