Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 102: Cút ra khỏi nhà tôi




Lâm Nhược Kỳ không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì để cho quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên căng thẳng như vậy. Chỉ cảm thấy không thể tin nổi, nhìn thấy Thúy Thiến thân mật chào hỏi mình, thật sự làm cho cô có chút ngoài ý muốn.

Thúy Thiến nở nụ cười ngọt ngào, cẩn thận bưng cái khay đi vào, đem chén cháo nấm trong khay đặt ở trên bàn trà bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, rồi nói: "Lúc nảy trước khi tôi tới, đúng lúc nhìn thấy Heber bưng lên cho cô một chén cháo nấm tuyết, cho nên tôi giúp ông ấy đem lên."

Lâm Nhược Kỳ cười nhẹ, thong thả nhận lấy cái khay. Nhìn bộ dạng cô đứng ở bên cạnh mình cũng không muốn rời đi như có lời muốn nói, Lâm Nhược Kỳ ngước mắt, giật mình hỏi: "Thúy Thiến, cô có chuyện gì tìm tôi sao?"

Thúy Thiến suy nghĩ một chút, mới vừa hé miệng, lại khép lại. Nhìn vẻ mặt thoáng do dự, dường như muốn nói lại thôi.

Tình hình này hiển nhiên không phù hợp với tính cách luôn mạnh mẽ của Thúy Thiến, trực giác Lâm Nhược Kỳ cảm thấy kỳ lạ, không biết Thúy Thiến cố ý làm ra vẻ này để hấp dẫn tính tò mò của cô hay thật sự có chuyện khó mở miệng, không thể không nói, nhưng không tiện nói ra.

Trầm ngâm chốc lát, cô đặt câu hỏi trước: "Thúy Thiến, rốt cuộc có chuyện gì, cô cứ nói thẳng đi."

Thúy Thiến đang chờ Lâm Nhược Kỳ nói câu này. Cô cười cười, kéo cái ghế ngồi xuống đối diện Lâm Nhược Kỳ, nhìn bộ dáng có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Nhược Kỳ.

"Cô cũng biết, gần đây tôi giúp Thần xử lý chuyện của Liệt Diễm, Thần cũng đã nói với cô mọi chuyện đã sẳn sàng rồi đúng không?"

Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái, trong lòng chất đống rất nhiều chuyện chợt xông đến.

Chính xác, Thần đã nói những lời "Mọi chuyện sẵn sàng chỉ thiếu gió đông”, hơn nữa trong chuyện này, gió đông đúng là chỉ Quỷ y, ông nội của cô. Chỉ là cô vẫn không hiểu, Thần đang bận chuyện gì? Tại sao nói gió đông kia chính là ông nội của cô? Xem ra, Liệt Diễm đang chuẩn bị làm chuyện lớn, vậy rốt cuộc bọn họ có kế hoạch gì?

Tự nhiên Lâm Nhược Kỳ hiểu rõ, những chuyện này cô không hiểu cũng không nên hỏi, cho nên vẫn giấu buồn bực trong lòng. Hiện tại Thúy Thiến đột nhiên đề cập đến chuyện này, ngược lại thật sự làm cho cô rất tò mò.

Chỉ là, cô cảm thấy mình không nên hỏi. Khẽ cau mày, Lâm Nhược Kỳ hơi băn khoăn nói: "Ừ, đúng là có chuyện này. Nhưng như vậy thì thế nào?"

Nhìn vẻ mặt của cô, Thúy Thiến nói ngay: "Thật ra chuyện này quan hệ đến cơ mật trong nội bộ Liệt Diễm, thật sự tôi không nên nói cho cô. Nhưng những chuyện này có quan hệ rất mật thiết với cô, nếu gạt cô không nói ra, tôi cảm thấy đối với cô rất không công bằng. Hơn nữa, chấm dứt tương lai của Thần, cho nên. . . . . ."

Nói cho cùng, những lời cuối cùng mới là điều quan trọng. Thúy Thiến biết rõ, chỉ có những lời cuối cùng này mới có thể làm cho Lâm Nhược Kỳ muốn nghe tiếp.

Quả nhiên, khi cô nhắc tới tên của Thần thì nét mặt của Lâm Nhược Kỳ hơi lo lắng. Trong lòng Thúy Thiến vui vẻ: hừ, quả nhiên không có trải qua chuyện lớn, chỉ một miếng mồi nhỏ như vậy đã bị mắc câu, thật sự là quá ngây thơ, quá đơn thuần. . . . . .

Nghĩ đến đây, đáy mắt thoáng qua chê cười, sau đó không nhanh không chậm bắt đầu nói, "Lần này tôi tới Nam Thành thật ra có nhiệm vụ giúp Thần nghiên cứu thành phần ma túy Dạ Mị. Cô cũng biết, Lãnh Kiêu Hùng vì Dạ Mị mới bị cảnh sát bắt. Nhưng tình hình trước mắt, chứng cứ mà cảnh sát nắm giữ trong tay vẫn không đủ, nếu như có chứng cứ có thể chứng minh, chẳng những Lãnh thị tham dự tiêu thụ Dạ Mị, mà còn tham dự nghiên cứu chế tạo và khai thác Dạ Mị, đó chính là một chứng cớ có sức đả kích lớn nhất!"

"Trải qua phân tích so sánh, tôi tình cờ phát hiện Dạ Mị có 95 % giống với Băng Lam mà Quỷ y điều chế năm đó. Cho nên tôi và Thần suy đoán, cách điều chế Băng Lam của Quỷ y đã sớm bị Lãnh Kiêu Hùng nắm trong tay, sau khi thay đổi ném vào thị trường! Dù sao, độ giống nhau cao như vậy, không thể nào là đơn giản trùng hợp."

"Chỉ cần có báo cáo phân tích này trong tay, tìm thêm Quỷ y, như vậy chúng ta đã nắm giữ chứng cứ chính xác nhất đả kích Lãnh Kiêu Hùng. Chẳng qua làm như vậy, Quỷ y rất có thể sẽ bị liên lụy vào vụ án chất độc này, nói không chừng còn sẽ phải gánh chịu nạn tù tội."

"Nạn tù tội? ! Vậy ông nội của tôi . . . . . ." Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, vẻ mặt có chút ngây ngốc, thật sự bị tin tức này làm hoảng sợ.

Làm sao có thể? Tại sao ông nội có thể đem cách điều chế Ma Túy cho Lãnh Kiêu Hùng? Không, không thể, cũng sẽ không. . . . . .

Không dám nghĩ tiếp, Lâm Nhược Kỳ gật đầu liên tục, theo bản năng bác bỏ: "Không! Không thể nào!"

Thúy Thiến nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó lạnh lùng chế giễu: "Nhược Kỳ, nói thật với cô, Liệt Diễm đã cẩn thận điều tra nghiên cứu, căn bản đã có thể xác định bác sĩ Ân thật ra chính là Quỷ y. Ông ta đổi tên đổi họ nhiều năm chính là vì tránh thoát nạn này. Nếu ông ta thật sự không có làm việc gì trái với lương tâm, tại sao ẩn cư nhiều năm như vậy, ngay cả cô cũng không chịu gặp? Có thể thấy ông ta cũng không có tốt giống như cô tưởng tượng!"

Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ trong thời gian thật ngắn thay đổi mấy trăm lần, muốn nói cái gì nhưng từ đầu đến cuối không thốt ra được. Đợi đến khi Thúy Thiến nói hết lời, lúc này mới giương mắt nhìn cô, cảm xúc phức tạp dính vào khóe mắt, "Cô... ý của cô nói, ông nội của tôi chính là Ông lão họ Ân . . . . . ."

Không thể tin trừng mắt nhìn, Lâm Nhược Kỳ nhớ tới đoạn thời gian ở Thôn trang họ Lý, ông lão họ Ân đối với mình cẩn thận quan tâm và chăm sóc, rất lâu, Lâm Nhược Kỳ không nhịn được xem ông lão là người nhà của mình. Bởi vì, cái loại cảm giác sống nương tựa chăm sóc lẫn nhau, người nhà quan tâm lẫn nhau, quá chân thực.

Nhưng vấn đề là: sau khi Cơ Liệt Thần tìm được cô, luôn miệng nói cô là Lâm Nhược Kỳ, vợ của anh thì ông lão họ Ân cũng chưa từng nói tới cháu gái của mình? Nếu ông ấy còn nghĩ đến cháu gái của mình thì ít nhất phải hỏi thân thế của cô chứ? Nhưng tại sao ông ấy không đề cập tới chuyện này? Chẳng lẽ, thật sự vì ông ấy đã làm việc trái với lương tâm, cho nên mới không dám nhận nhau?

Tất cả mọi chuyện thật không thể tưởng tượng nổi. . . . . .

Thấy vẻ mặt cô hoảng hốt, Thúy Thiến cong môi hình cung, tiếp tục lạnh lùng nói: "Không tệ, năm đó quỷ y căn bản cũng không có tiêu hủy cách điều chế Băng Lam, mà đưa nó cho Lãnh Kiêu Hùng! Sở dĩ Quỷ y làm như vậy, có lẽ chỉ có một nguyên nhân đó chính là cô. Chỉ vì an toàn và tương lai của cô, ông ta chỉ có thể đem cách điều chế cho Lãnh Kiêu Hùng. Chỉ có đem cách điều chế cho Lãnh Kiêu Hùng, ông ta và cô sẽ không bị đuổi giết và quấy rầy không ngừng không nghỉ."

". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, khiếp sợ không thôi, từ trong lời nói này của Thúy Thiến, không cách nào phục hồi lại tinh thần.

Thấy vẻ mặt cô thay đổi, quả nhiên như trong lòng mình dự đoán, đôi mắt xinh đẹp của Thúy Thiến nheo lại, nhướng mày. Tiếp tục nói: "Mấy ngày nay hẳn là đã có tin tức của quỷ y. Chỉ là vì cô không biết cuối cùng Thần sẽ quyết định như thế nào. . . . . ."

Hơi ngừng lại, Thúy Thiến liếc nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Nhược Kỳ, trầm trọng giống như cảm thán, "Nói thật, nhà họ Lãnh và nhà họ Cơ đấu hơn hai mươi năm, Liệt Diễm vì hành động lần này cũng chuẩn bị thật lâu. Nghe nói đã hơn một lần bị cô ảnh hưởng, mới làm hại thần quyết định sai lầm, còn làm hại cả Liệt Diễm tổn thất thảm trọng. Tôi thật lòng hy vọng, lần này Thần có thể đưa ra quyết định chính xác, đừng vì chút tình cảm riêng làm hại mọi người được không bù mất. Nếu không sẽ uổng phí mọi người khổ cực cố gắng nhiều năm, còn có Diêm Hạo và các thành viên Liệt Diễm khác đã hy sinh cũng không đáng giá!"

Trong lời nói, Thúy Thiến cố ý đem mấy chữ "Tình cảm riêng" nhấn mạnh, câu nói sau cùng kia cũng nói vô cùng tuyệt hảo. Đảo mắt nhìn lại sắc mặt của Lâm Nhược Kỳ, quả nhiên trở nên rất lúng túng như cô dự đoán.

Cuối cùng, Thúy Thiến không quên thêm dầu thêm mỡ: "Cô còn nhớ rõ đã hơn một tuần, tôi và Thần rất ầm ĩ trong phòng ngủ, thật ra chính là vì chuyện này. . . . . ."

Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ cũng nhớ tới tình hình lúc đó. Cho nên có ấn tượng sâu sắc là bởi vì sau khi Cơ Liệt Thần từ trong phòng của Thúy Thiến đi ra ngoài, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

. . . . . .

Một tuần trước, trong phòng ngủ của Thúy Thiến.

"Cơ Liệt Thần, anh căn bản là kẻ dối trá! Luôn miệng nói phải chăm sóc cho người em gái em đây nhưng thật ra anh ước gì em mau chóng trở về Anh quốc ? Có trách em quấy rầy anh và vợ của anh âu yếm hay không? Em cho anh biết, Thúy Thiến em sẽ không cho anh như mong muốn! Em muốn ở lại nơi này, từng giờ từng phút nhắc nhỡ anh đừng quên chuyện anh nên làm, không nên vì tình cảm trai gái mà làm chậm trễ chuyện lớn của Liệt Diễm! Nếu ngày nào anh chưa hạ được quyết tâm, em cũng sẽ không trở về ngày đó!"

"Thúy Thiến!" Cơ Liệt Thần tức giận, một tay che kín miệng Thúy Thiến, "Em câm miệng cho anh!"

"Không được!" Thúy Thiến phát điên gạt tay Cơ Liệt Thần, cô biết mình nói lớn tiếng, nhất định Cơ Liệt Thần lo lắng cô ồn ào bị Lâm Nhược Kỳ ở sát vách phòng ngủ nghe được.

Cái gọi là chó nóng nảy cũng nhảy tường, Thúy Thiến thừa dịp Cơ Liệt Thần che miệng của cô, dựa vào cô rất gần, thuận thế liền nhào tới trên người của anh, ôm chặt thắt lưng của anh, đầu chui vào trong ngực Cơ Liệt Thần, mặc cho Cơ Liệt Thần đẩy thế nào cũng không được.

"Thúy Thiến, em làm gì đấy? Nhanh buông tay!" Cơ Liệt Thần giật mình, thật sự bị cử động to gan của Thúy Thiến làm giật mình. Bình thường, mặc dù hành vi của Thúy Thiến lớn gan chọc giận, nhưng tóm lại có chừng mực, vì hơn mười năm quan hệ tình cảm của hai người, Thúy Thiến sẽ không làm ra chuyện không thể níu kéo được.

Nhưng tối nay không biết cô nổi điên gì, hành động cử chỉ thực sự quá liều lĩnh. Vốn dùng cách gọi điện thoại lừa gạt anh, nói thân thể mình không thoải mái, muốn anh đi xem một chút, lời nói dối cũng đã làm cho anh đè nén tức giận, mà bây giờ ôm thì càng nằm ngoài sự dự liệu của anh rồi.

Nhưng Cơ Liệt Thần cảnh cáo chẳng những không làm cho Thúy Thiến tách khỏi thân thể mình, ngược lại làm cho cô ôm chặt hơn. Dưới tình thế cấp bách, giãy giụa, Cơ Liệt Thần vung mạnh tay, trên mặt Thúy Thiến lập tức hiện ra năm dấu tay màu hồng!

Nhất thời hai người cũng bối rối.

Nước mắt Thúy Thiến lả chả rơi xuống, giận dữ, oán hận, căm tức tất cả đều bị khơi dậy: "Thần, anh. . . . . . vì cô ấy, đánh em? !"

Sau khi đánh xong, Cơ Liệt Thần lập tức hối hận. Đánh phụ nữ, đời này của anh cũng chưa làm qua, nhưng lúc này thật sự làm được. Mà một cái tát còn đánh vào trên người của Thúy Thiến.

"Thúy Thiến. . . . . ." Anh thở nhẹ, đáy mắt có một giây không nở.

Muốn an ủi cô nhưng chần chờ một chút, không có vươn tay, ngược lại lui ra sau một bước dài. Đối với cá tính của Thúy Thiến anh quá hiểu, bạt tai cũng đã bạt rồi, nếu như biểu hiện không tốt, nhất định cô sẽ cắn chuyện này không buông.

Thấy anh lui ra sau một bước dài, Thúy Thiến càng tức giận. Không chút do dự đấm thẳng về phía bụng Cơ Liệt Thần một cái, làm cho anh rên lên một tiếng.

Cơ Liệt Thần nhịn đau, trán thấm ra một chút mồ hôi.

Có thể thấy được, Thúy Thiến xuống tay nặng bao nhiêu!

Anh che bụng xoay người, sắc mặt đã bình tĩnh lại, lúc đi ra ngoài nói: "Tóm lại, chuyện này em không cần tiếp tục tham dự nữa. Một tuần sau, tất cả hạng mục em phụ trách sẽ kết thúc, anh sẽ phái chuyên cơ đưa em trở về. Cha của em đã sớm thúc giục rồi."

Thúy Thiến cắn răng nhìn bóng lưng người đàn ông quyết tuyệt rời đi, thật sự hận đến tận xương tủy. . . . . .

***

Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, trong hốc mắt Thúy Thiến không nhịn được lại phủ lên một tầng u ám.

Thật vất vả đè nén lửa giận trong lòng, Thúy Thiến cười lạnh đứng dậy, cúi đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ đang ngốc trệ ở trước mắt nói: "Tốt lắm, lời nên nói cho cô tôi cũng đã nói xong rồi. Nên làm như thế nào, tôi nghĩ cô nên nắm chắc rồi."

Dứt lời, nhìn chén cháo nhỏ trên khay trà một chút, lạnh nhạt nói: "Chén cháo này rất nguội, nhân lúc còn nóng ăn mau đi. Thân thể của cô như thế này đối với Thần căn bản là phiền toái lớn, nếu còn không chăm sóc mình thật tốt, chỉ sợ càng làm trở ngại cho anh ấy. Thần khác với cô, tương lai anh ấy là người phải làm chuyện lớn, không thể nào lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Gần đây là lúc quan trọng, nhưng anh ấy lại cam tâm ở nhà cùng với cô, đây là chuyện rất không bình thường."

Dừng một chút, cô nói tiếp: "Tự giải quyết cho tốt đi!"

Lâm Nhược Kỳ cắn môi, trên mặt như phát sốt, trong lòng giống như bị người tô mực.

Vốn nghe xong có chút giật mình nhưng suy nghĩ lại, dường như tất cả mọi chuyện cũng có thể liên quan nhau, giống như tất cả nghi vấn cũng đều được giải đáp. . . . . .

Cô có thể làm gì để có thể giúp đỡ cho Thần?

Thúy Thiến nhìn vẻ mặt cô đờ đẫn, rất khinh thường khẽ hừ một tiếng, xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài. Vừa ngẩng đầu lên, vừa đúng đụng vào chạm mặt Cơ Liệt Thần vừa đi vào tới.

Thúy Thiến hoảng sợ: "Thần? ! Anh trở lại?" Ánh mắt có chút tránh né, rồi lại rất nhanh bình tĩnh, kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt Cơ Liệt Thần.

Cơ Liệt Thần nhìn thấy Thúy Thiến, đầu tiên là kinh ngạc một hai giây, sau đó ánh mắt tối tăm, ánh mắt nhìn vào cô sau đó dời đi, cau mày nhìn Lâm Nhược Kỳ ở bên trong phòng buồn bực không nói.

Thấp giọng hỏi "Tại sao em ở chỗ này? bộ dáng Nhược Kỳ như vậy là xảy ra chuyện gì, mất hồn mất vía. . . . . ."

Thúy Thiến đã sớm đổi lại vẻ mặt ôn hòa, khuôn mặt tươi cười, nói: "Không có chuyện gì. Không phải em sắp đi sao, cho nên muốn đi thăm chị dâu một chút. Anh tới vừa đúng lúc, trò chuyện với chị dâu thôi."

Thúy Thiến thân mật kêu "Chị dâu", thái độ đối với Lâm Nhược Kỳ hoàn toàn không giống thường ngày. Bình thường, cô nhất quyết không gọi Lâm Nhược Kỳ bằng chị dâu.

Cơ Liệt Thần hơi nghi ngờ nhìn Thúy Thiến một chút, ở trên mặt cô không có phát hiện bất kỳ dấu vết gì. Sau đó, ánh mắt chán nản, vặn hỏi, tầm mắt xẹt qua bả vai Thúy Thiến, xa xa nhìn lướt qua Lâm Nhược Kỳ bưng một chén cháo nấm tuyết trong tay, đang chuẩn bị đưa vào trong miệng.

"Đừng ăn....!" Anh hét lớn một tiếng.

Hết sức nhanh chóng, ba chân bốn cẳng tức tốc đi tới trước mặt Lâm Nhược Kỳ, đoạt lấy chén cháo nấm tuyết trong tay cô. Tốc độ rất nhanh, khiến cho Lâm Nhược Kỳ thiếu chút nữa làm đổ nó!

Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu: "Thần, anh làm gì vậy?"

"Cái này là ai đưa cho em?" Anh lạnh giọng hỏi.

Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, mờ mịt nói: "Là . . . . . Thúy Thiến a."

Thúy Thiến đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trắng bệch: "Thần, anh có ý gì?" Giọng nói hơi run rẩy, không dễ dàng phát giác nhưng vẫn bị Cơ Liệt Thần bén nhạy bắt được.

Bờ môi anh khẽ cong, nụ cười cũng rất lạnh: "Thúy Thiến, anh có ý gì trong lòng em nên hiểu rõ."

Thúy Thiến nghẹn lời, một giây sau, cắn môi nói: ". . . . . . Em không rõ lắm."

Đưa mắt nhìn cô hồi lâu, thấy cô vẫn vịt chết còn cứng mỏ, Cơ Liệt Thần nhìn cái chén trong tay một chút, lạnh lùng nói: "Được, em đã nói không rõ, vậy anh giúp em hiểu rõ chuyện gì xảy ra."

Dứt lời, ngửa đầu đem cả chén cháo nấm tuyết uống hết vào trong bụng.

"Thần! Anh. . . . . ." Thân thể Thúy Thiến có chút phát run, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm nhìn Cơ Liệt Thần cứng rắn uống cạn chén cháo nấm tuyết kia.

Một lúc lâu, rốt cuộc cô mới có phản ứng. Ánh mắt hết sức đáng sợ, đó là một loại tức giận muốn đem người róc xương lóc thịt hoặc đâm thủng bụng.

Tức giận chỉ vào Lâm Nhược Kỳ nói với Cơ Liệt Thần: "Thần, anh đừng quên mình là người cầm đầu Liệt Diễm, không nên vì cô ấy mà ngay cả Liệt Diễm cũng không cần! Anh có thể không cần trả nợ ân nghĩa cho em, nhưng nếu như về sau anh cứ tiếp tục cưng chìu cô ấy như vậy, cuối cùng có một ngày, anh sẽ phải hối hận!"

"Thúy Thiến!" Cơ Liệt Thần giận tím mặt. Đối với Thúy Thiến, anh vốn còn niệm tình nghĩa lúc xưa, lúc này đã bị Thúy Thiến điên cuồng làm cho tiêu tan hết.

Giọng nói cứng rắn, Cơ Liệt Thần lạnh lùng quát lớn, "Đủ rồi! Cút ra khỏi nhà tôi!"

Dứt lời, trong phòng yên tĩnh làm cho người ta không thở nổi.

Không thể nghi ngờ, những lời "Cút ra khỏi nhà tôi" là lệnh đuổi khách hết sức rõ ràng, hơn nữa, không khách khí đem đối phương phân chia thành "Người ngoài".

Qua hồi lâu rốt cuộc nén nhịn trong hốc mắt mờ lệ, Thúy Thiến tức giận từ trong túi áo lấy ra vật gì đó, hung hăng ném trên sàn. Nói: "Xem như anh lợi hại!"

Sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Chỉ chốc lát sau nghe thấy lầu dưới có tiếng Nhiễm Phương kêu lên: "Ôi chao, Thúy Thiến! Tại sao cháu..., mang nhiều hành lý như vậy là muốn đi đâu? Này, Thúy Thiến? ! Thúy Thiến. . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ đứng nhìn xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Thúy Thiến lái xe đi mất.

Lâm Nhược Kỳ giật mình, quay đầu, gấp gáp nắm cánh tay anh hỏi: "Thần, làm thế nào? Thúy Thiến một mình lái xe đi ra ngoài. Hiện tại cảm xúc của cô ấy không ổn định, tại sao có thể để cho cô ấy lái xe? Hơn nữa, không phải anh vẫn xem cô ấy như em gái sao? Tại sao có thể để cho cô ấy rời đi như vậy? Anh đã đồng ý với sư phụ Dịch Sâm, phải chăm sóc cho con gái của ông ấy thật tốt . . . . . . Thần, anh không thể nuốt lời."

Thấy cô như thế lo lắng, Cơ Liệt Thần đứng bất động tại chỗ, ở trong thời gian thật ngắn vẻ mặt của anh thay đổi liên tục. . . . . .

Cho đến khi bụng truyền đến một cơn quặn đau, rốt cuộc anh chống đỡ không nổi, người ngã lệch ở trên ghế sa lon. Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy sắc mặt của anh trở nên đen tối, nhất thời có loại dự cảm không ổn.

"Thần, anh làm sao vậy? !" Cô hoảng hốt. Lúc này mới phát hiện ra trên trán, trên mặt, cần cổ Cơ Liệt Thần, tất cả rịn mồ hôi dầy đặc!

"Thuốc giải. . . . . ." Anh chỉ vào cái túi nhỏ màu trắng trên sàn, khó khăn khạc ra hai chữ.

Lâm Nhược Kỳ quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới đồ vật trên mặt sàn. Nhanh chóng nhặt lên, tay run run mở tầng giấy bọc bên ngoài, cẩn thận đút vào trong miệng Cơ Liệt Thần.

Sau đó, sợ hết hồn hết vía nhìn anh, sắc mặt từ đen chuyển sang trắng, từ trắng chuyển hồng. . . . . . Hoàn hảo Thúy Thiến dùng thuốc độc, độc tính cũng không mạnh, sau khi qua mấy phút ngắn ngủi, sắc mặt của Cơ Liệt Thần liền khôi phục.

Mặc dù độc tính cũng không mạnh, nhưng Cơ Liệt Thần là một người đàn ông, vả lại thân thể khỏe mạnh còn có thể chịu được. Nếu nếu đổi lại là Lâm Nhược Kỳ, cô còn có thai, chỉ sợ sau khi ăn chén cháo nấm tuyết vào trong bụng, đứa bé trong bụng không giữ được.

Vừa nghĩ tới, cô liền sợ!

Cho đến lúc này, cô mới chính thức hiểu được Thúy Thiến hận mình biết bao nhiêu!

Lâm Nhược Kỳ khẽ cắn môi, cô thật chưa bao giờ biết, thì ra cô mang đến cho Thúy Thiến tổn thương lớn như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình mang đến cho Cơ Liệt Thần áp lực lớn như vậy. . . . . . Trái tim mềm yếu hơi đau đớn chèn ép làm cho cô không cách nào thở nổi.

Cơ Liệt Thần ngoẹo đầu tà tà nhìn cô, biết cảm xúc của cô xuống thấp, muốn đưa tay an ủi cô, vì vậy ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái, cả người cô như không có xương ôm vào trong ngực.

Cằm đặt tại đầu vai của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve, "Được rồi, được rồi, anh không sao rồi."

Lâm Nhược Kỳ hít mũi một cái, "Thúy Thiến. . . . . . Đã nói cho em biết tất cả mọi chuyện về Băng Lam và Dạ Mị, về chuyện gần đây mọi người đang bận rộn, còn có ông nội của em. . . . . . em đều biết, tại sao anh không nói cho em?"

Vẻ mặt Cơ Liệt Thần khẽ cứng lại, vốn rất do dự rốt cuộc phải làm thế nào nói cho cô biết việc này, thật không nghĩ đến lại thông qua phương thức như thế.

Anh thở dài một hơi nói, "Đừng nghe Thúy Thiến nói bậy, những chuyện phiền toái này em không cần quan tâm, em đừng nhớ kỹ, đối với đứa bé trong bụng không tốt."

"Em biết cô ấy không phải nói bậy, anh đừng gạt em. Thần, thật ra em không có yếu ớt như anh tưởng tượng. Về chuyện ông nội của em, ông ấy . . . . . ." Lâm Nhược Kỳ nói đến một nửa, nghẹn ngào không biết nên nói như thế nào.

Cơ Liệt Thần nhíu mày trầm ngâm, "Thật ra, anh tới nói cho em biết chuyện này. Thật ra anh đã tìm được. . . . . . ông nội của em."

"Thật? !" Trong lòng Lâm Nhược Kỳ cứng lại, nhưng không biết nên vui mừng hay nên lo lắng.

Rốt cuộc biết ông nội của mình còn sống, mà trùng hợp chính là ông lão họ Ân đối với cô luôn quan tâm, chính xác là chuyện đáng vui mừng nhưng ông nội của cô cũng chính là ông lão họ Ân, mười mấy năm trước đem cách điều chế Băng Lam cho Lãnh Kiêu Hùng, đây cũng là sự thật không thể chối cãi.

Cơ Liệt Thần biết cô suy nghĩ gì trong lòng, vẻ mặt trầm trọng gật đầu một cái, hỏi ". . . . . . Hiện tại có muốn đi nhìn ông ấy một chút hay không?"

Lâm Nhược Kỳ khẽ lo lắng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cơ Liệt Thần, một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu một cái. . . . . .

Có một số người, theo thời gian vết thương từ từ khỏi hẳn, có một số người, theo thời gian vết thương từ từ thối rữa. Mà Thúy Thiến cô hoàn toàn thuộc về loại người phía sau . . . . . .

Sau khi Thúy Thiến lái xe ra khỏi Lư Đăng Bảo số một, bâng quơ chạy ở trên đường phố Nam Thành. Thật ra cô không biết mình nên đi đâu, chỉ biết mạnh mẽ phóng xe chạy ở trong thành thị xa lạ, đất nước xa lạ.

Trong đầu dường như không nhìn thấy đường cái phía trước mà hiện lên hình ảnh trong quá khứ. . . . . .

Mười sáu năm khá dài.

Mười sáu năm, cô cho rằng chờ đợi ở trong bể khổ vô biên, cảm tình của anh đối với cô có thể từ tình cảm anh em chuyển thành tình yêu say đắm. Lại không nghĩ rằng, tất cả chờ mong, càng ngày càng trở nên tan biến.

Cảm giác của anh đối với cô, sau mười sáu năm vẫn không có chút nào thay đổi. Kết quả này cô không tiếp nhận nổi.

Khi anh đuổi cô đi, mặc dù nước mắt chảy xuống nhưng trong lòng lại không cảm thấy đau. Có lẽ, một trái tim không hoàn chỉnh sớm bị năm tháng tàn phá loang lổ rồi. . . . . .

Là nên tiếp tục yêu anh hay nên hận anh, cô đã bắt đầu bàng hoàng.

Trong lúc tâm phiền ý loạn, chợt tăng sức đạp chân ga sâu hơn, lấy tốc độ cực nhanh phóng xe chạy về phía trước. Một đường mạnh mẽ đâm tới, Mã Lực gần như đạt tới 120 km/h, ở trong thành thị chật chội lấy tốc độ này lái xe hiển nhiên là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Tiếng thắng xe ‘két’ vang lên thật lớn, ở một cua quẹo, thiếu chút nữa Thúy Thiến lái xe đâm vào đầu chiếc xe phía đối diện đang lái tới. Hoàn hảo, cô phản ứng khá nhanh, thắng xe kịp thời mới tránh khỏi gây thành một cuộc tai nạn xe cộ thảm khốc.

Tài xế chưa tỉnh hồn đưa đầu ra ngoài, đỏ mặt thở hổn hển nhìn Thúy Thiến mắng to: "Người điên từ đâu tới! Chạy nhanh như vậy muốn đi đầu thai hả!"

Thúy Thiến đang nổi nóng, nghe có người không sợ chết chửi mình, chợt liều mạng hất đuôi xe, cả sườn xe dừng ở ven đường. Mở cửa xe, tức giận đùng đùng từ trong xe đi ra.

Đối phương vừa nhìn lại là một cô gái lai xinh đẹp, ánh mắt lập tức sáng lên, cảm thấy hôm nay không phải là vận cứt chó, mà là số đào hoa a.

Vì vậy, toét miệng cười xấu xa nói: "Ưm hừm, thì ra là cô gái xinh đẹp a, mới vừa rồi đang làm gì? Đóng phim sao, diễn cảnh sống chết, hay diễn cảnh cảm tử? Nhìn dáng dấp cô xinh đẹp như vậy, tôi xem như vầy đi, chúng ta giải quyết riêng. . . . . ."

Người đàn ông còn chưa nói hết lời nhạo báng, Thúy Thiến cắn răng nghiến lợi liền đi vòng qua bên hông, mở cửa xe, lôi anh ta từ trong xe ra ngoài. Hiển nhiên người đàn ông bị cử động bùng nổ của Thúy Thiến dọa sợ, kinh ngạc nhìn cô, còn chưa kịp phản ứng thế nào liền bị đối phương đánh dữ dội một hồi lâu!

Thúy Thiến là người được huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi một quyền cũng đánh vào chỗ yếu hại chết người, hơn nữa dùng tới 100% sức lực, có thể tưởng tượng người đàn ông kia bị đánh thê thảm thế nào.

Sau một lúc buồn buồn đánh dữ dội, Thúy Thiến vẫy vẫy tay rời đi, chỉ để lại người đàn ông bị đánh đến cả người như cái bao nằm trên mặt đất kêu rên: "Ôi trời ơi, từ đâu tới cô gái điên dã man thế này, thật sự quá bạo lực. . . . . ."

"Cô gái điên" không để ý tới anh ta nữa, cũng không quay đầu lại, hất tay ngồi vào xe của mình, đạp chân ga điên cuồng phóng đi. . . . . .

Nhưng sau khi phát tiết xong, dường như Thúy Thiến còn chưa đủ hả giận. Ngược lại oán khí và hận ý vào lúc này bị kích phát càng mãnh liệt, tốc độ xe chẳng những không có dấu hiệu giảm xuống mà còn phóng nhanh hơn đi phía trước.

Dù sao quy định lái xe ở Anh quốc và Trung Quốc không giống nhau, mặc dù Thúy Thiến có bằng lái quốc tế nhưng không quen đường, tốc độ xe lại quá nhanh, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi đụng vào xe của người khác.

Lần này, cô không được may mắn nữa, thiếu chút nữa đụng phải một chiếc xe việt dã Land Rover. Cô đột nhiên đổi hướng xe, vì thế xe nhảy ra khỏi hàng rào, lật lăn mấy vòng, cuối cùng vì có một cây cột điện ngăn trở, ngưng lộn. . . . . .

Bên trong chiếc Land Rover, hoàn toàn trợn tròn mắt.

"Lãnh, Cậu chủ Lãnh. . . . . . Làm thế nào? Chúng ta giống như đụng xe. . . . . ."

Tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt rất đột ngột, chiếc xe kia mạnh mẽ đâm tới lấy tốc độ cực nhanh phóng tới, giống như là vội vàng muốn đi đào thai, làm sao Lãnh Như Phong có thể không nhìn thấy. Hơn nữa, chiếc xe kia nhảy ra hàng rào bên ngoài lại đụng phải cột điện vang lên tiếng cực lớn, anh ta không thể nào không nghe được.

Cau mày nhìn sang, chiếc xe kia nơi xa gần như cũng bị tan nát, có thể nghĩ người ở bên trong nhất định bị thương không nhẹ, nếu vận khí không tốt, nói không chừng đã chết tại chỗ. Không được phép nửa giây chần chờ, anh ta lập tức ra lệnh cho thủ hạ: "Đi xuống, cứu người!"

. . . . . .

Đêm đó, Lư Đăng Bảo số một.

Heber vội vàng lên tới lầu hai, còn chưa có gõ cửa cũng không chú ý lễ phép mà đẩy cửa phòng ra, "Cậu chủ, không xong!"

Cơ Liệt Thần khép lại sách trong tay, ngước mắt hỏi "Thế nào Heber, có tin tức của Thúy Thiến sao?"