Lục Đạo Chúa Tể

Chương 10: Người có hồn, kiếm có linh




Thấy trên mặt người áo đen cơ hồ đã trở nên vô cùng hưng phấn, đao trên tay sắp rớt xuống, Tần Xuyên liền nhịn không được chờ cô gái tỉnh lại liền xông vào phòng.

Tốc độ của hắn rất nhanh, là do lực lượng quá mạnh mẽ bộc phát ra tốc độ kinh người.

Hắn từng suy đoán lực lượng của mình chí ít phải gấp năm sáu lần một tên Luyện Khí Cảnh năm tầng.

Người áo đen cười lạnh nhìn cô gái, trong lòng tuy có chút tiếc nuối dung mạo xinh đẹp của nàng, nhưng mà thời gian gấp gáp hắn nhất định phải giết nàng.

Hắn một đao chém xuống, liền nhắm mắt lại, có chút không nỡ nhìn cô gái xinh đẹp này ngọc vỡ hương tan.

“Keng!”

Đáng tiếc một tiếng kêu thánh thót vang lên, tức thì người áo đen cảm thấy tay phải của mình run lẩy bẩy, đao trên tay cũng đã văng vào trong vách lều.

“Ai!”

Hắn hoàn hồn lại liền gầm nhẹ, đưa mắt nhìn lại thì đã thấy một tên thanh niên đứng ở bên cạnh âm trầm nhìn mình.

Hắn hoảng sợ lùi mấy bước, người này tu vi là cái gì mà lại bước đi không có tiếng động như là bóng ma tiếp cận mình? Hắn vội vàng nhặt đao lên, bỗng nhiên lại chém ra một đao, mà đường đao bay vọt lại chém vào vách lều, tức thì để lộ ra một cái lỗ lớn.

Hắn không muốn ở lại lâu, nếu đã có người phát hiện ra mình thì về sau nhất định sẽ có dong binh giả chạy đến hỗ trợ. Hắn tuy không cam lòng, nhưng vì mạng sống hắn không nghĩ muốn liều mạng với một đám dong binh giả Hắc Lôi chút nào.

Có điều Tân Xuyên làm sao để hắn thành toàn, thấy người áo đen chém vách lều muốn bỏ chạy, hắn liền nhảy vọt đến một quyền oanh kích ra ngoài.

Quyền kích của hắn lực lượng trung bình 15 tấn, phát huy tối đa có thể đến 30 tấn. Một quyền này hắn chỉ phát huy ra lực lượng 10 tấn, nhưng đối phó một tên Luyện Khí Cảnh năm tầng là quá đủ.

“Á...ngao!”

Chỉ thấy một quyền nặng nề đánh vào người áo đen làm cho hắn ngã sắp xuống đất, đau đớn lăn lộn kêu gào thảm thiết. Mà bờ vai của hắn đã bị đánh nát, bả vai cơ hồ nát bét, lộ ra xương trắng vô cùng khủng bố.

Tần Xuyên thu quyền, liền đi đến bên cạnh người áo đen, chợt nhíu mày một cái, bởi vì người này đã đau đớn đến độ ngất đi rồi.

Ngay lúc Tần Xuyên vừa muốn đánh cho hắn một trận để hắn tỉnh lại, thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nói.

“Ngươi là ai?”

“Còn người áo đen kia là?”

Cô gái thoáng mất bĩnh hỏi. Nhìn bộ dáng kinh khủng của tên áo đen, trong lòng có chút chấn động. Nàng lại thấy Tần Xuyên ngồi bên người tên áo đen, liền biết người này vừa cứu mình. Nhất thời nàng thở dài một cái, hướng Tần Xuyên khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Tạ ơn cứu mạng. Ngươi chắc là dong binh giả của Hắc Lôi dong binh đoàn? Chuyện này sau khi ta trở về nhất định sẽ báo đáp ngươi một phen.

Có điều nàng không biết được, Tần Xuyên từ lâu đã không nhúc nhích, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, miệng lưỡi khô khốc không nói được lời nào.

Nhân tộc Đại thành.

Tẩn Xuyên mặc áo vải, ngồi trong vườn nhỏ, tay nhẹ nâng trà, kiếm đặt trước mặt.

Vẻ mặt hắn nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy thoải mái.

Đây là vườn nhỏ, là nhà của hắn. Từ khi trở thành Đại Tướng nhân tộc, đây là lần đầu tiên hắn trở về nhà.

Bên cạnh hắn, lại ngồi một thiếu nữ xinh đẹp.

Thiếu nữ người mặc váy xanh, tóc dài tới eo, gương mặt tinh xảo tịnh lệ, mày liễu như phượng, môi hồng căng tràn. Nàng lặng lẽ vươn mình thở một thoáng, đường cong như phá toái mà hiện, vô cùng động lòng người.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, từng có lần thấy nàng liền đã ảm đạm thất sắc, tự thẹn không bằng.

Trên nhân gian vô số cường giả nhìn nàng, đều hồn kinh thất lạc, bởi vì nàng đẹp vô cùng.

Nữ nhân lại có tên cũng rất đẹp, thanh linh thủy tú, tịnh lệ dịu dàng - Tần Nguyệt Linh.

Tần Nguyệt Linh nâng tay chống cằm, chăm chú nhìn Tần Xuyên, chợt hé ra đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nói:

- Tần Xuyên, ta muốn ngủ với ngươi.

Tần Xuyên nhướng mày, cười lạnh nói:

- Ngày nào lại chẳng ngủ chung, còn muốn ngủ kiểu gì nữa?

Tần Nguyệt Linh không cam lòng cười lạnh:

- Là nam nữ ngủ chung.

“Phốc!”

Tần Xuyên lau miệng, thở dài, lắc đầu:

- Ngươi là kiếm linh, ta là người, đừng suy nghĩ lung tung.

“Ta không cam tâm!”

...

“Cùng ta, một trận chiến cuối cùng!”

Nhân tộc đại quân như vũ bão lao lên, Tần Xuyên dẫn đầu, thần khu đã run rẩy muốn vỡ. Hắn cầm thần kiếm Ma Linh, cảm nhận trong thân kiếm truyền đến tiếng thút thít, chợt cười nói, khóe mắt đã ướt:

- Ngươi vì sao không chịu nghe lời, ta vốn muốn đem ngươi giấu lại nơi mà ta tìm ra ngươi. Không muốn ngươi cùng ta chết trận.

Trong Ma Linh truyền ra tiếng nói dịu dàng:

- Người có hồn, kiếm có linh, ta đã theo ngươi thì sẽ theo ngươi cả đời.

- Ngươi biết vì sao ta muốn yêu cầu đó với ngươi? Vì người có hồn, kiếm có linh, chúng sinh đều một dạng, ta không muốn bỏ lỡ hồng trần, lại lỡ mất tình cảm của mình.

- Người có hồn, kiếm có linh, nhớ kỹ Tần Xuyên.

...

Trong lều vải, Tần Xuyên thất lạc hồn phách nhìn cô gái, chợt vui vẻ cười, trong mắt đã trong suốt:

- Ta thật... vui vẻ!