Lục Hào

Quyển 5 - Chương 105




“Không thể nào…” Mắt Đường Chẩn rụt lại, gã như nhớ ra điều gì, “Không, làm sao ngươi thoát khỏi Hoạ Hồn?”

Trình Tiềm im lặng nở nụ cười, trong nụ cười kia có loại hàm xúc không nói ra được, như bên ngoài phủ một tầng tang thương xa lạ, bên dưới cất giấu sự đè nén dậy sóng.

Nghiêm Tranh Minh cả kinh, còn không đợi y phản ứng, dưới chân đã kịch liệt rung chuyển —— Đúng rồi, Kim Liên rụng hoa mọc lá, sau khi lá bị ngắt, đương nhiên Đại Tuyết Sơn sẽ sụp đổ.

“Thảo nào,” Trình Tiềm nắm lá cây nho nhỏ, thấp giọng nói, “Nếu như ma tu tới, vậy lá cây này chỉ thừa nhận vạn ma chi tông à? Hèn gì vạn ma chi tông lại gọi là ‘Bắc Minh quân’, hóa ra còn có ý nghĩa vậy.. Đường Chẩn, trước giờ ngươi có từng nghe nói qua có ma tu nào phi thăng thành công không?”

Trên mặt Đường Chẩn lộ ra nụ cười kiêu căng và mỉa mai, nói: “Tiểu hữu, mọi việc do người.”

Khi gã nói câu này, dáng dấp tực như lúc cáo biệt Đồng Như ở núi Phù Dao hơn hai trăm năm trước.

Trình Tiềm lẳng lặng nhìn gã, dần dần, phẫn nộ và lạnh lùng trên mặt hắn dần rút đi, trở thành chút bi ai và tự giễu không rõ ràng. Hắn đang nhìn Đường Chẩn vừa như xuyên thấu qua Đường Chẩn nhìn thứ gì khác.

Ánh mắt tiêu điều, lại giống như thương hại.

Bình thường Trình Tiềm chỉ cần chau mày nhăn mặt một cái, Nghiêm Tranh Minh đã biết hắn muốn mắng gì. Lúc này không biết có phải ảo giác của y hay không, y luôn cảm thấy mình từ trong ánh mắt này của Trình Tiềm nhìn ra vẻ không đành lòng.

Trình Tiềm hờ hững cầm lá Kim Liên trong tay, chẳng mấy thương tiếc dùng ngón tay mạnh mẽ kéo chiếc lá chưa mở ra.

Sắc mặt Đường Chẩn cũng thay đổi, gã không giữ được phong độ thành thạo, trong đôi mắt toát ra huyết khí đặc trưng của ma tu, đỏ au, thoạt nhìn có phần dữ tợn.

Đường Chẩn: “Khoan đã, ngươi muốn làm gì?”

Trình Tiềm lạnh nhạt nói: “Trên đời này có quá nhiều chuyện bịa đặt, đều bởi vì những tên si tâm vọng tưởng các ngươi.”

Đường Chẩn: “Không, ngươi không thể...”

Bàn tay Trình Tiềm đột nhiên siết lại, chẳng chút tiếc rẻ, lá cây Kim Liên mỏng manh vỡ vụn trong tay hắn.

Đường Chẩn ngây người khó tin, bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết không thuộc về mình, như phát cuồng nhào về phía hắn.

Gã hết bận tâm che lấp một thân ma khí tận trời, cả người hoá thành một luồng khói đen.

Thật ra Nghiêm Tranh Minh cũng rất muốn kêu thảm thiết, đây chính là chí bảo lá Kim Liên ở Đại Tuyết Sơn, biết bao người ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua. Mẹ nó, cái này giá trị biết bao nhiêu tiền chứ!

Cái tên phá sản Trình Tiềm thế mà bóp nát nó!

Những tên không lo cơm áo gạo tiền làm gì biết bận tâm!

Một bên là bí cảnh không ngừng sụp đổ, trước mặt còn có một đại ma đầu chưa rõ nông sâu, cho dù thân thể hay trạng thái tinh thần của Trình Tiềm đều không ổn định. Mặc dù Nghiêm Tranh Minh rất muốn để hắn quỳ làm chày cán bột, nhưng lúc này cũng hết cách, đành phải một tay túm Trình Tiềm kéo ra sau, xách kiếm tiếp Đường Chẩn.

Sâu trong bí cảnh Đại Tuyết Sơn truyền ra một tiếng vang thật lớn, xa xa, tảng băng lớn bắt đầu nứt ra.

Đường Chẩn đâu còn dáng dấp quân tử, hai mắt gã đỏ sắp xuất huyết, trên mặt lượn lờ hắc khí, rõ ràng ma khí quấn thân đã lâu.

Vừa mới giao thủ một cái, tay cầm kiếm của Nghiêm Tranh Minh đã tê dại, Nghiêm Tranh Minh không khỏi hoảng sợ —— Hàn Uyên còn chưa có tư cách vấn đỉnh Bắc Minh, là bởi vì gã không có cơ hội thắng được Bắc Minh quân đời trước, hay bởi vì có Đường Chẩn?

Mà đây còn không phải là chân thân của gã, chỉ là một đạo quỷ ảnh!

Những quỷ ảnh khác chẳng biết từ đâu chui ra, trên người còn mang theo vụn băng bí cảnh Tuyết Sơn, xếp hàng chỉnh tề sau lưng Đường Chẩn.

Nghiêm Tranh Minh không dám khinh thường, đưa tay bấm một thủ quyết, mộc kiếm bản nguyên khai hoả toàn bộ, kiếm khí mạnh mẽ không ngừng hạ xuống quanh mình, từng bước ép sát Đường Chẩn.

Đúng lúc này, Sương Nhẫn ra khỏi vỏ, toàn bộ bí cảnh Đại Tuyết Sơn như bị hàn khí khuấy mở, Trình Tiềm thừa dịp Nghiêm Tranh Minh ngăn cản Đường Chẩn, lắc mình qua một cách quỷ mị. Kiếm ảnh biến hoá kỳ lạ, một kiếm “U Vi” như ở khắp mọi nơi, chém ngang eo đám quỷ ảnh ở sau lưng Đường Chẩn.

“Tiểu quỷ, các ngươi bức người quá đáng.” Mặt Đường Chẩn dữ tợn lên, trăm năm bố trí bị Trình Tiềm một chưởng đánh vỡ, cả người Đường Chẩn như phát điên. Hậu quả nguyên thần giam chung một chỗ lâu ngày với Phệ Hồn đăng không còn hoà hoãn mà bộc phát ra, “Ngươi cho rằng khối đá Tâm muốn việc thành trên núi Phù Dao kia là bày ra cho đẹp mắt ư?”

Gã phất tay áo đụng vào kiếm phong của Nghiêm Tranh Minh, ma khí bị kiếm khí xé rách như sắc bén thêm: “Chỉ bằng các ngươi, cũng đòi giết ta?”

Đường Chẩn cười to: “Lá Kim Liên bị ngươi phá huỷ, ta vẫn có thể chờ cái tiếp, nhưng các ngươi còn chờ được không?”

Đây là ý gì? Nghiêm Tranh Minh nhanh chóng suy nghĩ, còn chưa nghĩ ra, quỷ ảnh bám thân Đường Chẩn đột nhiên nổ tung, uy lực không thua gì tu sĩ nguyên thần tự bạo.

Gã chạy!

Bí cảnh Đại Tuyêt Sơn sụp đổ, sóng biển long trời lở đất vọt vào bí cảnh vỡ vụn, quỷ ảnh trước mặt Đường Chẩn tan rã trong nước Bắc Minh. Nghiêm Tranh Minh chỉ kịp kéo Trình Tiềm, miễn cưỡng cắt đứt một đạo chân nguyên hộ thể, bị chôn vùi dưới nước Bắc Minh.

Áp lực nước biển ma tính nhất thế gian này không thể chịu đựng, hô hấp của Nghiêm Tranh Minh bị kiềm hãm, có cảm giác sắp bị chôn sống đến nơi. Ngoại trừ tay Trình Tiềm mà y nắm chặt, những thứ còn lại quanh mình đều cắt đứt liên lạc, ngay cả nguyên thần kiêm Nghiêm Tranh Minh phóng ra ngoài cũng không cảm giác được.

Người ở trong nước khó di động hơn, áp lực nước như bàn tay không thoát ra được, đẩy bọn họ đến đáy Bắc Minh.

Cùng lúc đó, Lý Quân ở cách ngoài ngàn dặm cảm thấy nguyên thần kiếm trên tay run nhẹ một chút, kiếm khí chợt loé lên hai cái, lập tức nhạt hẳn đi, như bị tách khỏi liên lạc với chủ nhân.

Lý Quân ngẩng ra, sau đó mặt mày trắng bệch: “Đại sư huynh đã xảy ra chuyện!”

Thuỷ Khanh chưa rũ hết tro bụi trên cánh xuống, cả kinh nói: “Nhị sư huynh, huynh nói gì, đừng có doạ người!”

Lý Quân vừa rồi còn nói hay lắm nháy mắt đã nói năng lộn xộn: “Nguyên thần kiếm này… Là y để lại cho ta, ta cảm giác được, liên hệ đột nhiên đứt…”

Không trung vang lên tiếng nổ chói tai, cắt lời Lý Quân. Lý Quân sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Uyên và Tưởng Bằng đều ngừng tay, đều tự tách nhau ra. Những người bày trận bên ngoài đã thành, nhìn vô cùng quen mắt —— lại là một Trảm Ma trận chẳng khác gì dưới chân núi Thái Âm!

Bầu trời mây đen vần vũ, các đệ tử sơn trang Bạch Hổ chưa từng nhìn thấy trận này, đều ngạc nhiên lui về sau. Một đao ảnh to lớn từ trên trời rơi xuống, nhắm thẳng vào Hàn Uyên. Hàn Uyên không né không tránh, ngửa đầu nhìn ánh đao trong tầng mây, lộ ra một nụ cười lạnh, phi thân lên đón.

“Quá không thích hợp!” Cổ họng Lý Quân khô khốc thầm nghĩ, “Biện Húc không biết Thiên Diễn Xử từng dùng Trảm Ma trận đối phó Hàn Uyên sao? Lão hồ đồ thật rồi? Vào lúc này còn giở mánh khoé cũ?”

Tưởng Bằng chợt mất đối thủ, ngẩng đầu nhìn về phía đao quang kiếm ảnh trên không trung, chẳng rõ tại sao không thừa thắng xông lên.

Chỉ nghe một tiếng vang dội, mây đen ngưng tụ thành Trảm Ma đao đối mặt Ma Long, đao phong bốn phía. Đỉnh núi gần chỗ hai người bọn họ bị tiêu diệt nháy mắt, sấm gió bắt đầu khởi động, lớp vảy trên thân Ma Long toé ra những tia lửa nhỏ vụn, kéo dài, như một chuỗi đao phong khói lửa.

Hàn Uyên ở trên chín tầng mây, cười nói: “Trên đời thiếu gì chỗ khiến chủ nhân mất kết nối với nguyên thần kiếm, không chừng đại sư huynh ngươi chui vào động chuột kẻ nào. Lý Quân, ngươi kinh ngạc chi vậy?”

Hàng mi dài của Lý Quân run lên, nhạy bén nghe ra gì đó trong lời gã.

“Tai hoạ rơi rớt nghìn năm, trên đời này ai mà tổn hại được hắn?” Hàn Uyên nói, “Ta thấy ngươi không cần lo bò trắng răng.”

Lý Quân ngẩng đầu lên, đao quang kiếm ảnh đâm cho gã không mở mắt nổi. Gã muốn hỏi Ma Long trên trời kia, khẩu khí chắc chắn như vậy, là tự an ủi mình, hay thật sự nhìn thấy đầu mối trong tam sinh bí cảnh?

Ngày ấy ở ngoài đài Thập Phương, thật sự Hàn Uyên đã nhìn thấy gì trong tam sinh bí cảnh?

Gã chưa kịp mở miệng, một vòng ngoài Trảm Ma trận, mấy lá cờ to lớn của Huyền Vũ đường theo gió dựng lên, phần phật tung bay. Nơi mắt trận, đoàn người do Biện Húc trực tiếp dẫn đầu đã tới.

Tưởng Bằng Phệ Hồn đăng điên điên khùng khùng đột nhiên thay đổi, gã trầm tĩnh đứng đó, gương mặt gầy gò bị ánh đao Trảm Ma trận chiếu rọi khi sáng khi tối, gã cúi đầu lẩm bẩm: “Ôi, đường chủ Huyền Vũ đường này —— Lòng dạ như vậy, khó trách lão tuổi đã cao, thiên hạ chi ‘Thế’ cũng không chịu rớt xuống đầu lão.”

Ma Long tránh trường đao Trảm Ma trận sát bên, hơi nheo mắt lại, nhìn phía Biện Húc.

Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ không đợi gã nói, đã dẫn đầu mọi người nhảy ra đấu tranh anh dũng, chỉ vào mặt Biện Húc mắng: “Ngươi muốn gì? Đường đường là Huyền Vũ đường, đi đầu lật lộng, ta thấy ngươi còn không bằng một đám ma đầu ăn mặc rách rưới kia!”

Ma Long trên trời nghe thấy công kích chẳng phân biệt địch ta kia, tức giận thở ra một hơi.

Biện Húc lạnh lùng nói: “Vậy sơn trang Bạch Hổ cùng bọn phái Phù Dao làm thề ước, ta chưa hề đồng ý. Quý sơn trang trở mặt nhanh như lật sách, Thượng trang chủ vừa mới biết thọ nguyên mình sắp hết, lập tức tìm cho chư vị một chỗ dựa vững chắc, thật đúng là cúc cung tận tuỵ đối với sơn trang… Ồ sao không thấy Nghiêm chưởng môn chỗ dựa lớn của các vị?”

Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ giậm chân nói: “Nhất định ngươi đã tẩu hoả nhập ma!”

Sắc mặt Biện Húc bình tĩnh: “Con trai độc nhất của ta bỏ mình, cõi lòng ứ đọng, tu vi cả thân không thể tiến thêm, tuổi thọ trước mắt chỉ chừng đôi mươi năm, đây đường đường là Tứ Thánh… Hôm nay ta chẳng còn gì, thì sợ chi?”

Hàn Uyên hoá thành hình người khoanh hai tay trước ngực, từ trên không trung hơi hạ xuống: “Trách ta à?”

Trưởng lão Bạch Hổ căm tức liếc Ma Long hay đâm chọt này, nói tiếp: “Giết người vốn nên đền mạng, Biện huynh, Ma Long này có ngàn đao róc thịt cũng chưa hết tội, nhưng cục diện Nam Cương loạn lạc cần hắn thu thập. Từ trước đến nay Huyền Vũ đường trời quang trăng sáng, vì thương sinh linh phúc lợi…”

“Thương sinh linh phúc lợi...” Biện Húc cười nhẹ nhàng, “Khi ngươi tàn sát con ta, vì sao không nghĩ tới Huyền Vũ đường cũng là chúa tể một phương, vì sao không đề cập tới phúc lợi của ai?”

Trưởng lão Bạch Hổ nhất thời nghẹn lời.

Biện Húc không cho ông có cơ hội mở miệng, điềm nhiên nói: “Giết Ma Long, ta sẽ xử lý đám ma tu!”

Tiếp đó, lão chẳng đợi ai, xách kiếm xông thẳng vào Trảm Ma trận, nhào tới Hàn Uyên. Dĩ nhiên Hàn Uyên không ngồi không, vừa định đánh trả, huyết thệ ấn trên mu bàn tay bỗng dưng loé lên, mây đen cảnh cáo trên không trung bắt đầu cuồn cuộn, Trảm Ma trận rục rịch.

Hàn Uyên thầm mắng một tiếng, xoay người từ không trung xuống, mọi người sơn trang Bạch Hổ lập tức nghênh đón. Tưởng Bằng dưới mặt đất mới loé lên tỉnh táo lại đã sạch sành sanh, như có người bám đỡ vào người gã, rồi lại bay đi. Tưởng Bằng rú lên quái dị, trong mắt gã chỉ có hai chữ “Bắc Minh”, nghìn vạn quỷ ảnh theo gã cản đường Hàn Uyên.

Chính đạo với chính đạo, ma đạo với ma đạo, đánh thành một trận hỗn loạn, chẳng phân rõ ai là ai.

Đúng lúc này, khắp nơi đột nhiên truyền đến tiếng đàn ong, quanh Trảm Ma trận như có vật gì đó sắp xuất hiện, nếu không chú ý sẽ bị ầm ĩ che giấu. Có thể người khác không nghe thấy, nhưng Thuỷ Khanh lại nghe được, tuy nàng hoàn toàn chẳng biết đó là gì, lông lại dựng theo bản năng.

Thủy Khanh mở to hai mắt, thấy Hàn Uyên hung bạo không thể nhịn được nữa, liều mạng chịu một lần thiên kiếp phản phệ, tung một chưởng xuống lão Biện Húc.

Biện Húc bị đại ma nổi giận đánh một chưởng văng ra mười trượng, thổ huyết tại chỗ. Nhưng chuyện quỷ dị là, huyết thệ ấn trên tay Hàn Uyên không phản phệ.

Điều này chứng tỏ… Cái gì?

Lẽ nào sau một quãng thời gian, Biện Húc tẩu hoả nhập ma, không được thề ước bảo vệ sao?

Hàn Uyên sửng sốt, sau đó giật mình hoài nghi ngẩng đầu nhìn Biện Húc: “Ngươi đã làm gì?”

Biện Húc chậm rãi lau khô khoé miệng, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ khô quắc của gương mặt, nếp nhăn dày đặc hiện nơi khoé mắt đuôi lông mày, như có một thanh đao vô hình rạch loạn trên đó, trong ánh mắt lão hiện lên huyết quang, đồ đằng trên người thành một vòng phù chú quỷ dị.

“Đó là thứ gì?” Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ lẩm bẩm.

Hàn Uyên không đáp, nắm chặt trọng kiếm trong tay.

Sau một khắc, Biện Húc đột nhiên giang hai cánh tay lên, búi tóc hoa râm rơi rụng như hoa tàn thành từng mảng, giọng lão khàn đặc như tiếng chim quyên khóc, ngửa mặt lên trời gào thét: “Hoàng thiên —— “

Hai chữ này vừa ra, tóc gáy Lý Quân dựng lên hết: “Lão muốn hiến tế?”

Hiến tế chính là một trong những chú thuật thâm độc nhất, người phàm dùng thuật hiến tế đều có thể giết người vô hình, trớ chú lực truyền đã mấy đời, huống hồ còn là Biện Húc một trong Tứ Thánh.

Thuật này vừa thành, thân thể lão phát nổ, ba hồn bảy vía, hậu bối con cháu, cơ nghiệp cả đời đều không sót lại chút gì.

Trưỡng lão Bạch Hổ khó hiểu mà quát: “Vì đứa con không nên thân của lão mà muốn hiến tế? Đến vậy sao!”

Không…

Tuổi thọ tu sĩ cũng đủ dài, con cái thân tình mỏng, chỉ cần muốn, chẳng lẽ không thể sinh thêm sao? Đường đường là đường chủ Huyền Vũ đường, có biết bao người bằng lòng nương thân lão.

Huyền Vũ đường một đời vinh quang, mà nay đã như mặt trời sắp lặn.

Biện Húc đã từng một lời khỏi miệng, ai không kính ngưỡng, nay ngay cả con trai bị giết cũng không theo đòi được công đạo như lão muốn.

Lão như bị vây trong chuyện xưa và nay, bị sự suy tàn trong cực thịnh đè chết.

Người Biện Húc căm hận nhất, có thật là Hàn Uyên có mối thù giết con sao?

Hay Hàn Uyên chỉ là cái cớ mà lão mượn?

Bấy giờ những thứ này đã không thể nào khảo chứng.

Hàn Uyên nhanh chóng vọt về phía Biện Húc, định cắt đứt lão trước khi hoàn thành phép hiến tế.

Lúc này, một hắc ảnh vọt ra từ trống rỗng, Tưởng Bằng Phệ Hồn đăng lao ra cản đường Hàn Uyên. Trong nhất thời, trọng kiếm Hắc long liên tiếp đụng ba bốn lần quỷ ảnh.

Sắc mặt Hàn Uyên biến đổi, quay đầu nhìn về phía Tưởng Bằng: “Ngươi không phải Tưởng Bằng, ngươi là ai!”

Mặt Tưởng Bằng lộ ra nụ cười cổ quái.

“Ta là ai?” “Tưởng Bằng” cười nói, “Đánh chết ngươi cũng đoán không ra —— “

Biện Húc không chịu ảnh hưởng của bọn họ, làm tư thế quỳ bái: “Hậu thổ!”

Lý Quân: “Đứng ngớ ra làm gì, cản lão!”

Nguyên thần kiếm của Du Lương xếp thành một nhóm, vọt tới Biện Húc, Thuỷ Khanh nắm trong tay mớ lông chim sẻ xám tro, cắn răng một cái, hiện ra thân đồng hạc, mang theo tam muội chân hoả, phóng về phía quỷ ảnh mở đường thay kiếm quang.

“Tưởng Bằng” cúi đầu nở nụ cười, cười đến tóc gáy Hàn Uyên đều dựng lên.

Hàn Uyên ngăn cản Thuỷ Khanh, chộp ngay cái cổ dài của đồng hạc, ném nàng ra sau mình. Sau đó, ở không trung nổ vang một tiếng, quỷ ảnh đột ngột tự bạo, năm sáu đệ tử sơn trang Bạch Hổ gần đó không né tránh kịp, nháy mắt đã bị nổ banh xác.

“Tưởng Bằng” mỉm cười ngẩng đầu, nhìn Hàn Uyên, làm khẩu hình tiếng “Bùm”.

Hàn Uyên hoá thân thành Ma Long, ma khí vốn chỉ nghe thôi đã sợ vội vàng tạo thành một lớp bảo vệ mọi người bên trong.

Quỷ ảnh trên không trung liên tục tự bạo, giống như tiếng sấm, đao quang kiếm ảnh trong Trảm Ma trận sinh ra sắc bén, chỉ trong chốc lát Hàn Uyên đã khó tiếp tục hình rồng, khôi phục hình người như diều đứt dây, rơi từ không trung xuống.

Bàn Long bào đen tuyền thấm đầy máu tươi, thật sự trở thành “Quần áo rách nát” trong miệng trưởng lão Bạch Hổ.

Sắc mặt Hàn Uyên âm trầm gạt tay Thuỷ Khanh muốn đỡ gã, miễn cưỡng dùng trọng kiếm chống đỡ thân thể đứng thẳng.

Thục Trung Thập Vạn Đại Sơn đột nhiên cùng nhau chấn động, Biện Húc tựa như điên cuồng lên tới giữa không trung, cao giọng nói: “Máu thịt ta —— “

Thân xác già nua lão như một cái túi nổ tung, cả người biến thành bộ xương khô lẫn lộn máu thịt, lộ ra bắp thịt đỏ tươi với xương trắng, như một cái xác bị lột da.

Nhưng lão vô tri vô giác: “Nguyên thần —— “

Thi thể còn sót lại cũng ầm ầm nổ tung, một loạt quang cầu tu sĩ màu tím trên không trung bắt đầu khởi động, nguyên thần Biện Húc ngồi ở trong đó, quanh thân mang theo huyết khí nồng nặc.

Biện Húc không thể dùng lời nói, tiếng rống giận như chuông ầm ĩ từ nội phủ trần trụi lơ lửng trên bầu trời: “Ba hồn bảy vía!”

Lời này vừa ra, hiến tế đã thành, hư ảnh Phệ Hồn đăng trên không trung bỗng dưng biến mất, một loạt quỷ ảnh bay tứ tán như chim yến. Nội phủ Biện Húc trên không trung co rút kịch liệt thành một điểm, sau đó nổ tung.

Khi Cố Nham Tuyết chết, Đông Hải rung chuyển một ngày một đêm. Sinh tiền Biện Húc ở trong Tứ Thánh không có tiếng tăm gì, sau khi chết so với bất kỳ ai đều kinh thiên động địa hơn.

Toàn bộ Thục Trung lấy nơi này làm cứ điểm, tốc độ trùng kích cực nhanh bắt đầu khởi động đi.

Núi sụp, chim muông sâu cá hoàn toàn không có thời gian chạy trốn, thôn xóm nhân gian như bốc hơi, thành từng mảnh nhập vào trong bóng tối vô biên, oan hồn mới xuất hiện khắp nơi sục sôi, chân trời bên Phệ Hồn đăng lập loè huyễn ảnh, như nghênh đón một bữa thịnh yến.

Trần gian không thấy nhật nguyệt, chỉ còn lại mỗi ngọn đèn tà ma này bộc phát, cuồn cuộn không ngừng hút u hồn bốn phương.

Đồng tử mắt Hàn Uyên kịch liệt co rút.

Gã không thể phủ nhận mình lạm sát, vô số tu sĩ ngoài tháp Chu Tước chết trong tay gã, Hàn Uyên biết rõ. Dù cho lúc này gã phải thịt nát xương tan, cũng là nhân quả.

Thế nhưng tu sĩ chịu nhân quả, vì sao người phàm nơi đây phải chịu tai bay vạ gió?

Từng khuôn mặt bị hút vào Phệ Hồn đăng từ từ hiện lên trước mắt gã, đồng tử mắt Hàn Uyên hầu như co thành một điểm rất nhỏ.

Năm đó Đồng Như gieo nhân, rốt cục ứng với phương pháp khốc liệt như vậy.

Tưởng Bằng vốn đang ngăn cản Hàn Uyên mở rộng song chưởng, lộ ra nụ cười như được mãn nguyện, gã đắm chìm trong giết chóc không nói nên lời, giang hai cánh tay, mặc cho cấm thuật từ trên người Biện Húc nghiền ép qua.

Thân thể Tưởng Bằng sụp đổ như cái xác không hồn, lộ ra một cái bóng u linh, tồn tại cùng với Phệ Hồn đăng.

Thuỷ Khanh đưa tay bịt miệng mình, nhận ra u linh này là ai.

Sau đó, cấm thuật cuồn cuộn bắt đầu nghiền ép qua bọn họ, Hàn Uyên liều lĩnh đẩy Thuỷ Khanh ra xa. Gã hoá thành Ma Long lần nữa, ngâm dài, thân thể kéo dài trăm vạn dặm thành tường thành theo lưng núi, vòng một vòng thật lớn tại chỗ, nối đầu vào đuôi, định dùng thân thể gắng gượng cản lại cấm thuật Biện Húc để lại.

Ánh mắt Đường Chẩn trong Phệ Hồn đăng giao với Hàn Uyên, Đường Chẩn khẽ cười cười, lắc đầu.

Sau đó gã lấy tay làm móng, một con quỷ ảnh ở không trung tạo thành lợi trảo rơi xuống, trực tiếp cắm vào thân thể Ma Long.