Lục Hào

Quyển 5 - Chương 97




Nghiêm Tranh Minh đi từ trong phòng ngủ ra, nhìn không ra chút buồn ngủ nào trên mặt, y đặt tay lên đôi vai cứng đờ của Trình Tiềm, hỏi: “Chết thế nào? Ta ở đây chẳng có cảm giác gì, đại năng như Thượng Vạn Niên làm sao mà chết không tiếng động vậy?”

Nghiêm Tranh Minh là người thừa kế chính thức của ấn chưởng môn, mỗi một ngọn gió thổi cỏ lay trên núi Phù Dao đều cảm ứng được, thậm chí thần thức của y còn có thể quét Quần Yêu cốc ở sau núi, so với Mộc Xuân chân nhân năm đó nửa chết nửa sống nương nhờ xác chồn thì quyền hạn lớn hơn.

“Không biết,” Lý Quân bóp mi tâm, nói, “Có một tiểu đồng không nhập đạo của sơn trang Bạch hổ, nửa đêm đi tiểu, thấy đèn trong phòng ông còn sáng, hắt bóng lên cửa sổ rất lạ, nên tiến lên hỏi. Bấy giờ mới phát hiện người đã đi, theo đệ tới xem chút.”

Trong đầu Trình Tiềm liên tiếp xuất hiện các loại âm mưu quỷ kế, bụng dạ rối bời đứng dậy.

Hắn vừa đứng lên, cái tay có Thính Càn Khôn kia như bị đốt nóng, phần da ngoài trơn bóng chẳng thấy khác lạ gì.

Tay Trình Tiềm run cầm cập, sau đó, cảm giác bỏng rát từ trên tay này truyền lên trên cánh tay, tiếp đó bọc lấy toàn thân hắn.

Người hắn lảo đảo, Sương Nhẫn đang treo bên thắt lưng rơi xuống, run rẩy phát ra tiếng kêu “Ong ong”.

Vốn Nghiêm Tranh Minh và Lý Quân đang nói chuyện, vừa quay đầu lại đã thấy Trình Tiềm không rên tiếng nào, lắc lư hai cái rồi quỵ xuống mặt đất, vẻ mặt khó coi hệt như người chết, doạ Nghiêm Tranh Minh mất hồn mất vía.

Trình Tiềm đưa tay vào trong vỏ kiếm Sương Nhẫn, thân kiếm lạnh lẽo trước kia cũng bị độ nóng chiếm đoạt, mọi thứ xung quanh đều cách xa hắn. Hắn nghe âm thanh gì đó nghiêm nghị, như từ thời viễn cổ đến, tiếng gầm rất nặng mà mạnh mẽ, khuấy đảo nội phủ không ngừng sôi trào của hắn. Nguyên thần chưa được chữa trị hoàn toàn chịu không nổi bị thương nặng như vậy, tựa như vỡ nứt ra, bỗng dưng bị ngàn đao róc thịt.

Đúng lúc này, một cổ ngoại lực dũng mãnh tiến vào người hắn, cắt đứt tầng tầng lớp lớp tiếng gầm, đè lại chân nguyên xao động.

Trình Tiềm nuốt xuống vị ngọt tanh, ngưng thần nội phủ, chỉ thấy cổ thần thức cường đại nhưng không bức người rơi xuống thành một hư ảnh, chính là Thượng Vạn Niên bị nói đã chết kia.

Thượng Vạn Niên cau mày nhìn nguyên thần Trình Tiềm, hỏi: “Ngươi xảy ra chuyện gì? Vì sao nguyên thần bị hao tổn?”

Trình Tiềm không biết nói sao.

Thượng Vạn Niên nhìn hắn thở dài, thần thức tản ra, cả người ông như hoá thành rừng sao, cắt tỉa từng chút từng chút chân nguyên tán loạn cho Trình Tiềm.

Trình Tiềm nghe ông nói: “Nguyên thần ngươi bị hao tổn, chịu không nổi truyền thừa Thính Càn Khôn… Uầy, trước hết ta chỉ có thể phong toả trong nội phủ ngươi, đợi sau này.”

Đây là kiểu ép mua ép bán quái gì thế?

Thượng Vạn Niên lại nói: “Thính Càn Khôn thất lạc đã lâu, sau khi ta nối tiếp truyền thừa, tìm nó cả đời, chết đến nơi mới để cho ta đụng phải. Nếu đã có duyên, ta định nhân tiện truyền thừa cho ngươi, ai ngờ sai thời cơ… Ý trời, nhất định là do số ta không tốt.”

Thượng Vạn Niên số không tốt vừa dứt lời, Trình Tiềm liền cảm giác có vật gì đó từ cánh tay chuyển động tới kinh mạch khắp người hắn, cuối cùng nhập vào mi tâm trong nội phủ. Dấu vết hình lỗ tai đại diện cho Thính Càn Khôn chẳng biết rơi vào giữa nội phủ hắn từ lúc nào, sáng rực lên một thoáng rồi dần dần mờ đi.

Thần thức Thượng Vạn Niên xuất hiện trước mặt Trình Tiềm lần nữa, nhìn chằm chằm Thính Càn Khôn đầy phức tạp, ông lắc đầu than thở: “Tuy nhìn không thấy truyền thừa, nhưng có thấy nó một lần, ta có chết cũng nhắm mắt.”

Trình Tiềm: “Cuối cùng ông…”

Thượng Vạn Niên tiếp lời nói: “Ừ, thân thể ta đã hết thọ, ta biết mình sắp phải chết chỉ không ngờ nhanh như vậy. Uầy, cho quý phái thêm phiền phức.”

Trình Tiềm: “Rốt cục đây là chuyện gì?”

Thượng Vạn Niên xoay người lại, lẳng lặng nhìn hắn, mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh.

Ông tự cười mình, nói: “Không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, tiểu hữu, đợi nguyên thần ngươi chữa trị xong, tiếp nhận phong tồn truyền thừa trong đây sẽ hiểu. Trong truyền thừa có cấm chế, bất kỳ ai cũng không nói ra được bí mật của Thính Càn Khôn.”

Ông ngừng một chút, cười khổ nói: “Bao gồm cả người chết.”

Trình Tiềm không nhìn ra oán giận hay không cam tâm gì nơi ông, chỉ có bình tĩnh, không kiềm được nảy lên nghi vấn. Tất cả mọi người đang đeo đuổi đắc đạo phi thăng, vì sao người này lại chẳng để ý chút nào?

Thượng Vạn Niên mang theo một chút cảm giác khoảng cách âm dương đứng trước mặt hắn, nói: “Ta biết các ngươi đều hận Thiên Diễn, bọn họ ti tiện, tự cho là đúng, hại chết rất nhiều người, gặp phải tình trạng này cũng là chết chưa hết tội. Nhưng qua nhiều năm như vậy, tu sĩ và người phàm vẫn có thể sống yên ổn với nhau, đúng là không thiếu được bọn tiểu nhân hèn hạ như bọn họ. Bây giờ Thiên Diễn với Yểm Hành nhân lưỡng bại câu thương, ma đạo với chính đạo vùng Trung Nguyên như rắn mất đầu, đây mới là bắt đầu kiếp nạn ‘Trăm vạn oan hồn’, cho nên ta mới phải bảo vệ tính mạng Hàn Uyên.”

Ông nhìn Trình Tiềm, bổ sung: “Chứ không phải vì bán nhân tình cho phái Phù Dao các ngươi.”

Oan hồn từ loạn thế mà sinh, cửu thánh đều chết hết, chỉ mỗi Hàn Uyên sống. Quần ma Nam Cương thiếu hụt trở nên lỏng lẻo… Chỉ là hắn thật sự không ngờ có ngày trở về núi Phù Dao.

“Nhưng thời cơ Phệ Hồn đăng xuất hiện quá trùng hợp,” Thượng Vạn Niên nói, “Không ngờ đại nạn nói đến là đến, ta chưa điều tra ra, chỉ nói cho ngươi một cảm giác, chưa chắc đúng —— Có người biết chuyện Đồng Như cầu nguyện với tảng đá quỷ kia, hơn nữa còn một mực âm thầm trợ giúp. Việc này ngoại trừ kẻ đầu têu là Thiên Diễn Xử, hẳn chỉ có bốn người bọn ta biết…”

Ánh mắt Trình Tiềm loé lên.

Thượng Vạn Niên nói: “Không, không phải Biện Húc. Nếu gã thật có đầu óc trăm phương ngàn kế như vậy, bây giờ nhất định không đến mức hồ đồ thành kiểu quỷ thế.”

Trình Tiềm gật đầu —— Một tổ chức lớn như Thiên Diễn Xử vậy, có thể là ai đó không cẩn thận để lộ.

“Đây là chuyện thứ nhất,” Thượng Vạn Niên đưa tay thu hồi thần thức đang dạo chơi trong nội phủ Trình Tiềm, nghiêm mặt nói, “Còn có một việc ta muốn nói cho ngươi, trên người ngươi bị người động tay động chân, ngươi có biết không?”

Đồng tử mắt Trình Tiềm hơi co rụt lại: “Cái gì?”

“Không phải ở thân bằng Tụ Linh ngọc của ngươi, mà là trên hồn phách. Thứ cho ta không tinh thông đạo này, tạm thời chưa nhìn ra cái gì.” Thượng Vạn Niên nói, “Chưa tái phát à? Tu vi của ngươi tuy không dám nói thiên hạ vô địch, hiện tại cũng đủ để leo lên vị trí đứng đầu. Ta có phần nghĩ không ra, là ai có bản lĩnh cao cường như vậy, có thể hạ chú trên người ngươi không một dấu vết.”

Đầu ngón tay Trình Tiềm phát run, trong ngực như bị chặn một khối băng.

Qua nhiều năm như vậy, ai có bản lĩnh đạo này? Ai có cơ hội táy máy tay chân trên hồn phách hắn?

Thượng Vạn Niên đánh giá vẻ mặt của hắn, nói: “Xem ra trong lòng ngươi đã có cân nhắc.”

Trình Tiềm khó khăn gật đầu một cái, bình tĩnh hỏi: “Trang chủ, có cách nào hoá giải?”

Thượng Vạn Niên thở dài: “Ta không nhìn ra là phù chú gì, chỉ sợ lực bất tòng tâm… Nhưng ngươi chớ lo lắng quá, nếu thật có ngày phát tác, Thính Càn Khôn ta phong trong nội phủ ngươi có thể thay ngươi chống đỡ một ít.”

Trình Tiềm: “Đa tạ.”

Thượng Vạn Niên xua tay: “Trong u minh tự có định số, Thính Càn Khôn rơi vào tay ngươi, không cần đa tạ ta —— Ta đi, đi đầu thai đây.”

Nói xong, một luồng thần thức hấp hối sau cùng nơi trần thế của ông tan thành mây khói, như được trút bỏ gánh nặng, biến mất không vướng bận.

Lúc Trình Tiềm tỉnh lại đã ở trong Thanh An cư của mình, nghe thấy một giọng nói xa lạ: “… Nguyên thần vị tiền bối này gặp phải phản phệ bị hao tổn, ta nghĩ có thể do gần đây vận dụng chân nguyên nhiều lần.”

Trình Tiềm: “…”

Tâm tình của hắn vốn đã rất ngưng trọng, ở đâu ra thêm một tên miệng lừa vầy?

Trình Tiềm mở mắt nhìn, một tu sĩ mặc trang phục đệ tử sơn trang Bạch Hổ, đang kỳ bí ấn ấn mạch môn hắn. Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, lập tức sợ đến buông tay: “Tiền, tiền bối tỉnh?”

Trình Tiềm tiếp tục dùng ánh mắt ngược đãi cậu.

Nghiêm Tranh Minh giơ tay xách tiểu tu sĩ này sang một bên, thay cậu cản lại ánh mắt muốn giết người của Trình Tiềm, từ bóng lưng đều có thể nhìn ra đại sư huynh đang giận điên lên.

“Đừng để ý đến hắn,” Nghiêm Tranh Minh nghiến răng nói, “Ngươi nói cho ta nghe, nguyên thần bị phản phệ tổn hại, sau đó thế nào?”

Tu sĩ áo trắng lắp bắp: “Không, không không không thế nào. Chân, chân nguyên của Trình tiền bối thuần tuý lại thâm sâu, chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng, mất, mất chút thời gian là có thể tự mình chữa. Chưởng môn không, không cần lo.”

Sắc mặt Nghiêm Tranh Minh hơi giãn ra —— Tuy rằng chẳng mấy đẹp mắt, sau đó ra lệnh đuổi khách: “Được, vậy đa tạ. Đi thong thả không tiễn.”

Lý Quân canh ở cửa cười tươi như hoa nói: “Bên này, mời đi theo ta… Không sao, đừng sợ, chưởng môn chúng ta không cắn người.”

Vẻ mặt Nghiêm chưởng môn không cắn người hầm hầm đưa mắt nhìn hai người bọn đi xa, mới chầm chậm quay đầu chuẩn bị tính sổ với Trình Tiềm.

Tâm trạng Trình Tiềm không để cho y phát cáu, hắn ngửa đầu ra sau, hai mắt nhìn chằm chằm màn giường.

Phản ứng này không khớp với suy đoán “Chột dạ nhụt chí” của Nghiêm Tranh Minh, y ngẩn người, tạm thời gác lại việc lên án công khai đã chuẩn bị xong, luống cuống đi tới bên giường: “Có chỗ nào không ổn à?”

Trình Tiềm không nói, đưa tay vỗ vỗ cạnh người mình, ý bảo y ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại, cầm lấy tay Nghiêm Tranh Minh đặt trên ngực mình.

Tính cách Trình Tiềm lãnh đạm, trước giờ ít cùng người qua lại, Đường Chẩn là người mà hắn thân cận nhất. Bởi vì người trong lòng ít, cảm tình san sẻ cho mỗi người đều vô cùng đơn thuần, đây là lần đầu hắn nếm được cảm giác bị phản bội.

Tay Nghiêm Tranh Minh ấm áp hơn hắn nhiều, rất có sức sống, càng giống người sống.

Trình Tiềm hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Thượng Vạn Niên tuổi thọ đã tận, nguyên thần đi đầu thai. Đệ thấy ông đi rất vui vẻ, không ai hại ông cả.”

Việc này đã có người đến báo, Nghiêm Tranh Minh đã biết, y kinh ngạc hỏi: “Sao đệ biết?”

“Đệ gặp ông ấy.” Trình Tiềm nói ngắn gọn, “Ông muốn rót một phần truyền thừa cho đệ, vừa lúc nguyên thần đệ bị hao tổn, nên chịu không nổi… Không phải cái loại phản phệ chó má gì người nọ vừa nói, ngoại trừ mấy tên ngu xuẩn tự dùng cấm thuật nâng cao tu vi mình, ai lại bị nguyên thần chính mình phản phệ chứ?”

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Y bỗng rút tay mình ra ngoài: “Đệ muốn tạo phản à?”

“Đừng ồn.” Trình Tiềm thấp giọng, “Sư huynh, trong lòng đệ khó chịu.”

Nghiêm Tranh Minh nghe xong lời này ngẩn ngơ, y từng thấy Trình Tiềm đánh đến bị thương khắp người, từng thấy Trình Tiềm mỗi câu đều nghẹn họng người ta, từng thấy Trình Tiềm miễn cưỡng chịu đựng rồi dễ dàng tha thứ cho tính tình mình, chỉ chưa thấy qua Trình Tiềm nhíu mày thấp giọng nói “Lòng khó chịu” như thế này.

Trong ấn tượng của y, Trình Tiềm ý chí sắt đá, trên đời này chẳng có gì lay động được hắn, cái gì cũng không thể khiến hắn cúi đầu.

Chút yếu đuối ngẫu nhiên lộ ra này khiến lòng Nghiêm Tranh Minh sinh ra kích động quái lạ. Y cúi người vén mấy sợi tóc vương bên má Trình Tiềm, càng nhìn càng thấy thích, kìm lòng không được cúi người xuống, hôn một cái nơi chân mày hơi nhíu của Trình Tiềm: “Làm sao vậy?”

Trình Tiềm không hé răng, nhìn khuôn mặt y gần sát, lòng mệt mỏi nghĩ: “Chẳng lẽ một ngày nào đó y cũng phản bội ta ư?”

Nghiêm Tranh Minh bị hắn nhìn đến ngứa ngáy, lại lo cho thân thể hắn, không dám đụng chạm, đành miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “Nhìn cái gì?”

Trình Tiềm quan sát y một lát, bỗng cười thoải mái, thầm nghĩ: “Nghĩ vu vơ gì đây? Y muốn cái gì, ta liền cho y cái đó, y muốn mạng của ta, ta sẽ dâng mạng cho y… Có gì mà phản bội hay không phản bội.”

Mắt Nghiêm Tranh Minh không xuyên thấu được những lời thề non hẹn biển này trong lòng hắn, y liếm môi, trên mặt thì thèm nhõ dãi trắng trợn, trong miệng còn không biết xấu hổ rụt rè nói: “Nếu trong lòng đệ khó chịu, người cũng khó chịu, vậy hôm nay ngủ một giấc thật ngon đi, ta… Ừm, ta có thể đẩy mấy chuyện kia hết, chỉ cùng đệ.”

Trình Tiềm: “...”

Có đôi khi chưởng môn sư huynh thật sự là một giống quý hiếm.

Trình Tiềm quét sạch tình cảm đầy ngập trong lòng, thầm nghĩ: “Hừ, đáng ghét thật.”

Hắn đưa tay đẩy mặt Nghiêm Tranh Minh ra, hờ hững nói: “Không phiền huynh, đệ có việc ra ngoài một chuyến, tự huynh thong thả ngủ đi.”

Nghiêm Tranh Minh: “Đợi đã, đệ vừa mới tỉnh…”

Trình Tiềm lách người, đã ra khỏi phòng.

Nghiêm Tranh Minh: “…”

Y không thu phục được chủ nhân Thanh An cư, quyết định đi thu phục rừng trúc Thanh An cư.

Trình Tiềm đi thẳng tới khách phòng của Đường Chẩn, lại phát hiện Đường Chẩn đã đi tự lúc nào, chỉ để lại một hộp nhỏ, bên cạnh chèn một tờ giấy: “Ở lâu vô ích, tạm thời cáo từ. Vật trong hộp là tơ Khiên Hồn, vẫn không có cơ hội cho các ngươi, chỉ e lúc này không dùng được.”

Tơ Khiên Hồn có thể tạm thời rút hồn phách Hàn Uyên ra, để bọn họ có thể nhân cơ hội giết tâm ma làm nhiều việc ác, không cần sợ ném chuột vỡ đồ.

Những câu nói trong huyết thệ là của “Ma Long”, nếu bọn họ có thể giết tâm ma, có phải Hàn Uyên có thể trút hết tội lỗi lên đầu tâm ma, không cần bôn ba Nam Cương, không cần chịu năm trăm năm tiên hình?

Ngón tay cầm tờ giấy của Trình Tiềm căng cứng, lập tức thở dài. Nếu trong lòng hắn không có hoài nghi, không chừng lúc này đã mừng rỡ như điên mà đưa thứ này cho Nghiêm Tranh Minh.

Bây giờ hắn đang hoài nghi, Đường Chẩn sớm không đưa, muộn không đưa, vì sao hết lần này tới lần khác đưa ra tơ Khiên Hồn ngay lúc này?

Y không mong Hàn Uyên đi Nam Cương, là xuất phát từ lòng tốt, hay chỉ muốn nước càng thêm đục?

Còn có… Vì sao Đường Chẩn đi vội vàng như vậy?

Đột nhiên Trình Tiềm có linh cảm mà ngẩng đầu, nhìn thấy bàn long bào nổi bật trên người Hàn Uyên phấp phới tung bay ngoài bờ tường.

Hàn Uyên thản nhiên giải thích: “Lão già Thượng Vạn Niên xen vào việc của người khác đã chết, nhất thời bọn họ không có thời gian để ý ta, ta tự bỏ ra ngoài đi dạo —— Trong tay ngươi là cái gì?”

Trình Tiềm ngừng một chút, nói sự thật.

Hàn Uyên nghe xong, mất lịch sự ngồi xuống đầu tường, có chút tự giễu cười nói: “Ném đi, vô dụng, mấy chuyện tầm xàm đó đại sư huynh sao sẽ nói? Đâu phải y không biết tâm ma là cái gì… Làm gì có một xác hai hồn, đây đâu phải chiếm người.”

Trình Tiềm: “À, biến thành “Đại sư huynh”? Chứ không phải “Chưởng môn quý phái”?”

Hàn Uyên bị hắn chặn họng.

Trình Tiềm lại nói: “Chẳng qua y chỉ muốn tìm cho ngươi một đường lui, lỡ như bọn họ thật sự muốn giết ngươi, tốt xấu gì có “Một xác hai hồn” có thể làm cớ.”

Hai tay Hàn Uyên chống ở sau tường, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm núi Phù Dao xa xôi bao la trống trải, một lát sau, gã nói: “Không cần, tiểu sư huynh, ta phát hiện làm người không thể viện cớ cho mình.”

Trình Tiềm tựa người nơi bức tường thấp của khách phòng, cũng học động tác ngẩng đầu lên của gã, hai người một ngồi một đứng, cùng một hướng, cùng một bầu trời đêm trên đỉnh đầu, dường như đã lâu chưa từng gần gũi như vậy.

“Ba người các ngươi đến Quần Yêu cốc cứu ta, nhị sư huynh ngay mặt thừa nhận xúi ta đi vào. Lúc đó ta cảm thấy nhị sư huynh thoạt nhìn là một tên tiểu bạch kiểm, không ngờ cũng coi như là hán tử.” Hàn Uyên duỗi chân, ngồi không ra ngồi, nếu không phải trên người gã có bàn long bào uy nghiêm nặng nề, gã vẫn như một thằng nhóc ăn mày vô lại.

“Sau ta lại phát hiện, hắn thật thông minh.” Hàn Uyên nói, rồi đổi giọng, hỏi: “Khi đó ta trúng Hoạ hồn, lỡ tay ngộ sát ngươi. Tiểu sư huynh, nếu hai chúng ta đổi vị trí cho nhau, ngươi sẽ làm thế nào?”

Trình Tiềm không hé răng, người không lạc vào kỳ cảnh, chẳng ai dám nói không đau thắt lưng.

Hàn Uyên tự mình nói: “Chắc chắn ngươi sẽ không nương theo tâm thần điên cuồng vì Hoạ hồn mà nhảy xuống biển bỏ chạy. Một khi ngươi thoát khỏi Hoạ hồn, nhất định sẽ trở lại sư môn tạ tội, các sư huynh trách ngươi hay không trách ngươi, đều do bọn họ quyết định, ngươi sẽ không trốn tránh.”

Trình Tiềm cười khổ nói: “Một bao hạt thông đường, mua chuộc ngươi coi trọng ta nhiều năm như vậy sao?”

Hàn Uyên cúi đầu nở nụ cười, nếp nhăn nơi khoé mắt gã nhẹ nhàng tan đi, rõ ràng khuôn mặt là thanh niên, nhưng ánh mắt quá đỗi tang thương.

Hàn Uyên: “Thật ra ta cũng không sợ các sư huynh làm gì ta, ta biết bọn họ sẽ không làm gì ta. Thế nhưng hổ thẹn trên lưng ta không di chuyển được. Tiểu sư huynh, cả ngày lẫn đêm, quá dằn vặt người, ta chỉ có thể biến nó thành tàn bạo và thù hận.”

Trình Tiềm: “Ngươi biết chúng ta sẽ không trách ngươi.”

Hàn Uyên: “Giả vờ không biết, thật ra biết.”

Càng biết, thì càng hổ thẹn sâu sắc.

Không ai trách gã, ngược lại gã càng tự trách mình.

Hàn Uyên: “Trốn được một lúc, không trốn được một đời. Bây giờ ta mới hiểu rõ đạo lý này… Nhưng chưa hẳn là muộn, còn có thể để ta nhìn thấy núi Phù Dao.”

Hai người hai bên không nói gì, im lặng một hồi lâu.

Bỗng Trình Tiềm giơ tay lên, Hàn Uyên đang ngồi trên bờ tường thấy, hiểu ý hơi cong thắt lưng, vỗ vào lòng bàn tay hắn một cái.

Một tiếng kêu vang lên, tất cả phản bội và vướng mắc, mấy phen xung đột bạo lực, nhất thời tất cả đều tan thành mây khói.

Trình Tiềm: “Được rồi, ngươi làm sư huynh thuận miệng hù doạ người, không đi tìm tiểu sư muội nói câu xin lỗi ư?”

“Để mai đi,” Hàn Uyên mất tự nhiên nói, “Ngày hôm nay muộn quá rồi, một cô nương lớn như vậy, khuya khoắt không tiện đi tìm nàng… Uầy, không tự nhìn thấy nàng lớn lên, thật quen không được.”

Về phương diện này Trình Tiềm đầy cảm xúc, đang định nói gì, đột nhiên ở trong sân xa xa có một ánh lửa tựa như pháo hoa nổ lên. Thân ảnh đồng hạc chợt loé, đáp xuống một cây đại thụ, giọng nói của Thuỷ Khanh trong bóng đêm lộ vẻ bén nhọn quát: “Ngươi là ai?”

Trình Tiềm biến sắc, Sương Nhẫn khẽ va vào tường thấp, người đã không còn ở đó. Hàn Uyên phi thân đuổi theo sát.

Ở trong viện tử Thuỷ Khanh có một người nhìn không ra nam nữ mặt mũi trắng bệch, cả người rực rỡ màu sắc, trang phục so với Thuỷ Khanh còn quỷ dị hơn.

Hàn Uyên bay từ một luồng khói đen tới, hai tay khoanh trước ngực, nhìn người nọ cau mày: “Yêu tu?”

Người nọ thấy Hàn Uyên, co rúm lại lui về sau mấy bước, đường lui đã bị người khác chận lại.

Trình Tiềm nói: “Ngày hôm nay đâu phải mùng một hay mười lăm, ngươi không ngoan ngoãn ở trong Yêu cốc phía sau núi, chạy tới núi Phù Dao, chán sống à?”

Hai người một trước một sau, chận yêu tu hết chỗ trốn, trong miệng gã thốt ra một tiếng kêu sợ hãi, hoá thân thành cự điểu, muốn bay thẳng lên mây trời.

Hàn Uyên đứng giữa trời, sau lưng có long ảnh chợt loé, ma khí bức người từ trên cao hạ xuống, đè ép con cự điểu ấy. Hàn Uyên phất ống tay áo một cái, ấn bát quái huyết thệ loé lên trên mu bàn tay, gã “hừ” một tiếng, bất mãn nói: “Không cho ta sát sinh.”

Đại yêu rơi xuống đất ngã thành hình người, chưa kịp chạy trốn, một kiếm đã kề ngay cổ gã.

Sương lạnh trên thân kiếm phản chiếu một màu xanh trắng nơi cổ yêu tu.

Một tay Trình Tiềm cầm kiếm, lạnh nhạt ấn gã xuống: “Nếu ta là ngươi, sẽ không nghĩ cách chạy tiếp.”

Trên mặt yêu tu tỏ ra đau khổ, dường như gã không biết nói tiếng người, quỳ hai đầu gối xuống đất, đau khổ ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Khanh, dùng giọng nói quái dị mở miệng nói: “Người là… của Vương hậu…”