Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

Chương 32: Mùa mưa tốt (2)




Sắp xếp lại mạch suy nghĩ, phục hồi lại tình thần Phương Lục Kiều phát hiện cô ấy đã ngồi trong xe một khoảng thời gian không ít, 5 giờ cô ấy còn phải quay về trung tâm đào tạo, hơn nữa phong cảnh ngoài cửa xe đối với cô ấy mà nói là hoàn toàn xa lạ.

Rốt cuộc Liên Gia Chú muốn dẫn cô ấy đi đâu đây? Vừa rồi cô ấy chỉ nói là tìm một nơi để nói chuyện, cái gọi là tìm một nói nói chuyện là chỉ một nơi yên tính hơn, cô ấy cho là anh hiểu chứ.

Con đường vùng duyên hải cách xa nội thành, trên đường có ít xe cộ đi qua, tốc độ của xe rất chậm.

Lúc này Phương Lục Kiều mới phát hiện được đây là lần đầu tiên cô ấy và Liên Gia Chú gặp nhau, đối với cô ấy mà nói thì Liên Gia Chú là một người hoàn toàn xa lạ.

"Liên Gia Chú, anh... anh muốn dẫn tôi tới..." Cô ấy lắp bắp nói.

"Mới đấy mà đã quên lời tôi nói nhanh như vậy sao?" Ngữ khí của anh không nóng không lạnh, nhưng lông mày đã hơi nhíu lại.

"Cái... cái gì?"

"Gọi tôi là Yann".

Cô ấy gật đầu, mở miệng, cái phát âm tiếng Pháp kia nghĩ thế nào cũng rất khó mở miệng, cuối cùng lại tự động bỏ qua cái phát âm tiếng pháp khó mở miệng kia đi, thấp giọng nói một câu: "5 giờ tôi phải quay lại trung tâm đào tạo".

"Vừa khéo, bây giờ vừa đúng 5 giờ". Liên Gia Chú nói.

Lúc Liên Gia Chú nói câu này Phương Lục Kiều phát hiện khóe miệng của anh hơi nhếch lên, khóe miệng hơi nhếch lên làm cho giọng điệu như đang cười trên sự đau khổ của người khác rất dễ làm cho người ta liên tưởng tới tuổi tác của anh.

Đây mới là người mới 20 tuổi nên có chứ. Phương Lục Kiều thầm nghĩ trong lòng.

"Tôi biết người phụ trách của trung tâm đào tạo Fragonard, lát nữa tôi sẽ gọi điện giải thích với anh ta" Liên Gia Chú lại nói.

Phương Lục Kiều tiếp lời: "Giải thích cái gì?"

"Ngốc". Anh đáp lại cụt ngủn.

Ngốc? Một hồi ngẫm nghĩ Phương Lục Kiều mới hiểu được giải thích của Liên Gia Chú nói là chuyện thế nào. Quái lạ, sao mà hôm nay phản ứng của cô ấy lại chậm mất nửa nhịp vậy chứ. Vuốt vuốt ngọn tóc, cô ấy thấp giọng nói cám ơn.

Lúc đặt lại tay lên đầu gối, Phương Lục Kiều lại nhớ tới một chuyện.

"Liên..." Lập tức phanh lại, Liên Gia Chú đã bảo cô ấy gọi anh là Yann. Cô ấy mở miệng vẫn cảm thấy phát âm tiếng Pháp ấy thật khó nói, thế là cô ấy hắng giọng "Này, làm sao anh biết tôi ở trung tâm huấn luyện Fragonard".

Phương Lục Kiều vừa suy nghĩ một lúc, chắc chắn là cô ấy chỉ nhắc tới trung tâm đào tạo với Liên Gia Chú, cụ thể là trung tâm nào thì cô ấy chưa nói mà, trái tim hồi hộp chờ đợi, cô ấy vừa mới tới, ở đây cũng chưa quen cuộc sống ở đây.

"Andrew là bạn tôi".

Andrew? Phương Lục Kiều đập trán mình một cái, suýt chút nữa thì cô ấy đã quên nhân vật này rồi.

Cùng với tiếng thở dài thả lỏng trong lòng ấy là một cái chân khác lại duỗi thẳng về chút một trước, nhưng...

"Tôi không chỉ có một người bạn tên là Andrew, tôi còn có một người bạn tên Lâm Phức Trăn nữa". Liên Gia Chú nói lời này vô cũng thản nhiên.

Cái tên Lâm Phức Trăn này khiến cho Phương Lục Kiều chà sát lòng bàn tay lên chiếc quần jean. Cô ấy cúi thấp đầu.

Trước khi tới đây cô ấy đã nghe nói Lâm Phức Trăn cũng ở miền nam nước Pháp, đó là học sinh mà mẹ yêu quý nhất, trước khi rời đi Phương Lục Kiều đã vỗ ngực bảo đảm với Lâm Tử Nham, cô ấy sẽ trở thành bạn tốt của Lâm Phức Trăn.

Trở thành bạn tốt với Lâm Phức Trăn, điều này làm sao có thể?

Nhưng Tử Nham cầm một chồng ảnh cắt từ báo chí, đó là nó dùng trăm phương ngàn kế mới giành được, chỉ vào ảnh của Lâm Phức Trăn cắt ra từ báo chí nói, chị gái có một trái tim lương thiện.

Nó tin là cuối cùng ba người bọn họ sẽ trở thành bạn tốt.

Lúc nhỏ Tử Nham đã bị một trận sốt cao, trận sốt đó làm cho trí lực của nó có hơi kém hơn so với các bạn đồng trang lứa, năm nay Tử Nham mới vào nhà trẻ, những đưá trẻ thì khác đã học lớp một rồi.

Nhớ tới Lâm Tử Nham, lòng Phương Lục Kiều lại buồn ủ rũ.

Giây sau sống lưng lại thẳng tắp.

Vì Tử Nham cô ấy thế nào cũng phải dùng trăm phương nghìn kế để làm quen với Lâm Phức Trăn. Trở thành bạn tốt thì Phương Lục Kiều không dám hy vọng xa vời, nhưng cô ấy phải nói cho Lâm Phức Trăn biết Tử Nham là một đứa trẻ vô cùng đơn thuần, mỗi ngày Tử Nham đều nhắc tới người chị gái ở trong báo chí này.

Còn nữa...

Còn nữa, cô ấy phải đứng trước mặt Lâm Phức Trăn chính miệng nói câu cám ơn cô, cám ơn cô khi còn nhỏ đã tặng những món quà kia cho cô ấy.

Jenena đã nhắc tới Lâm Phức Trăn một lần, thỉnh thoảng Lâm Phức Trăn sẽ tới casino Monaco với bạn cô ấy chơi mấy ván.

Lâm Phức Trăn là hội viên cao cấp của casino, vì cấp bậc của Jenena thấp nên không có cơ hội tiếp xúc với những vị khách này, nhưng cô ấy nghe được từ miệng đồng nghiệp của cô ấy đánh giá về Lâm Phức Trăn là "Cô ấy ra tay rộng rãi với bạn bè, cô ấy lại càng được nhân viên phục vụ hoan nghênh hơn, cô ấy rất có lễ độ, cô ấy chưa bao giờ to tiếng sai bảo với nhân viên phục vụ".

Bây giờ nếu như Liên Gia Chú đã nhắc tới Lâm Phức Trăn, vậy có lẽ...

Phương Lục Kiều lấy hết dũng khí hỏi: "Anh rất hiểu cô ấy sao?"

Tiếng cười nhàn nhạt kèm theo một câu "Cô cũng không lên mạng, không xem báo chí sao?"

"Thời gian lên mạng của trung tâm đào tạo có giới hạn, giáo viên hướng dẫn hy vọng học viên mang kinh nghiệm đặt vào bài vở, hơn nữa khi đọc những chữ tiếng Pháp chi chít ấy có chút khó khăn". Cô ấy thật thà trả lời.

Liên Gia Chú không nói gì nhưng từ biểu hiện có thể nhìn ra được quan hệ của anh ấy và Lâm Phức Trăn rất tốt.

Phương Lục Kiều lại lấy dũng khí: "Cô ấy... cô ấy có dễ ở chung không?"

"Không phải là cô còn muốn làm thân với cô ấy chứ? Còn..." Nụ cười của Liên Gia Chú càng đậm thêm, "Tìm một chỗ ngồi xuống, thảo luận về ba chung của hai người?"

Thu cái chân đang duỗi ra lại, sống lưng căng cứng, Phương Lục Kiều quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đừng quên mẹ của cô đã cướp ba của cô ấy". Ngữ khí lạnh nhạt mang theo ý nhắc nhở nhàn nhạt "Đây là một sự thật không thể chối cãi".

Giống như câu mẹ cô đã cướp chồng người ta không phải Phương Lục Kiều chưa từng nghe qua, nhưng những người nói lời này đều là nói ở sau lưng cô ấy, đây vẫn là lần đầu tiên Phương Lục Kiều nghe được người khác nói ra câu này ở ngay trước mặt cô ấy.

Thật khó chịu.

Bầu không khí trong khoang xe lập tức thay đổi, cảnh vật ven đường lướt nhanh qua.

Để cho mình thoát ra khỏi vòng xoáy khó chịu kia Phương Lục Kiều đã quan sát khoang xe, tổng thể buồng lái xa xỉ trong truyền thuyết, nhìn như không bắt mắt nhưng lại làm cho người ta e ngại.

Ánh mắt lại lặng lẽ chuyển tới trên người của người đang lái xe, cuối cùng rơi vào cái dây da đeo trên cổ tay trái của Liên Gia Chú, chất liệu da cũng không tinh xảo, còn có vẻ như vô cùng quê mùa, nhưng khi kết hợp với măng sét của áo sơ mi trắng lại thêm với ngón tay trắng thon dài, nhìn đẹp tới chết người.

Như ẩn như hiện còn có thể nhìn thấy bên trong lớp vòng tay lộ ra hai cái chữ cái tiếng anh nằm sát rạt nhau.

Lúc Phương Lục Kiều muốn nhìn rõ hai chữ cái tiếng anh kia thì chiếc xe đã ngừng lại.

Cô xuống xe, nhìn xung quanh, biển chỉ đường cho thấy đây là một bến tàu tư nhân.

Người đàn ông trung niên mặc đồng phục nhân viên bảo hộ tới chào hỏi Liên Gia Chú, người đàn ông trung niên dẫn họ đi về phía bến tàu.

Bến tàu không quá lớn, dừng ở bến tàu có mấy chiếc du thuyền loại nhỏ.

Phương Lục Kiều theo sát Liên Gia Chú đi về phía chiếc du thuyền ở chính giữa, lên du thuyền còn có hai người mặc đồng phục của nhân viên kỹ thuật tới chào hỏi họ.

Sau một hồi thì thầm to nhỏ, họ lại được hai nhân viên kỹ thuật dẫn tới tầng cao nhất của du thuyền.

Sắc trời đã thẫm lại, ở nơi xa lạ với cái bụng trống trơn làm cho đầu óc của Phương Lục Kiều từ từ trở nên váng vất. Trong lúc đầu óc choáng váng thì Liên Gia Chú nói với cô ấy: Tôi dẫn cô đi gặp một người.

"Hai người chỉ có thời gian 15 phút". Liên Gia Chú dẫn cô ấy tới trước một cánh cửa phòng.

Đẩy cửa phòng ra Phương Lục Kiều nhìn thất người đã khiến cô ấy phải tìm kiếm một tháng nay.

So với 1 tháng trước Jenena gầy đi không ít, nhưng tinh thần coi như cũng không tệ.

Vào giờ phút này, sở dĩ Phương Lục Kiều xuất hiện ở trong căn phòng này là vì Jenena.

Trước khi Jenena rời khỏi nước Pháp, đã đưa ra yêu cầu gặp bạn tốt của mình.

Dùng khoảng thời gian 10 phút Jenena đã nói cho Phương Luck Kiều rõ toàn bộ ngọn nguồn của sự việc.

"Tháng tư bất ngờ" kia đã gây ra một trận phong ba, chuyện "Người phụ nữ xảy thai chết trên bàn mổ" trong miệng nhân viên phục vụ trước kia của Monaco chính là chị gái của Jenena, mà người khởi xướng chính là ba của Liên Thánh Kiệt, bác của Liên Gia Chú.

Cái chết của chị gái Jenena bị dùng từ "Giao dịch tiền" để bịt mắt dư luận, loại chuyện này đối với casino là chuyện quá quen rồi.

Sau đó người đàn ông gián tiếp gây ra cái chết của chị gái Jenena đã để luật sư của ông ta đưa cho gia đình họ một khoản tiền, từ đầu tới cuối người đàn ông này cũng chưa một lần lộ mặt, thậm chí ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.

"Trước khi luật sư tới đưa tiền gia đình mình đã đợi không tới 3 phút đồng hồ, trong thời gian không tới ba phút trên mặt của ông ta biểu hiện ra đều là sự coi thường, mình không thể nào chấp nhận được việc chị gái mình sau khi chết rồi còn phải chịu sự coi thường như vậy, mình muốn những người này phải trả giá thật đắt". Viền mắt Jenena đỏ quạnh.

Thế là có sự việc phát sinh ở casino Monaco sau đó, quý công tử đã từng mắc chứng bệnh sợ không gian giam cầm tình cờ gặp được cô phục vụ bị chứng sợ giam cầm vây hãm.

Trích dẫn lời của một nhà văn tình cảm nổi tiếng "Người đàn ông trên trường danh lợi cái gì cũng không thiếu, cho nên từ tận đáy lòng họ mong chờ tiến triển với một người thuần khiết lương thiện, cô gái thỉnh thoảng sẽ để lộ ra một vài biểu cảm điềm đạm đáng yêu trong một thoáng tình cờ gặp gỡ, sau những cuộc gặp gỡ tình cờ ngắn ngủi này rồi từ từ biến thành khoảng thời gian dài họ thảo luận về chuyện riêng tư trong những lúc họ rảnh rỗi gặp nhau. Khi tôi còn trẻ gặp được một cô gái ngây thơ, tôi và cô ấy đã rơi vào lưới tình". Soi rõ loại hình mẫu này, nữ phục vụ ngây thơ hồn nhiên tích cực vươn lên đã gặp phải Liên Thánh kiệt không lâu sau đó sẽ bước vào cung điện hôn nhân.

Sâu trong lòng mỗi người dù ít hay nhiều đều có sự lo sợ hoang mang với hôn nhân, cùng với cô gái có chứng sợ không gian giam cầm giống như mình khiến cho Liên Thánh Kiệt vứt bỏ hết tất cả sự thận trọng.

Ngày cuối cùng của tháng tư, dưới ám chỉ của Jenena, Liên Thánh Kiệt đã dẫn cô ấy lên chiếc tàu lái tới vùng biển quốc tế, Liên Thánh Kiệt coi việc này như là lần buông thả cuối cùng trước hôn nhân.

Cuộc buông thả này cũng trở thành "Tháng tư bất ngờ" khiến toàn bộ Châu Âu kinh hoàng, Jenena khiến cho người đã coi thường chị gái của mình phải trả giá thật đắt.

Ngoài khi kể về chị gái của mình giọng điệu của Jenena rất kích động ra, thì thời gian còn lại đều như đang kể chuyện của người khác vậy.

Phương Lục Kiều lặng lẽ đưa mắt nhìn Jenena, nét mặt và giọng điệu kể chuyện của cô ấy gần như không khác mấy, bình tĩnh, như chuyện không liên quan tới mình.

Sao có thể là chuyện không liên quan tới mình chứ?

"Có đáng không? Cậu đã để mình lỗ vốn rồi". Phương Lục Kiều thấp giọng nói, tối hôm đó nam nữ trên boong tàu từng người một giống như đặt mình trong vườn địa đàng, Jenena đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Jenena không nói gì, sắc mặt lại trắng hơn so với lúc trước một chút.

"Jenena, không phải mình trách cậu.." Phương Lục Kiều vội vàng xua tay. "Cậu muốn thay chị gái đòi lại công bằng, cách này không sai, nhưng mà... nhưng mà cậu có thể thử cách khác mà, chẳng hạn như... chẳng hạn như báo cảnh sát".

Lời này làm cho Jenena bật cười thành tiếng.

Tiếng cười, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng nhìn qua không hề giống như đang cười, trông thế nào cũng như đang giễu cợt ai đó.

Là đang cười nhạo cách nghĩ của cô ấy ngây thơ sao? Hay là đang cười nhạo thế giới này?

Thôi được rồi, báo cách sát đúng là không có tác dụng gì, lúc trước Jenena đã từng giải thích qua.

Ánh mắt dừng trên cánh cửa sổ duy nhất của căn phòng, kính cửa sổ chiếu lên bóng lưng của Liên Gia Chú, Phương Lục Kiều bỗng rét lạnh không lý do.

Cô ấy tự lẩm nhẩm: "Đều là lỗi của Liên Gia Chú".

Rất rõ ràng, chủ đạo tất cả những chuyện này đều là Liên Gia Chú, người đàn ông kia nhìn như tới từ bài thơ đẹp đẽ từ trong miệng mẹ.

Jenena không có bản lĩnh ấy, Jenena chẳng qua chỉ là một quân cờ tranh giành quyền lợi của Liên Gia Chú.

Tiếng "Kiều" kia đã kéo tâm tư của Phương Lục Kiều trở về thực tại, kéo ánh mắt từ cửa sổ lại, chạm phải ánh mắt của Jenena.

"Kiều, mình không thích cậu nói Yann như vậy". Giọng điệu của Jenena nghiêm túc. "Anh ấy cũng giống như mình, dùng cách của anh ấy tố cáo những người vẫn luôn lừa dối anh ấy".

Phương Lục Kiều cười khổ trong lòng, sao cô ấy lại quên mất Liên Gia Chú là người mà buổi tối khi Jenena nằm mơ đều gọi tên người này chứ. Người rơi vào lưới tình đều mù quáng.

Ánh mắt của Jenena đang tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở ngoài cửa sổ, ngóng nhìn hình bóng ngoài cửa sổ kia, như là đang nói cho chính mình nghe cũng như đang nói cho cô ấy nghe:

"Vừa rồi cậu hỏi mình có đáng không, người khác thì mình không biết, nhưng người này là Yann thì rất đáng, có thể anh ấy không phải là người lương thiện nhưng mình biết anh ấy là người tốt. Kiều, có lẽ lời của mình cậu không thể hiểu nổi, người lương thiện là người sẽ giúp đỡ mọi người truyền đạt ý tốt của người đó, còn người tốt có thể sẽ không giúp cậu nhưng cậu có thể cảm nhận được từ trên người anh ấy sự tôn trọng và chân thành tuyệt đối".

Suy nghĩ cẩn thận lại, Phương Lục Kiều cảm thấy dường như lời của Jenena hơi hơi có lý, mặc dù cô ấy vẫn không hiểu lắm.

"Ở trên người Yann mình cảm nhận được sự tôn trọng và chân thành, điều này đối với mình mà nói rất quan trọng, cậu là bạn tốt nhất của mình, mình không muốn trong lòng người bạn tốt nhất của mình ghét anh ấy, mình... " Ánh mắt nóng rực nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Mình không thể nào chịu được có người ghét anh ấy".

Cô ấy còn có thể nói gì được nữa chứ?

Tiếng gõ cửa vang lên, thời gian 15 phút đã vội vã trôi qua, đã tới lúc nói lời tạm biệt.

Liên Gia Chú sẽ cho người đưa Jenena tới cảng Marseille, Jenena lại đáp chuyến tàu từ cảng Marseille tới cảng Barcelone, trong thời gian 2 năm sau đó Jenena sẽ tạm thời dùng thân phận khác để hoàn thành việc học của cô ấy ở Barcelone, trường học và thân phận giả đều là Liên Gia Chú sắp xếp cho cô ấy.

Mà chiếc du thuyền vừa rời khỏi bến cảng này thì Jenena và Liên Gia Chú liền trở thành hai người chưa bao giờ gặp nhau.

Trước đây không quen biết, tương lai cũng không có bất kỳ cuộc gặp gỡ nào.

Ánh mắt của Jenena rơi ngoài cửa sổ, theo tiếng gõ cửa vang lên mà chuyển thành vẻ u ám.

Phương Lục Kiều ôm thật chặt cô gái ở đất nước xa lạ này đã chìa tay ra giúp đỡ cô ấy, đồng thời nhận lời với cô ấy, sẽ không ghét Liên Gia Chú.

Phương Lục Kiều thầm nghĩ, cam kết này hẳn là cô ấy sẽ dễ dàng làm được, đợi sau khi Jenena rời đi, cô ấy và Liên Gia Chú sẽ lại không có bất kỳ liên quan gì nữa, cũng sẽ không có bất kỳ gặp gỡ nào.

Cô ấy không có lý do gì mà đi ghét một người không có xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy.

Sau khi hạ quyết tâm, trên đường trở về, Phương Lục Kiều đã coi Liên Gia Chú như không khí, Liên Gia Chú cũng rất phối hợp, ngoại trừ nhận điện thoại ra thì vẫn luôn giữ yên lặng.

Dọc đường tổng cộng Liên Gia Chú đã nhận 3 cuộc điện thoại, ngữ khí nhận hai cuộc điện thoại trước đều nhạt nhòa, phần lớn thời gian đều là anh nghe thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.

Cuộc điện thoại thứ ba đã ôn hòa không ít, nói cũng nhiều hơn một chút, trước khi gần kết thúc cuộc gọi thì tiếng "Tiểu Họa Mi" kia nghe rất dịu dàng, như đang dỗ dành ai đó.

"Tiểu Họa Mi, hôm nay cậu uống lộn thuốc rồi à? Sao lại gọi điện cho mình nhiều như vậy, lát nữa mình sẽ tới ngay".

"Tiểu Họa Mi". Trong lòng Phương Lục Kiều vô thức ngẫm nghĩ cái phát âm này.

Họa mi là một loại chim, có thể ca múa, được yêu quý vì quyền thế.

MM

Hết chương 32!