Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 58: Em có nhớ ra được chút nào về anh không?




Lỗ tai Cố Tử Mạt đều đang run rẩy, cô giương mắt mà nhìn anh, trong đầu đều đã nổ ầm vang, anh nói cái gì, cô hoàn toàn không rõ ràng lắm rồi.

Chỉ cảm thấy anh nắm tay cô chặt như muốn đứt lìa cánh tay ra, đau đến mức lục phủ ngũ tạng của cô cũng xoắn vào một chỗ.

Người đàn ông này, rốt cuộc có rõ mình đang làm cái gì, nói cái gì hay không?!

Gặp lại? Nhớ lại? Nhận ra?

Những từ ngữ này, rõ ràng đều phát ra từ trong miệng anh, nhưng vì cái gì những thứ này lại cứ không chân thật như vậy! Giống như là nằm mơ!

Trong đầu óc mơ màng, cô tìm kiếm khắp nơi trí nhớ về người đàn ông này, nhưng...... Ngay cả nửa điểm cũng không tìm thấy được!

Thật lâu, cô chỉ biết nhìn anh, lúng ta lúng túng không nói gì.

Anh nhìn cô, nhìn cô đau đến chân mày đều cau lại, cô bị thương đúng là sự hành hạ lớn nhất đối với anh, siết tay của anh, dần dần buông lỏng.

Giống như một quyền đánh vào bông, dần dần đọng lại trong đôi mắt lạnh lùng sau khi bộc phát, toàn bộ hóa thành sự ưu thương khó có thể diễn tả được thành lời.

Anh cũng nhìn cô, là sự chờ đợi vô cùng kiên nhẫn, cũng là đang dày vò hành hạ nội tâm của chính mình, "Nói cho anh biết, em có thể nhớ đến anh một chút nào? Em có thể nhận biết anh một chúy nào?"

Cô nhìn vào ánh mắt của anh, nơi đó tĩnh mịch như biển, lóe lên ánh sáng hy vọng chờ mong.

Nhưng —— trong đầu của cô vẫn không có một ít trí nhớ về anh!

Cô không phải nhân vật nữ chính trong truyện ngôn tình cẩu huyết, ở trên người cô, chưa từng có chuyện mất trí nhớ cẩu huyết, không nhớ nổi, chính là thật sự quên mất, hoặc là, anh đang nói dối!

Cô gần như khổ sở lui về phía sau một bước, ôm đầu, "Tôi...... Không có, tôi thật sựkhông nhớ gì cả."

Hai tay thả xuôi ở bên người của người đàn ông nắm chặt lại, chán nản mở miệng, "Cái kết quả này, anh nên dự liệu đến, từ lúc chúng ta gặp lại đến nay, anh đã từng nói bóng nói gió với em rất nhiều lần, em cũng đều chưa từng nhớ ra, thậm chí lần đó, anh bị thương......"

Nói tới chỗ này, thì anh dừng lại, không hề tiếp tục nói nữa.

Có một số việc, cô đã quên mất, cũng chưa hẳn không phải một chuyện tốt, nếu hiện tại anh nói cho cô biết, anh từng có ân cứu mạng với cô, về sau tình cảm của cô đối với anh, có lẽ sẽ không còn thuần túy nữa.

"Anh bị thương?" Cô khẽ ngước mắt lên, giống như là mong đợi anh nói tiếp.

Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một sự thất vọng sâu sắc, nhưng mà trên mặt lại chỉ mỉm cười khổ sở, "Có cảm giác như em đặc biệt xa cách với mọi người, lại rất dễ dàng coi anh như người qua đường, em đi dạo cửa hàng, đi dạo siêu thị, anh đã vô số lần thiết kế bất ngờ gặp mặt với em, nhưng từ đầu đến cuối em lại không hề cho anh một cái ánh mắt, trong chuyệnnày, anh rất thất bại."

Nói tới chỗ này, anh dừng lại một chút, thở dài lại tiếp tục nói, "Em đăng tin tìm thuê người đến đóng giả Lục Duật Kiêu, trước khi gặp em, anh đã cố ý mặc âu phục để thể hiện, khi anh chính diện đi tới trước mặt em, rốt cuộc thì ánh mắt của em cũng bị anh hấp dẫn, anh thấy được sự kinh hãi trong mắt em, khi đó anh liền có chút ý nghĩ hung ác, cuối cùng em đã ghi nhớ anh rồi, cuối cùng em đã có lòng hiếu kỳ đối với anh rồi, cho nên, anh cố ý dùng sự thật việc Hà Ân Chính vứt bỏ em để kích thích em, cố ý nói đùa muốn đi thuê phòng nghỉ với em, chỉ có như vậy, anh mới có thể bảo đảm, em có thể một lần lại một lần tiếp xúc gần gũi với anh."

Sau khi nói xong, chính là một tiếng than thở nặng nề.

Cố Tử Mạt nghe đến mê loạn, những lời này, đi thẳng vào sâu trong nội tâm mềm yếu của cô, cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một người đàn ông, sẽ vì để cho cô liếc nhìn anh một cái, mà phải hao tổn tâm cơ đến như thế.

Chỉ là nghe một ít chuyện xưa này xong, cô liền tin chắc, lời anh nói không phài là không có cơ sở, quả thật bọn họ đã từng có duyên phận, anh không có nói láo!

"Đầu tiên, tôi nghĩ tôi có thể giải thích, bởi vì tôi đã từng chịu tổn thương, cho nên sẽ trở nên phòng bị, tôi đối với người khác đúng là rất xa cách, anh...... Anh có thể hiểu chứ." Cô thật sựu không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu, tự giải thích cho chính mình.

Người đàn ông gật đầu một cái, bàn tay lướt qua gò má của cô, nhớ lại ngày trước, "Anh hiểu, chẳng qua sự xa cách này của em, cũng không giống trước kia, vào năm em 19 tuổi đó, đang ngồi trên ghế dài trong công viên Hải Thạch, cùng một chàng thanh niên trẻ chán chường, nói chuyện quan điểm về cuộc đời và tình yêu, cái người thanh niên trẻ đó, chính là anh."

"Mười chín tuổi...... Tôi...tôi đã xảy ra một ít chuyện." Thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, thay đổi thái độ nhìn người việc của cô.

Bởi vì những lời này của anh, cô lại chau mày một lần nữa, trong đầu, bắt đầu thu thập trí nhớ khi cô 19 tuổi.

"Hắt xì ——" gió đêm thổi qua, bả vai của cô run lên, không nhịn được mà rùng mình một cái.

"Cố Tử Mạt." Anh gọi cả tên họ của cô.

Khom lưng, nhặt chiếc áo choàng tắm rơi ở trên đất lên, lại nhét vào trong tay cô một lần nữa, "Thật vui mừng, chúng ta lại gặp nhau một lần nữa."

Giọng nói của anh trầm thấp, giống như có ma lực nào đó dính vào, khiến côkhi nghe được tên của mình phát ra trôi chảy từ đầu lưỡi của anh thường thường không nhịn được mà tâm trạng run lên, cô chỉ cảm thấy trái tim dâng lên một nỗi buồn ngọt ngào, mang theo một sự ưu thương lưu luyến vô hạn nào đó.

Người đàn ông bị cô quên mất, lại hết lòng đối với cô như vậy, mà người cô toàn tâm toàn ý đối đãi, lại làm tổn thương cô như vậy.

"Trước tiên hãy tắm nước nóng một cái, anh sẽ đem chuyện lúc trước, nói cho em nghe." Người đàn ông săn sóc nói.

Nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, anh đã biết, cô vẫn không nhớ ra anh được, anh không muốn bức bách cô, càng không muốn vào thời điểm mấu chốt này, cho cô nhiều áp lực vô hình như vậy.

Tần Khôn, người nhà họ Cố, điều hương, những thứ này cũng đủ để khiến cô gái nhỏ này mệt mỏi một lần rồi.

Cô nhận lấy, gần như luống cuống sững sờ gật đầu, đẩy cửa phòng tắm ra, đi vào.

Người đàn ông nhìn cô đi vào, đã tìm được vị trí phòng bếp, đi tới, chuẩn bị pha cho cô ly trà nóng, anh đang vén tay áo lên, liền nghe thấy một tiếng thét thê thảm từ trong phòng tắm truyền ra.

Người đàn ông bất chấp những thứ khác, xoay người chạy vọt vào, đẩy cửa ra.

Cố Tử Mạt nghe thấy tiếng động mở cửa, bỗng dưng quay đầu, liền nhìn thấy anh xông bừa vào, ngây người!

Trong giây lát ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên cơ thể không mặc bất kỳ cái quần áo nào của cô, sau khi xác nhận cô bình yên vô sự, thì nhìn đi chỗ khác, lưu loát đóng cửa lại, ngăn cách bằng cánh cửa, hỏi, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Cố Tử Mạt cực kỳ xấu hổ, thân thể trần truồng, dùng áo choàng tắm miễn cưỡng che đậy cơ thể của mình, mấp máy môi, nói quanh co giải thích, "Không có gì, chính là lúc tôi treo quần áo, suýt nữa bị ngã, sau đó không cẩn thận đụng phải cái nút bấm nước lạnh, nước lạnh liền xả xuống, lạnh cóng đến mức tôi run lên."

Cái này cũng trách không được, cô đi vào phòng tắm, tinh thần vẫn đang hoảng hốt, một mực nghĩ đến năm mình 19 tuổi đó, đã từng gặp cái người đàn ông lấp lánh hào quang này thế nào.

Trong trạng thái không yên lòng, không cẩn thận, liền chạm nhầm vào cái nút nước lạnh.

"Anh đi đi, tự tôi có thể." Cô hô lên với bên ngoài.

"Ừ."

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của người đàn ông, cô cũng yên tâm lại.

Nay vừa mới vọt vào, thân thể của mình cũng bị anh thấy hết rồi, cô cũng thật đủ bi thương, quả nhiên đi ra ngoài lăn lộn cũng đều phải trả giá đi, lần trước ở thôn Thải Thạch, cô nhìn anh trần truồng, hiện tại đổi thành cô bị nhìn!

"Không công bằng!" Cô không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm.

Lần này cô bị xem hết toàn bộ, mà anh thì sao, lần trước dù sao cũng còn có chiếc áo sơ mi che đậy thân thể!

‘ Lục Duật Kiêu ’ cũng không chịu nổi, sau khi rời khỏi phòng tắm, huyệt Thái Dương của anh liền mơ hồ giật giật liên tục, mặc cho anh ấn nó như thế nào vẫn không có dừng lại, lại nghe đến giọng nói đặc biệt của cô từ trong phòng tắm truyền đến, càng cảm thấy tim đập rộn lên.

Miễn cưỡng đè ép loại cảm giác này xuống, nhàn nhạt ‘ ừ ’ một tiếng, đang muốn xoay người đi, bên trong Cố Tử Mạt lại “a” một tiếng.