Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 105: Phiên ngoại 1




Cuộc sống bộ đội buồn tẻ của Lục Thiếu Phàm bỗng trở nên sức sống hơn nhờ người vợ yêu, đám bộ đội đặc chủng tinh anh do anh huấn luyện cũng cảm kích sâu sắc người chị dâu tên Mẫn Nhu, cũng thấu hiểu sâu sắc cái gọi là từ cứng chuyển sang mềm.

Ở sân tập huấn leo núi, những bóng người nhanh nhẹn đối diện với vách đá chân nhảy lên, hai tay bám vào những mỏm đá thô nhô ra, quả thật là tư thế vượt nóc băng tường.

Phía dưới trên mặt đất, màu áo ngụy trang tập trung lại một chỗ, chờ huấn luyện viên gọi“Người kế tiếp”, sau đó liền hối hả chạy về phía vách đá dựng đứng, họ giống như những con mãnh hổ cường tráng trong thời kì nguyên thủy, vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, người bên ngoài tuyệt đối không làm được.

Phía bên cạnh vách đá, bóng người cao to đứng thẳng dưới ánh mặt trời, ngũ quan góc cạnh sáng bừng, người đang dẫn đầu lật qua trượt từ trên cây cột xuống, đầu ngón tay gọn gàng của Lục Thiếu Phàm nhấn xuống đồng hồ bấm giờ.

“Người tiếp theo”

Giọng nói to rõ nghiêm khắc của người này khiến đám binh lính ở dưới lén cười thầm, họ nhớ tối qua vị huấn luyện viên này còn dùng giọng nói như con cừu nhỏ cực kì dịu dàng, được rồi, bọn họ thừa nhận là bọn họ vô sỉ, lén đi nghe lén, nhưng bọn họ không làm trinh sát thì ai làm?

Ánh mắt sắc bén của Lục Thiếu Phàm đảo qua mấy gương mặt ngăm đen đang cười gian, anh khẽ nhíu mày, dưới sống mũi đôi môi cong lên khiến cho người ta dựng cả tóc gáy, đôi giày màu đen chậm rãi bước đi.

“Có chuyện gì vui sao, nói ra cho tôi nghe xem, hã?”

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thiếu Phàm nhìn chằm chằm đến không còn chỗ để trốn, đám binh lính liền thẳng lưng, mặt tỏ ra nghiêm túc, chỉ có hai tay để bên đùi mới tiết lộ suy nghĩ lúc này của họ, bọn họ giống như tiểu cô nương khó chịu giữ lấy ống quần, lòng thầm kêu rên.

Tối qua bị bắt gặp, vị huấn luyện viên này muốn báo thù riêng, chiều nay không biết có về được không.

Nụ cười trên mặt Lục Thiếu Phàm thu lại, gương mặt căng cứng, ánh mắt lạnh đến thấu xương tựa như lưỡi dao bắn tới đám binh lính tự cầu nhiều phúc. Sau khoảng thời gian huấn luyện nghiêm minh, ai cũng giữ cơ thể băng, gương mặt tỏ ra nghiêm túc luôn hướng về trước, tuy vậy trái tim trong ngực lại đập loạn, đây không phải là rung động tình yêu mà là dự cảm lo sợ.

“Nếu tôi nhớ không lầm, chiều nay mọi người phải mang thêm 20kg trong lúc chạy đúng không?”

Lục Thiếu Phàm cười đến gió xuân ấm áp, nhưng đám thủ hạ lại thấy như mùa đông rét lạnh vào tháng mười hai, thân hình tráng kiện bỗng chốc run lên, ánh mặt trời chiếu sáng rực, mồ hôi từ trên trán rơi xuống cổ áo cũng không dám dùng tay lao.

“Báo cáo huấn luyện viên, anh không được phép lợi dụng việc công trả thù riêng!”

Rốt cuộc có kẻ không sợ chết bước ra khỏi hàng nói, hít thở thật sâu, nổi giận với vị huấn luyện viên, mặt tỏ ra bất mãn. Lục Thiếu Phàm khẽ mỉm cười, mắt mở to, từng mũi dao sắc bén như muốn đem nghi vấn của đám binh lính biến thành tro tàn.

“Tối qua, người chạy cuối cùng là cậu phải không?”

Theo lẽ cây ngay chẳng sợ chết đứng, nhưng ai ai cũng run rẩy, nuốt nước miếng, bàn tay Lục Thiếu Phàm vỗ lên vai anh ta, lực mạnh đến mức khiến anh ta lảo đảo, nhìn mắt Lục Thiếu Phàm nheo nheo đầy nguy hiểm, anh ta dõng dạc nói:

“Báo cáo huấn luyện viên, tôi là người chạy thứ hai từ dưới đếm lên”

“Phốc xì…”

Nghe phía dưới có tiếng cười, Lục Thiếu Phàm không hề thẹn quá hóa giận, trái lại còn mỉm cười, để lộ hàm răng trắng, nhưng trong mắt đám binh lính người này chắc chắn có âm mưu, họ ngừng cười, thẳng người lên, mắt nhìn thẳng về trước.

“Buồn cười lắm sao?”

Hai tay Lục Thiếu Phàm chắp ra sau lưng, dáng người cao ráo đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra vầng sáng, vừa oai phong lại nghiêm nghị, đầu ngẩng cao ướn ngực, đôi mắt sắc bén nhìn qua lại khiến đám binh lính run lên, thầm than không hay rồi.

“Các cậu đều là binh sĩ, là một người lính chân chính thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh”

Bốn phía đều im lặng, chỉ có tiếng giầy bước đi trên mặt đất, Lục Thiếu Phàm trầm tĩnh đảo mắt nhìn qua đám binh sĩ do mình huấn luyện.

“Những lời này không được để tôi nghe thấy lần thứ hai, có nghe rõ chưa!!”

“Rõ”

Tiếng đáp hùng hồn như xé gió muốn săn bằng mặt đất vang lên, vang vọng ra xa, sau đó phản xạ lại khiến người khác rung động.

“Lớn lên, nghe rõ chưa!!”

Lục Thiếu Phàm tựa như không vừa lòng với câu trả lời đầy sung mãn, nghiêm nghị răn dạy đám binh linh không được cưỡi giợn, ánh mắt sáng như đuốc cùng ý chí kiên nghị, âm thanh hồi đáp so với lúc nãy càng lớn hơn, khí huyết sôi trào khiến cho chung quanh đều lặng ngắt như tờ.

“Rõ”

“Tốt lắm, chiều nay mang thêm 20kh, đúng 6 giờ sẽ xuất phát, sau 20 phút phải quay trở về, nếu quá thời gian thì đừng quay về đây gặp tôi, nghe rõ cả chưa”

“Đã rõ”

Gương mặt Lục Thiếu Phàm tỏ ra cực kì nghiêm túc, không chấp nhận bất cứ câu thương lượng nào, giọng nói quyết liệt, uy tín tuyệt đối, không để cho bất kì người lính nào dám có suy nghĩ chống đối.

“Huấn luyện viên Lục, ra là anh ở đây”

Bầu không khí lạnh lẽo khi tập huấn lại bị giọng nói ồm ồm phá vỡ. Lục Thiếu Phàm quay lại thì thấy một người đàn ông trung niên với gương mặt thô kệch đi tới, phía trên quân trang còn cả những dấu gạch chứng tỏ địa vị của anh ta.

Lục Thiếu Phàm bỏ lại binh sĩ của mình, xoay người đi về phía vị sĩ quan cấp bậc trung tướng, bước chân đang đi nhanh đột nhiên thắng lại, đứng nghiêm chào.

Người tới chính là chỉ huy của bộ đội đặc chủng Trương Minh, ánh mắt mẫn tuệ nhìn lướt qua haimươi binh sĩ đang đứng thành hàng, sau đó liền dời sự chú ý sang Lục Thiếu Phàm.

“Huấn luyện viuên Lục, ngày mai đội văn nghệ ở trường cao đẳng sẽ tới đây biểu diễn góp vui cho chúng ta, lần này cũng đúng dịp, đại minh tinh tổ chức concert gây quỹ từ thiện ở Lhasa cũng tới”

Trương Minh ngừng lại một tí, mắt nhìn Lục Thiếu Phàm,người đứng ở sau khẽ nướng mày, mặt tỏ ra dửng dưng, không có bất kì thái độ nào, chờ đợi lãnh đạo nói tiếp.

“Vì minh tinh này hình như tên Âu Nhiễm Phong, theo thầy giáo trong đội văn nghệ nói, hình như cậu ta quen với vợ cậu phải không?”

Lục Thiếu Phàm đón nhận ánh mắt tha thiết của Trương Minh, mặt vẫn bình thản ung dung, trước câu hỏi của Trương Minh, anh trả lời mà mặt không đỏ khí không suyễn:

“Không quen”

Trương Minh tính nói tiếp mà lại bị câu trả lời của Lục Thiếu Phàm làm cho nghẹn lại, anh ta ho khụ khụ, trừng mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, trong lòng thầm mắng. Tên tiểu tử nhà ngươi nói dối, chuyện này ai cũng biết, còn dám xem ta như kẻ quê mùa.

Lục Thiếu Phàm không thèm đếm xỉa ánh mắt mười vạn Volt Của Trương Minh, cứ thế báo cáo:

“Đội trưởng Trương, sức khỏe của vợ tôi không tốt, ngày mai đoàn văn nghệ tới tôi xin phép nghỉ một ngày, đưa vợ mình tới bệnh viện”

Sắc mặt Trương Minh trầm xuống, hai mũi như muốn phun ra lửa, Lục Thiếu Phàm sao lại cố chấp như vậy, Trương Minh bắt đầu nổi nóng, phất ống tay áo, chỉ vào Lục Thiếu Phàm quát ầm lên.

“Vợ cậu khó chịu chỗ nào? Ban nãy, tôi còn nhìn thấy cô ấy kéo vợ tôi đi, giống như con châu chấu nhảy nhót hăng say. Đừng nói với tôi cậu không biết, bà xã cậu gần đây cònlôi kéo cả phụ nữ đã kết hôn bên trong quân ngũ, tính chuẩn bị làm cách mạng sao!”

Trương Minh lén lút nhìn bốn phía, tới gần Lục Thiếu Phàm, ghé vào tai anh uy hiếp: “Tên tiểu tử chết tiệt, thông minh một chút, bằng không tôi sẽ báo cáo lên cấp trên bà xã cậu phá hoại quân hôn, đe dọa đến cuộc sống hòa bình của các cặp vợ chồng bên trong quân ngũ”

Lục Thiếu Phàm nhướng mắt, mặt tỏ ra thản nhiên, nhưng anh nhất quyết cắn chặt không chịu nhả ra, mắt chăm chú nhìn Trương Minh, mãi đến khi Trương Minh chột dạ né tránh, anh mới từ từ nói:

“Vợ tôi lôi kéo ai, Tiểu Nhu nhà tôi nhiệt tình lắng nghe phụ nữ trong quân ngũ dốc bầu tâm sự là điều tốt, bây giờ bị nói ngược lại, xem ra là làm chưa tốt lắm, anh nói xem có đúng không, đội trưởng Trương”

Mặt Trương Minh đen như đáy nồi, từ khi vợ Lục Thiếu Phàm tới bộ đôi, vị huấn luyện viên ma quỷ trong nháy mắt trở thành ông chồng nhị thập tứ hiếu, cũng gián tiếp khiến cho vợ của những sĩ quan khác cất tiếng oán than, oán chồng mình.

Mỗi lần Lục Thiếu Phàm cười tủm tỉm xách bình thủy ra ngoài, hoặc lúc hoàng hôn dắt Mẫn Nhu đi trên con đường mòn thì khu tầng trệt vốn yên tĩnh bổng bùng nổ cuộc khẩu chiến, trải qua mấy lần quan sát, lời thoại cũng không thay đổi:

Một người nào đó lơ đãng không chú ý cuộc nói chuyện của vợ chồng Mẫn Nhu. Phu nhân mình e thẹn nhìn chồng đang hút thuốc, dịu dàng nói: “Ông xã, em yêu anh…”

Người đó bị sặc khói, dùng ánh mắt tra xét phần tử phản nghịch đánh giá vợ mình từ trên xuống dưới, mặt vợ mình hây hây đỏ, cuối cùng rút ra kết luận:

“Đầu óc em hôm nay bị chập mạch à, nếu cần thì đến bệnh viện khám thử?”

Vị phu nhân cũng tỏ ra không vui, trong lòng thầm nhớ tới huấn luyện viên Lục hình như không trả lời như thế, vị phu nhân không hề nhụt chí tiếp ục làm nũng, thân hình mập mạp tựa tựa vào chồng khiến anh ta mất thăng bằng, thiếu chút nữa té xuống.

“Ông xã, hôm nay anh thấy em trang điểm thế nào”

Câu nói này vị phu nhân chính là đạo nguyên văn của Mẫn Nhu. Lúc nhìn qua khe cửa, cô thấy huấn luyện viên lục trực tiếp biến thành sói, nhào lên gặm, nghĩ chồng mình cũng sẽ như thế, mặt liền đỏ như máu.

“Nếu tiếp tục ăn nữa, mùa đông năm nay em chỉ cần dùng xẻng đào cái động để ngủ đông rồi”

Vị phu nhân không kịp phản ứng, sững sỡ gãi đầu, cúi đầu nhìn ngó quần áo mình vừa thay để trên nền nhà, giật mình hiểu ra, sau lưng qua tấm gương là cái lưng trắng sáng, cúi đầu nhìn cái bụng phình ra, cô khẽ chớp chớp mắt, đang mắng cô là gấu trắng sao?

Sau đó, trong nhà một trận gà bay chó chạy diễn ra.

Trương Minh nhớ tới trải nghiệm thảm thiết của mình, không khỏi cảm thán. Anh ta liếc mắt thấy Lục Thiếu Phàm tỏ ra không quan tâm, hận đến nghiến răng, trong lòng thầm nói, tên tiểu tử nhà ngươi không để vợ chồng chúng ta hòa bình sống qua ngày, chúng ta cũng sẽ không để ngươi thoải mái?

“Bảo vợ cậu chuẩn bị, ngày mai cùng Âu Nhiễm Phong lên sân khấu, coi như nể mặt mọi người, nhưng cũng đừng để mọi người trong ban tổ chức kỳ vọng vợ chồng cậu quá”

Xem ra Lục Thiếu Phàm lần này không thể bình tĩnh được nữa, dựa vào cái gì a, ban tổ chức dựa vào gì yêu cầu anh đưa vợ mình tới tay tình địch số hai, tưởng tượng ngày mai vợ mình và tình địch tình cảm nồng nàn đối hát với nhau, mặt lp đen lại, gương mặt biểu cảm:

“Đội trưởng Trương, cổ họng Tiểu NHu gần đây không tốt, không thể nói nỗi”

“Vừa rồi còn hát “Mỗi ngày đều cần anh yêu” mà, sao bây giờ lại như vậy?”

Trương Minh hừ hừ nhìn bộ dạng ăn dấm chua của Lục Thiếu Phàm, trong lòng tự thấy thỏa mãn, cho tên tiểu tử ngươi ngày thường kiêu ngạo, tối nay không để ngươi ngủ an giấc, phải ép chết người, nhớ lại lúc nãy trong phòng làm việc mọi người tụ lại nhất trí đưa ra chủ ý, cảm thấy thật sung sướng/

Môi Lục Thiếu Phàm mím chặt, khóe môi che đi cơn song ngầm trên mặt, anh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, híp mắt thầm suy tính trước sau, vẻ mặt hi sinh vì nghĩa, đáp:

“Đội trưởng Trương, hay ngày mai để tôi hát cùng Âu Nhiễm Phong!”

Khóe miệng Trương Minh co lại, tức giận dậm chân, không hề có ý tốt nói:

“Cậu hát? Hát cái gì, hát khúc hành quân hào hùng hay khúc hành quân giải phóng?”

“Hai con bươm bướm”

Trương Minh nghe Lục Thiếu Phàm không đau không ngứa đáp lại thiếu chút nữa là sặc, thêm tí nữa là đã đấm vào mặt Lục Thiếu Phàm trút đi cơn phẫn nộ.

Tưởng tượng cảnh trên sân khấu, hai đại nam tử cao to bốn mắt nhìn nhau, thâm tình ca hát, cùng hát “Em và anh quấn quýt nhẹ nhàng bay bên nhau”, Trương Minh chợt cảm thấy lạnh lẽo, toàn thân nổi cả da gà.

Liếc mắt thầy hàng lối phía sau lộn xộn, mặt Trương Minh đanh lại, tóm tắt nói:

“Huấn luyện viên Lục, vừa rồi quên nói cho cậu biết, đây là mệnh lệnh, không phải là chuyện có thể thương lượng, cậu nhất định phải vô điều kiện chấp hành”

“Đội trưởng Trương, lợi dụng việc công trả thù riêng sẽ bị mọi người coi thường”

Người này tựa hồ quên mất bản thân mình lúc nãy cũng vừa lợi dụng việc công trả thù riêng, vẻ mặt chất vấn nhìn Trương Minh, không đánh thái cực quyền, trực tiếp phân rõ trắng đen khiến Trương Minh đang mơ liền đập mạnh vào tường. Cuối cùng vẫn dùng uy tín của trung tướng lạnh lùng quát.

“Lục Thiếu Phàm, cậu là một người lính, là người lính chân chính, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh”

Cách không xa hàng ngũ bắt đầu rục rịch, gan to lên khi nghe chỉ huy lớn giọng, nhịn không được duỗi cổ nhìn sang, khi nhìn thấy Lục huấn luyện viên đang bị Trương Minh giáo huấn nước miếng văng khắp nơi, nhất thời kích động không cách nào thôi nhìn.

“Sao mấy lời này nghe quen tai thế nhỉ?”

Bộ đội đặc chủng nổ lực nhớ lại lời từ miệng Trương Minh giống như đã nghe qua từ đâu, nhưng lại không nghĩ ra, anh ta bị tên bộ đội bên cạnh nhấn đầu xuống, sẳng giọng nói:

“Tên ngốc này, vừa rồi huấn luyện viên Lục cũng nói thế giáo huấn chúng ta đó thôi”

“Câu này tôi đã nhấn mạnh tới lần thứ hai, cậu có nghe hay không”

Nghe Trương Minh nói câu nói thứ hai đám bộ đội đặc chủng mặt đầy vệt đen, sau đó nghe thấy giọng nói yếu ớt từ Lục Thiếu Phàm xem như cũng xoa dịu tâm hồn mỏng manh của họ.

“Nghe rõ!”

“Lớn tiếng chút, nghe hay không”

“Nghe rõ”

Tất cả binh lính đều ngơ ngác nhìn nhau, ngửa mặt lên trời, lệ rơi đầy mặt, ác nhân tự có ác nhân trị, ngón tay của Trương đại nhân thật là có uy lực!