Lục Thiếu Phu Nhân Yêu Em Nhất Đời

Chương 51: Chương 51





Sau hơn 30 phút, Mặc Hân Nghiên ngồi trên giường, nước mắt ngắn nước mắt dài
"vết thương ở đầu lành khá tốt, đã có thể xuất viện, chú ý vệ sinh vết thương cẩn thận" sau khi đã kiểm tra xong xuôi, Vương Tuấn Kiệt ở lại dặn dò vài câu, không lâu sau cũng rời đi.
"bà xã, đừng nhìn anh thế chứ?" Lục Triết Hạo hướng mắt về phía cô vợ nhỏ đang hờn dỗi, mắt trợn tròn lên
"đâu có đau đâu đúng không?"
"đau" Mặc Hân Nghiên bắt đầu sụt sịt, lè nhè nói, đầu mũi và viền mắt hồng hồng
"bảo bối, mới đầu anh tưởng em sợ mỗi trời mưa chứ? Sợ cả tiêm à?" Lục Triết Hạo cười cợt trêu đùa
"anh im đi" Mặc Hân Nghiên nói rồi bịm chặt môi
"bảo bối, em còn sợ gì nữa không? Nói ông xã nghe"
"im miệng"
"đừng giận mà, em bé sẽ xấu" Lục Triết Hạo tiến lại gần ôm lấy mặt cô hôn hít khắp mặt
"em bé xấu rồi anh sẽ không thương hai mẹ con tôi nữa chứ gì?" Mặc Hân Nghiên nghe anh nói vậy thì khóc lóc dữ dội hơn
"bà xã, làm gì có chuyện đấy" Lục Triết Hạo thấy cô khóc liền luống cuống tay chân, ôm chặt cô vào lòng
"bảo bối, anh xin lỗi"
"ưm...bỏ ra, nãy anh hung dữ với em"
"bà xã...là em không chịu hợp tác, anh đã nói anh ôm em là sẽ hết sợ mà em không nghe, anh nhắc nhẹ thôi mà, hung dữ chỗ nào?"

"đâu có đau đâu, đầu kim nó nhỏ tí mà, chỉ cần chạm nhẹ một phát là xong rồi"
"ai bảo anh là không đau, em bị tiêm chứ anh có bị đâu mà biết, anh giữ em lâu chết đi được" Mặc Hân Nghiên mếu máo như trẻ con
"đúng là cái đồ hung dữ"
- ---------
Một chiếc xe đen sang trọng, bóng loáng dừng lại tại khuôn viên của một toà biệt thự rộng lớn, bao quanh nó là những bức tường cao ráo và những hàng cây xanh rậm rạp.

Vốn đã là nơi có rất ít người qua lại, giờ lại là chiều tối, ông mặt trời chỉ vừa mới tắt nắng, lặng mất sau những đám mây đằng xa kia chưa được bao lâu.

Thay vào đó là vầng trăng sáng đang lấp ló sau những hàng cây khiến quang cảnh nơi đây lại càng thêm vắng vẻ và tĩnh mịch, khônh một bóng người di chuyển qua lại.
Lục Triết Hạo bước xuống xe, theo chân hai người đàn ông bước vào toà biệt thự.
Tại một căn phòng, xung quanh là bốn bức tường gạch cũ đã sờn màu, lớp vôi vữa bên trên đã ẩm mốc, loang lổ.

Lục Triết Hạo chiễm chện ngồi giữa phòng, tay cầm ly rượu sóng sánh, lâu lâu lại đưa lên nhấp một ngụm.

Trước mắt anh là khung sắt lạnh lẽo đang giam giữ người.

Người đàn ông trong đó đang bị đánh đập, kêu gào đến thảm thiết.

Trên người dính nhem nhuốc vết bẩn và vết máu tươi từ những vết thương hở.
Lát sau, thấy người trong phòng giam nằm im chịu trận, chẳng còn kêu gào thảm thiết, chắc hẳn là mệt đến mức chẳng còn sức để mà gào thét.

Lục Triết Hạo ra lệnh dừng tay rồi hỏi
"chơi mệt rồi?"
"giết tao đi" Trần Cảnh nằm co quắp người dưới nền đất lạnh, thều thào
Hắn ta mất tất cả rồi, sự nghiệp và danh tiếng bao năm cha ông gây dựng đều sụp đổ thảm hại.

Mẹ mất từ lúc còn nhỏ, giờ cha cũng chẳng còn.


Giờ có cho hắn sống hắn cũng chẳng thiết.
"đang chơi vui mà"
"giết tao đi"
"chắc là khát rồi nhỉ?" Lục Triết Hạo đứng dậy cười lạnh một tiếng rồi đặt ly rượu khác vừa được đưa tới xuống đất, dùng mũi giày đẩy chiếc ly tới gần song sắt.
"giết đi, giết đi" hắn đang luôn miệng lẩm bẩm thì nghe thấy tiếng thuỷ tinh khẽ chạm vào kim loại
Trong phòng giam, Trần Cảnh quay đầu lên.

Thấy ly rượu sóng sánh ánh vàng được đẩy tới trước mắt mình thì như cá đang giãy chết gặp nước.

Hắn vội vồ lấy ly rượu, đã gần hai tuần nay, đến một giọt nước hắn cũng chả được động tới.
"thiếu phu nhân muốn tìm ngài" một người đàn ông mặc vest đen bước vào, hơi cúi người
"xử lý cho sạch, không được để sót lại thứ gì" Anh đi thẳng ra ngoài xe, lạnh lùng buông ra một câu
"vâng"
Vẫn như mọi khi, vào tới xe, Lục Triết Hạo cởi bỏ áo vest khoác bên ngoài ra quẳng xuống ghế, ghỡ hai cúc ở cổ áo.

Anh đưa tay lên xem đồng hồ rồi nói
"về lại bệnh viện đi"
"vâng"
Trần Cảnh uống lấy uống để, trong phút chốc, hắn cảm thấy thật sảng khoái, đầu óc lâng lâng, mơ màng.


Tới lúc ly rượu đã cạn, hắn dốc ngược ly rượu lên.

Một rồi hai giọt cuối cùng rơi xuống, hắn đều không bỏ xót rồi tiếp tục nằm vật ra đất ngủ thiếp đi.
Nhưng rồi 30 phút sau, hắn đã quằn quại ở dưới sàn.

Người hắn dần đau nhói kinh khủng khiếp, cảm giác sảng khoái lúc trước đã không còn nữa mà thay vào đó là từng cơn đau như thể những khúc xương trong người đang vỡ tan, co giật liên hồi, miệng sủi bọt mép trắng xoá.

Hắn cứ như vậy cho tới khi chết hẳn.

Từng cơn đau nhói và co giật ồ ập kéo đến, chết một cách đau đớn.
Bù cho mọi người chap thứ 7 nè.

Tại hôm đó mình đăng mãi mà không được, app bị lỗi hay sao á.

Mình xin lỗi mọi người nha!!!.