Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 139: Đan hội




Luyện đan nhất đạo kiến thực cực lớn, chú ý rất nhiều. Không cần nói đến thiên biến vạn hoá phối hợp các loại đan phương, chỉ cần tính đến các kỹ xảo trong từng thời điểm cũng đã là các kỹ năng cực kỳ tinh thâm. Phối hợp linh tài, thời gian tiến lô cùng với trình tự các loại linh tài, kể cả hoả hầu khi khi lò, lò lửa lớn nhỏ trong từng giai đoạn, thường thường yêu cầu vô cùng tinh tế, nếu như không phải là tu sĩ có thiên phú với luyện đan thì thực sự trên đan đạo không thể tiến xa.

Yêu cầu luyện đan tinh tế như thế, đương nhiên cần không gian yên tĩnh không bị ngoại giới quấy rầy, cho nên Đan hội tự nhiên không thể cử hành tại Quan Hải Đài, kể cả Linh Dược điện cũng không được. Lần này cử hành Đan hội là ở Minh Hoả Điện phía sau Đan Đường Linh Dược điện. Phần lớn Lăng Tiêu Tông đệ tử vì tò mò mà vây quanh đây, tụ tập bên ngoài Minh Hoả Điện.

Thẩm Thạch hướng Minh Hoả điện đi tới, chợt thấy phía trước xa xa có một bóng người có mấy phần quen mắt, cẩn thận giương mắt nhìn xa một cái, rõ ràng đúng là Tôn Hữu, vội vàng vung tay lớn tiếng kêu một câu:

“Tôn Hữu!”

Tôn Hữu nghe được tiếng hô, giật mình nhìn chung quanh, rất nhanh thấy được Thẩm Thạch, lập tức trên mặt hiện ra nét tươi cười bước nhanh tới nói: “Thạch Đầu, ngươi thế nào mà cũng có mặt ở đây, cũng đến xem Đan hội đấy sao?”

Thẩm Thạch cười nói: ”Nơi đây không phải rất náo nhiệt sao, dù sao trái phải đều vô sự, cứ tới đây xem một chút”.

Tôn Hữu cười gật đầu, kề vai cùng hắn đi thẳng về phía trước, đồng thời nói: “Đúng vậy a, Tứ Chính đại hội sang năm sắp đến, cũng không biết tại sao Đan Đường mỗi năm một lần Đan hội đột nhiên lại chuyển thành lựa chọn tinh anh đệ tử, ta nhớ những năm qua không có cái loại biến đổi này”.

Thẩm Thạch cười cười, nhìn toà Minh Hoả Điện phía trước. Có lẽ Đan Đường đã đoán trước hôm nay sẽ có cục diện náo nhiệt, nên ngay trước đại điện kéo một đoạn dây dài, tạo thành một mảng trống lớn phía trước điện, chắc là không để những tông môn đệ tử tới gần Minh Hoả điện quá mức, tránh quấy rầy đến các đệ tử tham gia Đan hội.

Thoáng nhìn qua, tìm tới Minh Hoả Điện đã có rất đông đệ tử khác, ít nhất cũng có hơn trăm người, Thẩm Thạch líu cả lưỡi, đồng thời hỏi Tôn Hữu: “Như thế nào hôm nay lại tới nhiều người như vậy?”

Tôn Hữu cũng hướng chung quanh một chút, cười nói: “Ta xem phần lớn cũng giống chúng ta, nhàn rỗi vô sự, lại quan tâm đến việc lựa chọn người tham gia Tứ Chính đại hội nên sang đây xem náo nhiệt chứ sao”. Nói qua, hắn cùng Thẩm Thạch chạy tới bên ngoài Minh Hoả Điện, vì có dây ngăn cách không thể tiếp tục tiến về phía trước. Bất quá nhìn xung quanh, các đệ tử Lăng Tiêu Tông khác đều rất bình tĩnh đứng ở một bên. Tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm với nhau, cũng không có ly khai khỏi Đan hội này.

Thẩm Thạch hướng nhìn Minh Hoả điện cao lớn, chỉ thấy toà điện này dáng vẻ có chút kỳ lạ, nhìn qua giống như một lò đan cực lớn, chính giữa như một quả cầu vững chai, sừng sững trên bệ đá. Giờ phút này vài luồng khói phiêu khởi từ phía trên đại điện, rất nhanh được gió thổi phiêu tán. Trước cửa đại điện có không ít các đệ tử Đan đường, mỗi người thần sắc đều rất chú ý, hiển nhiên đối với Đan hội thập phần coi trọng.

Thẩm Thạch nhìn một hồi, không nhìn thấy thân ảnh Chung Thanh Lộ, nhịn không được hỏi Tôn Hữu: “Không phải Chung Thanh Lộ cũng muốn tham gia Đan hội này sao, như thế nào lại không thấy nàng?”

Tôn Hữu cười nhạo một tiếng, liếc mắt khinh bỉ nhìn Thẩm Thạch, sau đó cười nói: “Có thể nhìn thấy nàng mới là lạ, nàng là đệ tử tham gia Đan hội, đang ở trong đan thất của Minh Hoả Điện tập trung tinh thần luyện đan rồi.”

Thẩm Thạch “A” một tiếng nói: “Nguyên lai như vậy, đúng rồi, ngươi không phải từ trước đến nay tin tức rất nhanh nhạy sao, lần Đan hội này, ngươi cảm thấy Chung Thanh Lộ cơ hội có thể bái nhập làm môn hạ của Vân Nghê trưởng lão có lớn không?”

Tôn Hữu suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu. Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi nói: “Như thế nào, ngươi cảm thấy nàng không có cơ hội sao?”

Tôn Hữu lại lắc đầu nói: “Cũng không phải, theo ta được biết thiên phú của Chung Thanh Lộ trên đan đạo cũng không tệ lắm, nhưng mà năm nay Đan hội có chút không giống bình thường, nguyên nhân là Tứ Chính đại hội. Ngươi biết không, hôm nay bao nhiêu thế gia phụ thuộc tông môn, nguyên một đám liền cùng giống như điên, dốc sức liều mạng nhồi nhét tài nguyên Linh tài trên người con em nhà mình. Những thứ khác không nói, những năm qua Đan hội cũng chỉ tuyển chọn có năm người, nhưng mà năm nay, hắc hắc, ngươi biết tại Minh Hoả điện hôm nay đan thất bên trong có bao nhiêu người không?”

Thẩm Thạch nhíu mày: “Có bao nhiêu?”

Tôn Hữu nhe răng: “Mười lăm người, trọn vẹn nhiều hơn gấp ba.”

Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi: “Làm sao nhiều người như vậy xuất hiện?”

Tôn Hữu cười cười: “Lúc này là thời điểm ra tiền, sao còn phải đợi đến lúc nào nữa? Tóm lại bởi vì đệ tử tham dự đột nhiên quá nhiều, nghe nói quy củ Đan hội cũng sửa lại. Mỗi người được nhận đầy đủ Linh tài để luyện Tam phẩm đan, sau đó bắt đầu trực tiếp luyện đan, thành đan thì vượt qua kiểm tra, nếu sai lầm thì trực tiếp thoái lui, không có một chút tình cảm riêng tư nào. Cứ như thế lặp lại cho đến khi còn lại một người.” Nói đến đây Tôn Hữu cũng thở dài, nhìn về phía Minh Hoả Điện chậc chậc hai tiếng: “Chắc hẳn ngươi cũng biết, sự tình luyện đan cần bao nhiêu tinh tế, ngày thường luyện đan cũng có thể có sai lầm, huống chi trong sự tình trọng đại như Đan hội, khó tránh sai lầm. Vân Nghê trưởng lão tuy là nữ tử nhưng tâm tính quyết đoán, vẫn quả nhiên là cực kỳ sắc bén”.

Thẩm Thạch nhất thời im lặng, quy củ Đan hội đột nhiên trở nên nghiêm khắc, khiến hắn có chút ngạc nhiên, thậm chí trong nội tâm mơ hồ có chút bận tâm đến việc của Chung Thanh Lộ. Dù sao không phải thành tức là bại, đối với một người khảo nghiệm thực sự cũng rất khác biệt. Tôn Hữu cũng không phải rất xem trọng Chung Thanh Lộ tại Đan hội có thể trổ hết tài năng.

Bên này hai người đang trầm ngâm thảo luận, bỗng nhiên phía trước Minh Hoả điện truyền ra một tiếng kẻng thanh thuý, lập tức đem tất cả thanh âm bên ngoài ép xuống. Ánh mắt mọi người đều hướng vào trong đại điện, kể cả các Đan đường đệ tử cũng có vài phần khẩn trương.

Tôn Hữu tinh thần chấn động, thấp giọng nói: “Vòng thứ nhất luyện đan đã xong, không biết có mấy người phạm sai lầm bị đào thải đây.”

Thẩm Thạch cảm thấy tim mình đập nhanh vài phần, đưa mắt nhìn hướng đại môn Minh Hoả Điện. Cũng không lâu lắm, dưới hàng trăm ánh mắt chăm chú, bên trong Minh Hoả điện quả nhiên có bóng người chớp động, sau đó một trước một sau hai bước chân nặng nề của Đan Đường đệ tử, nhìn lại đều là nam tử trẻ tuổi hơn hai mươi, trên mặt tràn đầy vẻ uể oải, biểu lộ nỗi hối hận thống khổ.

Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu liếc mắt nhìn nhau. Tôn Hữu nhếch miệng: “Hai người”.

. . .

Người thất bại lảo đảo rời đi, như chó nhà có tang tự liếm vết thương. Ban đầu ánh mắt mọi người còn có chút lưu luyến nhìn đến, về sau cũng không có nhiểu người liếc nhìn bọn hắn.

Trừ việc đó ra, Minh Hoả điện cũng không có nhiều động tĩnh. Ngược lại, các đệ tử Đan đường bên ngoài đại điện không biết có phải hay không cảm động lây, nguyên một đám thần sắc đều nghiêm túc đứng lên.

Sau nửa canh giờ, tiếng kẻng lại vang lên, Đan hội đợt luyện đan thứ hai đã bắt đầu.

Vây quanh Minh Hoả Điện, các đệ tử Lăng Tiêu Tông tới ngày càng nhiều, dù không thể chính thức tiến vào trong chứng kiến Đan hội, nhưng mà với đa số mọi người, đứng ở chỗ này dường như cũng cảm giác được Tứ Chính đại hội như một bức màn che đang kéo đến, chính là một cảm giác rất khác thường.

Vòng luyện đan này giằng co một canh giờ, sau đó thanh âm thanh thuý của tiếng kẻng lại vang lên. Lập tức trên bệ đá ngoài đại điện tất cả mọi người đều an tĩnh lại, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa lớn phía trước.

Khoé miệng Thẩm Thạch có chút nhăn lại, vô thức cảm nhận một hồi khẩn trương, tuy hắn cũng không hiểu vì sao mình có loại cảm giác này, bởi rõ ràng Đan hội này cùng mình có lẽ không có quan hệ gì quá lớn.

Có lẽ vẫn có chút lo lắng cho nàng sao?

Sợ nàng sai lầm, sợ nàng thất bại, sợ bao nhiêu năm tâm huyết của nàng bắt đầu từ khi trên Thanh Ngư đảo bỗng chốc đổ sông đổ bể, sợ chính nàng thương tâm khổ sở sao?

Sợ nàng đỏ tròng mắt.

Sợ nàng chảy nước mắt.

Hắn có chút cúi đầu, nhìn lại chính mình chẳng biết từ lúc nào hai bàn tay đã nắm chặt, trong nội tâm có chút ngẩn ngơ.

Đột nhiên Tôn Hữu bên cạnh trầm giọng nói: “Có người đi ra”.

Thẩm Thạch mãnh liệt ngẩng đầu, hướng của đại điện nhìn lại, quả nhiên thấy trong đại điện lờ mờ vài bóng đen. Vài người chậm rãi đi ra, phía trước là một người dáng thon thả, rõ ràng là nữ tử.

Thẩm Thạch chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên trầm xuống, vô thức tiến lên phía trước một bước. Chứng kiến nữ tử đi tới mặt mày biến sắc, sắc mặt trắng xám, đôi mắt đã ngập tràn nước mắt, vừa đi tới cửa đại điện liền có vẻ chịu đựng không nổi, “Ô’ lên một tiếng, lấy tay che mặt khóc oà lên.

Chẳng qua là Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, nữ tử này dung mạo tú lệ, nhưng thực sự không phải là Chung Thanh Lộ, gánh nặng trong lòng hắn liền được giải khai, thở dài một cái, sau đó âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm tại sao mình lại thiếu kiên nhẫn như vậy.

Hắn lại một lần nữa giương mắt lên, đi phía sau nữ đệ tử kia lần lượt là vài người nữa nhưng đều là nam tử. Xem ra Chung Thanh Lộ biểu hiện bất phàm, dưới áp lực lớn như thế lại thẳng tiến vào vòng ba luyện đan.

Tôn Hữu cũng hít một hơi, trong giọng nói cũng lộ ra một chút khẩn trương, thấp giọng nói: “Bảy người rồi”.

Thẩm Thạch có chút híp mắt, không nói gì, nhưng mà trong nội tâm vẫn là hơi trầm xuống.

Lần này Đan hội quả nhiên cực kỳ nghiêm khắc, mới tới đợt thứ hai đã đào thải gần một nửa nhân số. Mà giờ khắc này những người kia trong Đan hội vẫn kiên trì luyện đan, ngày thường luyện chế Tam phẩm Linh Đan thỉnh thoảng vẫn có sai lầm, giờ phút này áp lực trên người họ lớn tới cỡ nào?

. . .

Tiếng kẻng vang lên báo hiệu vòng thứ ba luyện đan bắt đầu cũng đã đến buổi trưa. Bởi vì nhìn thấy biểu hiện thống khổ của những Đan đường đệ tử thất bại, hoặc là ngoài dự đoán của mọi người, không khí nghiêm khắc trong Đan hội nhiễm vào mọi người, cả đám người vây quanh Minh Hoả điện, bầu không khí nhẹ nhõm bắt đầu ngưng trọng lên, một ít đàm tiếu chuyện phiếm ban đầu đã không còn. Tuy cũng không có nhiều người tản đi nhưng mà mọi người đều nói chuyện lặng lẽ với nhau rồi biến thành xì xầm bàn tán.

Lại một canh giờ nữa trôi qua.

Thanh âm tiếng kẻng lại vang lên. Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào cửa điện, nhìn xem bên trong lại một lần nữa chậm rãi đi ra bốn người. Nam có, nữ có. Trên mặt biểu lộ nét thất vọng vô cùng, còn không che giấu nổi vẻ mệt mỏi.

Luyện đan vốn là một sự tình hao tổn tinh thần rất lớn.

Tôn Hữu đến bên cạnh hắn, trầm giọng nói: “Không có Chung Thanh Lộ”.

Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, chậm rãi thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi. Nhưng mà chẳng biết tại sao, nhìn những người kia thất vọng đi tới, trong lòng hắn vậy mà một chút cũng không có cảm thấy chính thức nhẹ nhõm. Đến bước này, đã trải qua liên tiếp ba vòng luyện đan, vẫn kiên trì tiếp tục, lúc này đối mặt chỉ sợ không chỉ là kỹ xảo luyện đan mà vô luận là tâm lực, thể lực cùng áp lực trong lòng mỗi cái có lẽ đều là cực hạn. Nhưng mà xem qua ý tứ Đan đường, tựa hồ bên trong Minh Hoả điện, vị Vân Nghê trưởng lão kia vẫn không có một chút ý nghĩ tạm hoãn.

Thậm chí, chỉ qua giây lát, tiếng kẻng thanh thuý lại vang lên một lần nữa.

Đám người bên ngoài đại điện, không biết có bao nhiêu người thay đổi sắc mặt.

“Còn có bốn người. . .”

Thẩm Thạch thấp giọng nói một câu, chẳng qua là trong thanh âm kia nghe như là có một chút tối nghĩa.