Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 28: Linh Dược Điện​




Đỗ Thiết Kiếm cười, vẫy tay gọi Thẩm Thạch tới.

Thẩm Thạch đi tới, thấy trong một gian thạch thất có giường đá chỉnh tề, đối diện còn có một cái giường đá nữa, bên trên có hai cái bồ đoàn, loại chuyên dụng để tu luyện. Gian thạch thất kế tiếp lớn hơn phòng ngủ cỡ một phần ba, nhưng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có trên cao có ba cái giá bằng đá.

Nhờ Đỗ Thiết Kiếm giới thiệu, Thẩm Thạch mới biết gian thạch thất lớn này là phòng chứa đồ, tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh tuy có thể sử dụng các loại Như Ý Đại trữ vật, nhưng thứ nhất mỗi một cái Như Ý Đại đều phải tốn Linh Tinh để mua, thứ hai không gian trữ vật cũng có hạn, nên phòng chứa đồ này là cực kỳ thực dụng. Nhìn Thẩm Thạch líu lưỡi nhìn gian thạch thất, Đỗ Thiết Kiếm phì cười: "Sau này khi ngươi chính thức bước vào con đường tu đạo, Linh tài tích lũy chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều."

Hai gian thạch thất còn lại, diện tích đều không nhỏ, công dụng cũng khác nhau,dùng để trồng Linh thảo Linh dược hoặc nuôi Linh Thú Linh trùng, Thẩm Thạch chưa bao giờ nghe thấy điều này nên rất kinh ngạc, nhưng Đỗ Thiết Kiếm đã nhàn nhạt giải thích, tuy các loại Linh tài đều có thể mua được trong những cửa hàng và tông môn, nhưng giá rất cao, tu sĩ chưa chắc đủ Linh Tinh để mua, nên mới làm ra những gian thạch thất như vậy.

Thẩm Thạch đành thầm cảm thán Lăng Tiêu Tông quả nhiên không hổ là danh môn lừng danh thiên hạ. Giữa gian thạch thất cuối cùng có một cái pháp trận, là nơi để cho đệ tử luyện tập các loại đạo pháp thần thông, pháp trận có tác dụng bảo vệ những bức tường của động phủ, dù có Pháp bảo đạo thuật cường đại đánh trúng cũng không làm cho tường bị hư hại. Pháp trận hiện thời đang ảm đạm, hỏi Đỗ Thiết Kiếm, Thẩm Thạch mới biết, muốn khởi động pháp trận phải sử dụng rất nhiều Linh Tinh. . .

Đi một vòng, giới thiệu xong, Đỗ Thiết Kiếm cũng không ở lâu, sau khi dặn dò hắn mấy câu, thì rời khỏi.

Cửa đá khép lại, động phủ yên tĩnh trở lại, không hiểu sao, động thất rất trống trải tịch liêu, không hề có sinh khí, Thẩm Thạch cảm thấy rất an tâm, một cảm giác nhẹ nhõm chưa bao giờ có, từ sâu trong đáy lòng chậm rãi nổi lên.

Rút cuộc. . . Đã trở về a.

※※※

Sau khi ngồi đã một hồi, Thẩm Thạch mới bắt đầu quét tước trong ngoài, quét cả lá rụng ngoài cửa dồn sang một bên, khiến cho cả động phủ hoàn toàn đổi mới.

Suốt lúc hắn làm, Tiểu Hắc Trư chẳng hề có ý giúp đỡ, mà thỉnh thoảng còn mang tới thêm phiền toái, bắt Thẩm Thạch chữa lại.

Xong xuôi, Thẩm Thạch trở về phòng ngủ, dọn dẹp đồ đạc, đồ cá nhân hắn vẫn để trong như ý đại, trước mặt mọi người, kể cả Đỗ Thiết Kiếm, hắn đều cẩn thận giấu giếm Như Ý Đại, vì với cảnh giới Luyện Khí cảnh mà dùng Như Ý Đại, rất dễ làm cho người ta nhìn ra dị thường của hắn.

Ngoại trừ hai cây Linh thảo nhị phẩm lấy được từ Quy Nguyên giới, trong như ý đại thứ có giá trị cũng chỉ có mấy chục viên Linh Tinh, đó là toàn bộ tài sản của hắn. Ngày đó ở Đoạn Nguyệt Thành bán Linh thảo kiếm được Linh Tinh, sau đó trở về Lăng Tiêu Tông đến nay hơn mười ngày, bất tri bất giác đã tiêu hết không ít để tu luyện.

Từ lúc ở Quy Nguyên giới, Thẩm Thạch đã phát hiện tuy cảnh giới của mình vẫn dừng lại ở Luyện Khí cảnh thượng giai giống như ba năm trước, nhưng trong lúc tu luyện, hắn lại phát hiện mức độ tiêu hao Linh Tinh. . . hình như tăng lên một ít.

Với một tu sĩ Luyện Khí cảnh thượng giai bình thường, một viên Linh Tinh dùng được khoảng năm ngày, nhưng hắn vì có Thanh Tâm Chú, nên chỉ hai ngày hắn đã dùng hết một viên.

Hình như sau khi tu luyện Thiên Minh Chú, Linh lực trong cơ thể sau khi được tinh luyện, không biết vì sao, lúc tu luyện lại hấp thu Linh lực nhiều hơn. Tốc độ tiêu hao Linh Tinh hiện giờ của hắn chẳng thua gì đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh thực sự.

Thẩm Thạch cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng lại cảm nhận thêm lần nữa sự áp lực quen thuộc - là nghèo.

Tu luyện mấy năm nay, lúc nào mình cũng nằm trong tình trạng liều mạng giãy giụa kiếm tiền, chẳng biết từ lúc nào, áp lực quái dị này chẳng lúc nào biến mất đi được.

Thẩm Thạch cười khổ, cất Linh Tinh vào người, những vật khác thì bỏ lại vào trong Như Ý Đại, đứng dậy gọi Tiểu Hắc Trư, mới thấy Tiểu Trư đã nằm trên giường lớn, đang ngáy o..o.... Thẩm Thạch lắc đầu, quay người đi ra ngoài.

Có Vân Phù, động phủ tuyệt đối an toàn, Lăng Tiêu Tông từ trước đến nay rất coi trọng việc tu luyện cá nhân của đệ tử, mỗi động phủ đều có ẩn giấu pháp trận bảo hộ, không có Có Vân Phù, người bên ngoài hầu như không có khả năng tiến vào.

Tiếng nước chảy từ đâu đó mơ hồ truyền đến, Thẩm Thạch nhìn thoáng qua hướng đó, rồi quay người dọc theo đường núi đi ra ngoài. Sơn cốc yên tĩnh, âm u nhưng trống trải, bình thường rất ít người lui tới, lúc Thẩm Thạch đến cửa sơn cốc cửa, ánh mắt đảo qua động phủ duy nhất bên đường, chính là cái động phủ có dấu vết được người quét dọn, cánh cửa đá của nó vẫn đang đóng chặt.

Thẩm Thạch cũng không để ý lắm, chỉ quét mắt qua một cái rồi thôi. Ra khỏi sơn cốc, chung quanh sáng sủa hẳn lên, nhưng điều ấy lại làm Thẩm Thạch cảm thấy hơi kỳ quái, ngẫm lại có lẽ do trong sơn cốc có quá nhiều hơi nước, dù đối với con người không thấy thoải mái lắm, nhưng lại cực kỳ có lợi với sự sinh trưởng của cây cối, nên rừng cây trong sơn cốc mới rậm rạp to lớn hơn bên ngoài.

Nhưng những chuyện này đều là chuyện nhỏ, Thẩm Thạch cũng không để ý, thẳng đường đến Linh Dược Điện, mặc kệ như thế nào, đi lấy viên linh đan theo lời Đỗ sư huynh trước đã. Ba năm trước, hắn cũng đã tu luyện đến Luyện Khí cảnh thượng giai, mấy hôm nay mới lại có Linh Tinh để tiếp tục tu luyện, tuy nhiên linh lực trong người Thẩm Thạch đã tràn đầy, đã có dấu hiệu kích động, có lẽ một ngày nào đó không lâu trong tương lai, mình sẽ trùng kích Ngưng Nguyên Cảnh.

※※※

Linh Dược Điện là cấp dưới của Đan đường, chuyên bán các loại linh đan do Đan đường luyện chế ra, rất nhiều loại Linh Đan có tác dụng hỗ trợ tu luyện rất lớn, nên rất nhiều người lui tới nơi này, Thẩm Thạch không cần tốn chút hơi sức nào cũng tìm được nó.

Đại điện rất to, rất rộng, nằm ở một vị trí rất dễ thu hút sự chú ý, lúc Thẩm Thạch tới bên ngoài Linh Dược Điện, đã thấy vô số đệ tử ra ra vào vào, khuôn mặt xa lạ và cảnh giới Luyện Khí cảnh của Thẩm Thạch đã làm cho rất nhiều người kinh ngạc.

Từ lúc nào, một đệ tử chỉ có Luyện Khí cảnh lại có thể xuất hiện trên Kim Hồng Sơn lên?

Những ánh mắt quét qua, Thẩm Thạch cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần với tình huống này, chỉ cần nhanh chóng tăng tiến lên Ngưng Nguyên Cảnh, những phiền toái và chú ý không cần thiết đều sẽ tự biến mất.

Muốn vậy, phải lấy nhanh phá cảnh Linh Đan.

Thẩm Thạch hít sâu một hơi, đi vào trong Linh Dược Điện.

Đập vào mắt là một cái giá gỗ cao lớn, màu vàng sáng, cao tới hơn một trượng, trước mặt mỗi người là một cái bàn để vô số bình sứ bình ngọc, mùi Linh dược thơm ngát nhàn nhạt tràn ngập khắp trong đại điện, ai đi vào cũng đều cảm thấy đầu óc thanh tỉnh ra một ít.

Khung dược chiếm hơn phân nửa đại điện, phía trước là một loạt những chiếc tủ gỗ cao cỡ nửa người, sau tủ gỗ đầu có mấy người đứng, xem bộ dáng là đệ tử Đan đường đang trực, bên kia tủ gỗ có rất nhiều đệ tử đang đứng suy nghĩ, có người bàn bạc với người đi cùng, có người lại đang nói chuyện với đệ tử Đan đường bên kia tủ.

Thẩm Thạch nhìn lướt qua, thấy số đệ tử Đan đường đứng bán thuốc chừng sáu bảy người, nữ có nam có, ai cũng rất thư thái thong dong, người nào bán thì bán, những người còn lại không hề tới hỗ trợ, mà đứng nói chuyện với nhau. Đám đệ tử mua đan dược khi nói chuyện với đệ tử Đan Đường đều có vẻ rất khách khí, vì Đan đường là một trong những Đường quan trọng nhất của tông môn, nắm giữ những loại linh đan linh tài quan trọng, không thể nào đắc tội.

Thẩm Thạch đi tới, chờ một đệ tử mua đan dược xong rời đi mới bước lên, đệ tử Đan Đường sau quầy nhìn hắn: "Ngươi muốn cái gì. . . Ồ, đạo hạnh của ngươi?"

Nét mặt y đầy kinh ngạc, những người chung quanh cũng quét mắt qua, Thẩm Thạch thấy hơi nóng mặt, cố mỉm cười: "Chào Sư huynh, ta muốn lấy viên 'Phá Chướng Đan ", đây là Vân Phù của ta. . ."

Đệ tử Đan Đường ngạc nhiên, nhận lấy Vân Phù của Thẩm Thạch, cau mày: "Chỗ chúng ta không có loại quy củ này a, muốn mua đan dược thì phải dùng Linh Thạch mà mua."

Thẩm Thạch ngơ ra: "Là Đỗ Thiết Kiếm Đỗ sư huynh bảo ta tới nhận, huynh ấy đã gửi ở đây rồi." hắn ngập ngừng, rồi thêm vào một câu: "Làm phiền sư huynh kiểm tra giùm ta một chút, A.... . . Ta tên là Thẩm Thạch."

"BA~!"

Đột nhiên một tiếng vỡ thanh thúy từ sau tủ thuốc đầu tiên vang lên, đám đệ tử Đan Đường đều giật mình nhìn qua, hình như bên kia có người không cẩn thận làm rơi vỡ bình đựng đan dược.