Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 131: Yêu hoàng điện (2)




Vào thời Thiên Yêu Vương Đình, địa cung của Yêu Tộc là một kiệt tác được các thế lực cường đại đổ vào vô số tâm huyết, chỉ cần thấy quy mô của vô số đường hầm, mê cung cũng đã làm người ta choáng ngợp, mà nơi hắn đang thấy đây không biết có đúng là Yêu Hoàng Điện hay không, khí thế bên ngoài thật to lớn, nguy nga hùng vĩ. Ngoại trừ một số điểm khác biệt so với kiến trúc truyền thống của Yêu Tộc ra thì kiến trúc của nó khiến người ta sợ hãi thán phục không thôi.

Nơi này, không biết đến cuối cùng là cất giấu bí mật gì?

Thẩm Thạch đi sau lưng Tiểu Hắc chậm rãi tiến về phía trước, trong đầu các ý niệm liên tục xoay chuyển. Nhưng chẳng có thời gian cho hắn nghĩ nhiều vì từ phía sau bỗng nhiên truyền lại những âm thanh quen thuộc đó là tiếng khóc, trong tiếng khóc dường như mang theo một sự thương tâm sâu sắc.

Thân thể Thẩm Thạch chấn động, lập tức dừng bước quay đầu nhìn lại, tiếng khóc thút thít nỉ non kia đương nhiên là của nữ quỷ áo trắng. Thẩm Thạch đã đi theo nàng ta lâu như vậy, từ chỗ đại điện có cung phụng Âm Minh Tháp, nữ quỷ đó đã ngưng khóc rồi, trên một đoạn đường dài đi cùng nữ quỷ Thẩm Thạch thấy nữ quỷ đều giữ bộ dáng rất bình tĩnh.

Nhưng đúng lúc đó, nữ quỷ áo trắng bỗng nhiên khóc thành tiếng, là vì cái gì mà nàng ta khóc? Chẳng lẽ có quan hệ gì đó với Yêu Hoàng Điện này?

Trong khi Thẩm Thạch còn đang khiếp sợ, ánh mắt của hắn lại nhìn vào trên người nữ quỷ áo trắng, hắn đã phát hiện ra một điều bất đắc dĩ là ngoài tiếng khóc nỉ non mang nhiều hồi tưởng thì từ trên người Bạch Ảnh, Thẩm Thạch còn thấy nhiều thứ hơn. Nữ quỷ áo trắng vẫn không khác gì lúc trước vẫn không nhúc nhích, lơ lửng trên không trung, hai chân nàng cách mặt đất khoảng một xích, hai tay rũ xuống, tóc dài phủ xuống che kín cả khuôn mặt, căn bản không thể nhìn ra biến hoá gì trong ánh mắt của nàng. Khác biệt duy nhất chính là viên ngọc xanh biếc trên khuôn ngực đầy đặn xuân tình của nàng có vẻ sáng hơn lúc trước, ánh sáng xanh loé lên sáng lập loè, nhưng quang mang cũng không đặc biệt mãnh liệt.

Nhìn tới nhìn lui một hồi, Thẩm Thạch cũng không biết vì lí do gì mà lại khóc lên như vậy. Trong lòng hắn có có vài phần bất đắc dĩ, nghĩ thầm, địa cung trong lòng đất của Yêu Tộc đúng là khắp nơi đều có điều cổ quái, nhất là nữ quỷ áo trắng, cả đời hắn chưa từng gặp qua quỷ vật nào kì quái như vậy.

Tuy rằng từ người nữ quỷ áo trắng hắn không nhìn ra chút manh mối gì, trong nội tâm có chút cảm giác cổ quái, nhưng cuối cùng Thẩm Thạch vẫn quyết định tiếp tục đi về phía Yêu Hoàng Điện, thứ nhất là Tiểu Hắc rõ ràng vẫn tiến về phía đó, thứ hai chính hắn hết sức tò mò với Yêu Hoàng Điện. Vị trí hiện tại của hắn rõ ràng là một nơi ở sâu trong địa cung của Yêu tộc, nếu không phải được nữ quỷ áo trắng đưa tới đây, cho dù là Nguyên Đan cảnh đại chân nhân cũng không có khả năng đến được nơi này, nếu bỏ lỡ chỉ sợ cả đời của hắn cũng không thể tiến vào được Yêu Hoàng Điện nữa.

Đi qua con đường bằng phẳng trước Yêu Hoàng Điện rồi lại leo lên mười tám bậc thềm đá, rốt cuộc Thẩm Thạch và Tiểu Hắc cũng đi được tới đại môn của Yêu Hoàng Điện. Lúc trước ở phía xa nhìn lại đã thấy Yêu Hoàng Điện nguy nga hùng vĩ, mà lúc này, sau khi tiến lại gần thì thấy đại môn cao ít nhất cũng mười trượng, không những vậy bên ngoài còn có những cột đá năm sáu người ôm không hết càng làm cho người ta có cảm giác thật nhỏ bé.

Một nơi như thế này giống như là trời sinh dành cho những cường giả, Nhân tộc nhỏ yếu chỉ có thể ngước nhìn. Nhưng khi Thẩm Thạch nhìn qua đại môn khổng lồ bỗng nhiên nở một nụ cười.

Một nơi to lớn như vậy mà cũng phải cần ẩn sau trong lòng đất như vậy?

Yêu Tộc cường đại, vô địch không phải vẫn thu mình, ẩn nấp, cho dù là Thiên Yêu Vương Đình đã từng vô cùng cường thịnh không phải hôm nay cũng tan thành mây khói sao?

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó tiến lên một bước, đi vào đại môn đang mở một nửa kia.

※※※

Bên ngoài Yêu Hoàng Điện, từ khi Thẩm Thạch bắt đầu đi về phía đại điện, nữ quỷ áo trắng vẫn đứng thẳng bất động đồng thời phát ra từng đợt tiếng khóc bi ai, nhìn theo thân ảnh của Thẩm Thạch biến mất đằng sau đại môn kia, nàng ta giằng co một lúc sau đó dần dần hạ thấp xuống.

Không biết có phải là do mệt hay đã phát tiết đủ đau thương qua tiếng khóc nỉ non kia nên tiếng khóc dần dần giảm xuống, rồi một lần nữa yên tĩnh trở lại. Chẳng qua thân ảnh màu trắng đó vẫn như cũ từ xa nhìn phía toà đại điện, giống như là nhớ nhung điều gì đó, lưỡng lự không đi.

Sau khi ngẩn người một lúc, thân ảnh màu trắng ngoài ý muốn động thân một chút, quay vòng ra sau, nhìn về phương hướng lúc trước. Đồng thời lúc nàng quay người lại, từ hướng đó, ở trên không trung nghe tiếng vỗ cánh xẹt qua “hây dô”. Một thân ảnh từ trên không mãnh liệt lao tới “Oành”, một tiếng trầm đục vang lên, nặng nè rơi xuống mặt đất, làm cho mặt đất run lên một hồi.

Một đôi mắt màu huyết hồng cùng với những tia máu , chính là Cẩu Đầu Nhân có hai cánh sau lưng, cũng là quái vật đã cùng nữ quỷ tranh đấu tại nơi cung phụng Âm Minh Tháp.

Cẩu Đầu Nhân đột nhiên xuất hiện với khí thế hung hăng, bộ dạng lai giả bất thiện, nhưng nữ quỷ cũng không có biểu hiện gì, vẫn lặng yên đứng đó, chỉ có viên ngọc là sáng hơn vài phần.

Có chút ngoài dự đoán là Cẩu Đầu Nhân lao tới với khí thế hung mãnh nhưng sau khi hạ xuống đất nhìn về nữ quỷ áo trắng nó lại nhíu mày một lần nữa, do dự một chút, không nói không rằng lùi về phía sau.

Điều này cũng không có gì quá đáng, Cẩu Đầu Nhân mặc dù thập phần cường hãn nhưng ít ra lúc này đối với nữ quỷ áo trắng cũng không có chính diện xung đột. Hướng lui ra phía sau rõ ràng là nữ quỷ cố ý chừa ra, tuỳ tiện có thể lui lại.

Nữ quỷ áo trắng thân hình bất động, cùng với sự né tránh của Cẩu Đầu Nhân thì viên châu xanh biếc trên bộ ngực của quang mang dường như an ổn hơn vài phần, không có uy thế mạnh mẽ như lúc trước.

Chẳng qua là Cẩu Đầu Nhân tránh ra phía sau một hồi nó rất nhanh phát hiện, không hiểu tại sao nữ quỷ áo trắng không hề có ý tứ cùng nó đối địch, nàng ta vẫn lơ lửng bên ngoài Yêu Hoàng Điện đứng yên giữa không trung không hề nhúc nhích, rõ ràng không muốn li khai nơi này.

Lần này Cẩu Đầu Nhân trong lúc nhất thời không nhịn nổi gầm nhẹ lên một tiếng, bình tĩnh quát lên một tiếng: “ Bạch Ảnh, đường ngươi ngươi đi, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.”

Bị gọi là Bạch Ảnh nhưng nữ quỷ áo trắng cũng chẳng nói một lời, thân hình vẫn không động đậy.

Cẩu Đầu Nhân nộ khí xung thiên, hồng quang trong mắt đại thịnh, mãnh liệt tiến về phía trước, một cỗ kình phong vô hình được tạo ra như thổi bay tất cả, nữ quỷ áo trắng như cảm giác được điều gì, lục quang trên ngực đột nhiên bừng sáng.

Nếu như một đấu một thì lúc trước nàng đã từng bức lui Cẩu Đầu Nhân, lúc này đương nhiên cũng không có điều gì sợ hãi. Nhưng đúng lúc này, quang mang xanh lá bỗng nhiên chớp động, Bạch Ảnh khẽ run lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía sau lưng Cẩu Đầu Nhân.

Một thân ảnh khổng lồ khác xuất hiện, dường như có thể lấp đầy không gian to lớn bên ngoài Yêu Hoàng Điện, nó giống như một toà núi nhỏ đã mang lại một cỗ áp lực khó lòng chống đỡ.

Hai tuyệt thế yêu vật đồng thời xuất hiện nhìn giống như là liên thủ với nhau, uy lực tuyệt đối không thể xem thường, thậm chí Bạch Ảnh quỷ dị dường như có chút khiếp sợ, lục sắc quang mang nhanh chóng loé lên.

Toản Địa Lão ẩn thân trong bóng tối, cũng không phát ra tiếng động gì, nhưng khí thể hiển lộ ra hết sức rõ ràng, Cẩu Đầu Nhân cùng Toản Địa Lão đã sớm thương lượng lúc này cũng không lộ ra vẻ gì là kinh ngạc, lạnh lùng nhìn Bạch Ảnh, trầm giọng nói:

"Tránh ra, chúng ta muốn gặp hắn."
=============
Bạch Ảnh nhìn thông đạo
Kình phong ép cực cao
Cẩu đầu giương mắt máu
Toản Địa đến ngay sau.