Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 262: Phong tuyết dạ hành (3)




Nhìn thấy những đốm quỷ hỏa màu xanh lục kia, sắc mặt của Thẩm Thạch liền trầm xuống, trải qua nhiều kiếp nạn như vậy, hắn đã quá quen với loại hào quanh này rồi. Đôi khi Thẩm Thạch còn hoài nghi rằng trên người mình có thứ gì cổ quái không hoặc giả vận khí của mình có vấn đề, quỷ vật mà người bình thường rất khó gặp được thế nhưng bản thân mình lại liên tục gặp phải.

Trong gió trong tuyết, cái bóng trắng phía trước đang chạy thục mạng và đám quỷ hỏa đang truy tung đều sẽ rất sớm đến chỗ Thẩm Thạch, chưa tới một sát na, Thẩm Thạch đã nhìn thấy rõ tình cảnh. Đám quỷ hỏa màu xanh lục là một đám Quỷ Huyết Lang đang nhe răng trợn mắt gầm thét lao tới có vẻ hưng ác vô cùng khiến lông mày Thẩm Thạch cũng nhíu lại, không rõ trên cực bắc tuyết nguyên này vì sao lại có nhiều quỷ vật như vậy?

Đang chạy trốn phía trước đám Quỷ Huyết Lang là một con Bạch Hồ toàn thân trắng như tuyết, nhìn có vẻ cực kỳ chật vật, trong miệng gào thét ô ô không ngớt, liều mạng bỏ chạy. Thẩm Thạch đột nhiên có cảm giác con Bạch Hồ kia có chút quen mắt nhưng tốc độ đuổi bắt của hai bên đều khá nhanh nên đã nhanh chóng vọt tới gần Thẩm Thạch.

Bạch Hồ liếc xéo Thẩm Thạch một cái, ánh mắt cũng khẽ ngưng nhưng chân không dừng lại, chạy vội qua. Còn bầy Quỷ Huyết Lang phía sau cũng phát hiện Thẩm Thạch, lập tức trở nên ồn ào, sau đó có năm sáu con Quỷ Huyết Lang đổi hướng nhào tới Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch đứng ở trong cơn bão tuyết tựa như lông ngỗng bay đầy trời, sắc mặt lãnh tuấn nhìn những con quỷ vật hung ác đang lao tới, không có ý thối lui mà ngược lại còn giơ cánh tay của mình lên.

Một đám bông tuyết rơi vào trên đầu ngón tay của hắn đem lại cảm giác lạnh buốt.

Một tấm phù lục quen thuộc trong nháy mắt xuất hiện giữa những ngón tay hắn, phù văn sáng lên có vẻ như sắp sửa bắn ra linh lực ẩn chứa bên trong nhưng đúng lúc này tay của Thẩm Thạch bỗng nhiên nắm lại, tấm phù lục kia lập tức trở nên bất động.

Gió thổi rát mặt, thiên địa khắc nghiệt, phía trước là tiếng sói tru thê lương phảng phất như sắp chạm tới.

Phù lục bỗng nhiên biến mất, mắt Thẩm Thạch nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên giữa lông mày trên trán của hắn có gió tuyết bắn vọt ra.

Hắn cất bước, bước về phía trước.

Về phía đàn sói.

Hắn duỗi tay, hai tay trống trơn, mười ngón tay khẽ động, hướng thẳng về vùng gió tuyết kia.

Khoảnh khắc này, Linh Khiếu trong cơ thể hắn đột nhiên giãn ra, linh lực vô cùng tinh thuần tụ hợp ở đây giống như sông lớn chảy cuồn cuộn lần đầu tiên trào ra, trong chớp mắt đã dùng một khí thế không thể chống đỡ nổi tràn vào trong kinh mạch toàn thân hắn. Thân thể có cảm giác như bành trướng lên gấp mười lần, nơi ý niệm đến thì linh lực đến, giơ tay nhấc chân dường như cũng có phong lôi.

Gió tuyết đột nhiên trở nên lớn hơn, như tiếng gầm phẫn nộ của trời cao, ào ào kéo tới khiến thân hình hắn biến mất trong khoảnh khắc nhưng hắn vẫn chậm rãi và kiên định bước tiếp.

Đàn sói đã ở trước mắt.

Miệng mở dữ tợn, quỷ hỏa lập lòe, gầm thét lao về phía trước.

Tay phải Thẩm Thạch khẽ đảo tựa như gió mát thổi qua mặt nước, trong gió tuyết đã hình thành một mũi tên băng sắc nhọn, lặng lẽ xuyên qua gió qua tuyết đâm vào trong yết hầu con Quỷ Huyết Lang đầu tiên xông tới.

Quỷ Huyết Lang gào lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp nơi sau đó quay người ngã xuống đất, liều mạng giãy giụa.

Thế lao của đán sói khẽ ngưng lại nhưng rồi giống như khát máu tiếp tục lao tới, bước chân của Thẩm Thạch không ngừng lại, sắc mặt như sương, hai mắt sáng ngời hơn bao giờ hết. Linh lực trong cơ thể hắn đang gào thét, một sức mạnh chưa bao giờ có đang sôi trào.

Hắn đi nhanh về phía trước, tay trái vung lên, ngón trò, ngón áp út, ngón út vẩy ra, ánh lửa xuất hiện, một loạt tường lửa từ trên mặt đất trồi lên, hừng hực cháy giữa gió tuyết, ngăn chặn bầy Quỷ Huyết Lang. Chúng kinh hãi phân tán, hai con đã dính phải lửa trong chớp mắt đã cháy đen thui, còn không đợi Quỷ Huyết Lang phản ứng, trong tiếng gào thét, bộ pháp của Thẩm Thạch vẫn không dừng lại, tay phải tùy ý nhấc lên lập tức một tiếng nổ lớn trên nền đất, cánh đồng tuyết lắc lư rung động, năm cây thổ thứ đột nhiên xé toạc mặt đất, sắc bén như lợi kiếm đâm xuyên qua bụng, ghim ba con Quỷ Huyết Lang giữa không trung.

Những bông hoa máu bất chợt nở bung ra trong vùng gió tuyết này.

Tiếng kêu rên không ngớt bên tai, chớp mắt chỉ còn lại một con Quỷ Huyết Lang. U Hỏa màu lục quỷ dị lập lòe, trong mắt nó cũng chỉ có bóng dáng có chút mơ hồ phía trước, vì vậy điên cuồng gầm rú, lao về phía trước.

Bóng người không né, mà còn nghênh bước nó.

Quỷ Huyết Lang vươn móng vuối sắc bén, mở cái miệng khổng lồ đang muốn cắn nuốt huyết nhục tươi sống này thì bỗng nhiên ánh sáng màu vàng lóe lên, thân thể trong chớp mắt như nặng tới ngàn cân, không tự chủ được mà hạ sát xuống mặt đất, cùng lúc đó, khóe mắt của nó nhìn thấy trên bầu trời có một tia chớp lướt qua.

Trong gió tuyết có sấm sét!

Ầm ầm rơi xuống!

Oành!

Quỷ Huyết Lang hét lên rồi ngã gục, cái đầu bị sấm sét mãnh liệt vô bì chẻ thành hai nửa, cháy trụi, quỷ hóa trong mắt biến mất.

Bóng người kia cũng đi ra khỏi gió tuyết, lạnh lùng nhìn những cái xác sói này, sải bước qua đầu sói vỡ vụn, bước về phía trước.

Bầy Quỷ Huyết Lang phía xa vẫn còn đang truy đuổi Bạch Hồ, đại khải khoảng chừng mười con, giờ phút này đều bị động tĩnh phía sau lưng đặc biệt là một tiếng sấm sét kinh tâm động phách quấy nhiễu, cùng lúc dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Gió tuyết thê lương khẽ rít một tiếng, cuốn bụi tuyết bay đầy trời, nhằm hướng Thẩm Thạch đang bước đi, cuồn cuộn thổi tới.

Trên người hắn không có một chút máu tanh, thân đầy tuyết trắng, sắc mặt như sắt.

Lúc này gió tuyết cũng đã thần phục, lượn vòng hai bên hắn, bầy Quỷ Huyết Lang quay lại về phía hắn, bỏ qua con Bạch Hồ không biết đã chạy đi đâu, dồn dập lao tới Thẩm Thạch. Trời đất mênh mông, lực lượng hai bên nhìn qua có vẻ chênh lệch va vào nhau trong gió tuyết bao la.

Như sóng lớn đánh vào tảng đá, tóe lên vô số bọt nước, bụi tuyết trong chớp mắt bay tán loạn bắn ra tung tóe nhưng mưa lớn, bao phủ Thẩm Thạch và đàn sói. Tiếng gầm gừ vang vọng cánh đồng, trung vùng bụi tuyết có ảnh lửa, có băng kiếm, có phong nhận, có khí đen quỷ mị, bóng người phiêu miễu như tiên, tiếng kêu từng đợt, máu đen phiêu tán.

Chợt có sấm sét vang vọng Thiên Địa, điện quang từ trên trời giáng xuống, chợt có mùi khét lẹt, tràn ngập bốn phía. Trong gió tuyết xác sói ngã gục, diện mục dữ tợn, giãy giụa trong run rẩy. Một thanh băng kiếm đâm vào sâu trong bụi tuyết, sói tru thê lương, gió tuyết thình lình dừng lại.

Một vùng bụi tuyết kia giống như một bọc giấy chứa quá nhiều sức mạnh, sau cùng phát ra một tiếng nổ rung trời. Trên mặt tuyết như băng điêu có cắm một thanh băng kiếm cực lớn sáng long lanh, phần mũi kiếm có vết máu chảy xuống ròng ròng.

Xác sói nằm khắp nơi, hoặc đầu lìa khỏi cổ, hoặc bụng bị rách toạc, có thân thể như bị lửa thiêu đốt cũng có cái xác phần tim chỉ là một lỗ máu thậm chí có xác cháy đen không còn ra hình dạng, ngang dọc đầy đất, chỉ có một thân ảnh đang dứng trong đống tuyết.

Bông tuyết rơi chậm rãi, một lần nữa phủ lên đầu vai Thẩm Thạch, hắn im lặng đứng đó, ngẩng đầu nhìn trời sau đó xoay người rung nhẹ đầu vai cho lớp tuyết trắng noãn kia rớt xuống, bước qua chiến trường thê lương như địa ngục này, tiếp tục tiến lên.

Chỉ là hắn mới đi được hai bước bỗng dừng lại chỉ thấy phía trước chợt có một bóng trắng xuất hiện, đó chính là con Bạch Hồ khi nãy, chẳng biết đã quay lại từ lúc nào, đứng trong gió tuyết mênh mông, yên lặng ngắm nhìn hắn.