Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 284: Rời đi




Hồ Ly cúi đầu xuống như cảm giác được cái gì đó, nhưng trên mặt đất cũng chẳng thấy có gì khác lạ nên lại đứng lên ngó đông ngó tây, cuối cùng cũng không có phát hiện ra cái gì. Có lẽ mình cảm giác nhầm rồi, nó lại tiếp tục cúi đầu xuống, dùng chân sau gãi gãi cổ vài cái, chắc là có chút ngứa ngáy.

Chỉ có điều nó cũng không phát hiện ra tại một vị trí khó để ý dưới ngực nó xuất hiện một bóng mờ màu đen nhìn không rõ là vật gì lặng yên bám vào bộ da lông mềm mại của Hồ Ly, vô thanh vô tức ẩn trốn ở đó đến nỗi ngay cả Hồ Ly cũng không có cảm giác gì khác lạ.

Ở bệ đá phía bên kia, Thẩm Thạch và Hoàng Minh vẫn đang thấp giọng trò chuyện với nhau, trên mặt Thẩm Thạch hiện lên vẻ nghi hoặc còn Hoàng Minh thì cẩn thận giải thích cho hắn hiểu, một lát sau Thẩm Thạch có chút hiểu ra gật nhẹ đầu giống như đã giải được nút thắt của một vấn đề nào đó mà bây lâu nay hắn chưa hiểu, còn trên mặt Hoàng Minh cũng lộ ra một tia vui mừng.

Đối với Hoàng Minh mà nói thì có lẽ Thẩm Thạch đã trở thành truyền nhân để tử đời này của y mà y cũng không nghĩ tới.
Cứ như vậy, Thẩm Thạch đã mang theo Hồ Ly thong dong nhàn nhã dưới địa cung tối tăm ngột ngạt này hơn ba tháng. Đến một ngày, Hoàng Minh bỗng mở miệng nói với hắn: “Ngươi đã có thể rời đi được rồi.”

Thẩm Thạch nghe được câu này thì trầm mặc một lúc sau đó gật nhẹ đầu, đứng thẳng dậy bái Hoàng Minh một bái thật sâu, trịnh trọng từng chữ một nói lời cảm ơn: “Đa tạ tiền bối.”

Hoàng Minh bình thản đón nhận hắn thi lễ sau đó cũng không nói thêm gì mà chỉ nhẹ nhàng phất phất tay, dường như đối với y thì những việc đó chẳng qua chỉ là mấy việc nhỏ nhoi mà thôi.

Thẩm Thạch nhìn về phía bệ đá bên kia gọi một tiếng sau đó quay người đi ra phía ngoài đại điện, những ngày này Hồ Ly có vẻ càng ngày càng lười biếng. Đoạn đường này nhìn có chút kéo dài và âm u lạnh lẽo, Thẩm Thạch đột nhiên có loại cảm giác giống như không muốn rời khỏi nơi đây. Sinh hoạt ở đây hơn ba tháng, hắn cảm giác như mình đã hiểu Hoàng Minh hơn một chút, nhưng suy nghĩ kỹ hơn thì lại phát hiện ra thực chất mình vẫn chưa chân chính hiểu được y.

Cho đến khi đi đến cửa đại điện, Thẩm Thạch bỗng nhiên xoay người lại, đứng nhìn Hoàng Minh mở miệng hỏi: “Tiền bối, chỉ vì để cho ta đáp ứng người đi hủy diệt long mạch của yêu tộc mà chấp nhận đem bí pháp Âm Dương Chú truyền lại cho ta mà không có biện pháp nào khác ép buộc ta cam đoan với người, người yên tâm để ta rời đi như vậy sao?”

Hoàng Minh đứng trên bệ đá nghe vậy trên mặt hiện ra một nụ cười, bộ quần áo màu vàng quấn lấy thân thể hắn, hắn cũng không nói thêm câu nào nữa, đối với hắn thì Thẩm Thạch giống như là một đứa bé đang hỏi một câu hỏi ngô nghê buồn cười, thậm chí cũng chẳng cần suy nghĩ thêm nhiều làm gì.

Hoàng Minh đứng đó như một bóng ma ở sâu trong đại điện, y cứ thế lặng lẽ đứng đó mỉm cười nhìn Thẩm Thạch quay người rời đi, thân ảnh lẻ loi cô độc của y dần dần hòa cùng với màn đêm xung quanh thành một thể.

Đứa trẻ và con Hồ Ly bé nhỏ bình thường kia rời đi giống như mang theo cả những khí tức ấm áp mà chúng mang đến trong thời gian vừa qua khỏi tòa đại cung Yêu Hoàng Điện, vẻ cô tịch lạnh lẽo lại một lần nữa từ bốn phương tám hướng tràn đến nơi đây.
Hoàng Minh vung khẽ, cánh tay y chậm rãi rủ xuống, giống như có một cơn gió mát thoảng qua sau đó biến mất.

Không gian xung quanh bỗng chốc trở lên yên tĩnh lại một cách đáng sợ.

Trên mặt y dần dần lộ ra một chút thần sắc đau thương, nhưng sau đó lại lập tức bị xóa đi, khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Cô độc và lạnh lẽo, không phải y đã sớm quen thuộc với nó rồi sao… Y chậm rãi xoay người trở lại bệ đá ở trung tâm đại điện đứng bên cạnh cỗ quan tài, trong ánh mắt y mơ hồ hiện lên một chút mịt mờ nhìn thoáng qua bóng đêm bốn phía, qua một lát y thở dài nói: “Ở cùng đứa bé kia một khoảng thời gian, bây giờ lại có chút khó chịu nữa a.”

Y vỗ nhẹ bề mặt quan tài đá mấp máy miệng, một lát sau nở nụ cười thấp giọng nói: “Bất quá tâm tính của đứa bé kia không tệ, ta nghĩ một ngày nào đó hắn sẽ quay trở lại gặp ta, ngươi nói đúng không?”

Hắn vỗ nhẹ mặt quan tài một lần nữa, giống như đang hỏi lại cỗ quan tài đáng sợ đó lần nữa, nhưng cỗ quan tài vẫn im lặng tĩnh mịch không có nửa điểm phản ứng lại.

Hoàng Minh cũng không thèm để ý nữa, giống như đối với phản ứng của quan tài này hay nói đúng hơn là thứ ở bên trong cỗ quan tài đó đã sớm thành thói quen, ánh mắt y có chút phiêu hốt nhưng vô ý hay hữu ý đều giống như đang nhìn về phía cửa đại điện. Cuối cùng y giống như bừng tỉnh trở lại bình thường, nhíu nhíu mày giống như đối với biểu hiện kỳ quái này của chính mình có chút bất mãn, hừ một tiếng, tất cả biểu hiện lúc nãy đều biến mất, vẻ mặt y trở nên tỉnh táo hờ hững đem tất cả tâm tình khóa chặt vào trong lòng, sau đó xoay người trở lại, không nhìn về phía cửa đại điện nữa.

Mảnh hắc ám này vẫn âm trầm như trước, vẫn âm lãnh vô tình qua biết bao năm tháng, kể cả cỗ quan tài kia cũng thế, vẫn đứng sừng sững bên trong đại điện. Hoàng Minh cũng không quay đầu lại nữa mà tiếp tục đi vào sâu bên trong bóng tối, thân ảnh của y nhanh chóng biến mất sau màn đêm, bề mặt tím đen của cỗ quan tài đá bên trong đại điện bỗng lóe lên một chút hào quang màu vàng.

Đạo hào quang màu vàng đó lóe lên hơi yếu, từ phía sau lớp đá màu tím đen thẩm thấu mà ra, lóe lên một cái rồi từ từ nhạt dần mà biến mất.

※※※

Thẩm Thạch đã rời khỏi đại điện Yêu Hoàng Điện, giống như lần trước hắn lấy miếng cốt phiến màu trắng mà Hoàng Minh đã đưa hắn lần trước, rót vào một chút linh lực để triệu hoán Toản Địa Lão, sau đó Toản Địa Lão sẽ dẫn hắn và Hồ Ly chui qua từng tầng đất để lên phía trên mặt đất.

Đã có kinh nghiệm lần trước nên lần này Hồ Ly đã trấn định hơn trước nhiều, bất quá nó vẫn ôm chặt lấy chân Thẩm Thạch không chịu buông. Thẩm Thạch bỗng nhiên nghĩ đến lần trước khi mình vô tình tiến nhập địa cung này đã từng thấy qua, ngoài Toản Địa Lão thì dưới Yêu Hoàng Điện còn có Cẩu Đầu Nhân và một nữ quỷ áo trắng, thế nhưng ba tháng vừa qua lại không thấy hai quái vật đó đâu.

Không biết bọn chúng đi đâu, hay là tại Hoàng Minh không cho phép bọn chúng được đến gần đại điện?
Suy nghĩ đó vẩn vơ trong đầu hắn, Toản Địa Lão vẫn đang ra sức chui lên trên, sau một lát Thẩm Thạch đột nhiên cảm giác thả lỏng, giống như đã thoát khỏi cỗ lực lượng đè nén của mặt đất, sau đó ánh sáng mặt trời chiếu sáng chói mắt, Toản Địa Lão đã xông ra ngoài mặt đất.

Ngây ngốc dưới mặt đất đã ba tháng, hắn đã sớm quen với loại hoàn cảnh xung quanh âm u tối đen, bây giờ được quay trở lại mặt đất, nhất là hiện tại là thời điểm giữa trưa làm cho mắt hắn một hồi kim tinh lập lòe, một lúc sau mới dần quen trở lại quay đầu xem xét xung quanh.

Toản Địa Lão lại gầm gè gào rú với hắn hai tiếng sau đó nhảy dựng lên chui xuống mặt đất, đảo mắt một cái đã biến mát vô tung vô ảnh. Loại sự tình được đào đất mà đi cũng có thể được coi là loại sự tình kỳ thú hiếm thấy, Thẩm Thạch nhẹ gật đầu với cái hố to một cái sau đó quay người rời đi.

Chỗ này đúng là chỗ di chỉ phế tích hoa viên lần trước, xem ra Toản Địa Lão đã rất quen thuộc với địa hình nơi đây, mỗi lần đưa hắn đi và đến đều là tại chỗ này.

Hôm nay Thẩm Thạch đã quen thuộc chỗ này, lập tức đi dọc theo con đường ở đây, Hồ Ly có vẻ cao hứng hơn nhiều, dù sao nó cũng là một đầu dã thú bình thường sẽ không thích sống ở cái nơi âm u tối tăm kia.

Nó thậm chí có vẻ hưng phấn chạy băng băng, Thẩm Thạch bỗng nhớ rằng nơi đây tụ tập rất nhiều yêu thú liền hô một tiếng gọi Hồ Ly lại, Hồ Ly cũng chả thèm để ý, bộ dáng vui cười đứng chờ Thẩm Thạch ở phía trước, tiện thẻ dùng chân sau gãi gãi trên người giống như có chỗ nào đó có vẻ ngứa ngáy.

Thẩm Thạch đi tới vuốt ve đầu nó, mở miệng cười mỉm nói: “Đi thôi, chúng ta xuống núi.”

Hồ Ly cao hứng ô ô một tiếng sau đó lại tiếp tục chạy nhanh ở phía trước, lúc đó Thẩm Thạch ngẫu nhiên phát hiện chỗ da lông phía dưới ngực của Hồ Ly có một vết đen mờ mờ, nhìn qua giống như một miếng hắc ban bình thường.