Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 313: Cố hương




Âm châu và Lam châu tiếp giáp lẫn nhau, đường biên lại không rõ ràng, ngoại trừ những nơi giao lộ chủ yếu mới có vài cột mốc, còn lại đa số đều không phân chia rạch ròi. Kiểu phân chia biên giới châu thổ thế này, toàn bộ chín mươi châu trong cõi Hồng Mông chủ yếu vẫn lấy theo cách phân chia ngày đó của Thiên Yêu Vương Đình.

Kiểu ước định này theo ngày rộng tháng dài mà thành thói quen, từ thời đó, khi Nguyên Vấn Thiên bỏ qua cơ hội không xưng hoàng đế, loài người tới tận ngày nay cũng không có bất cứ vương triều cường đại nào nữa. Bao nhiêu năm nay, trong Hồng Mông chư giới, cũng chỉ có Tứ Chính danh môn là danh môn đứng đầu thiên hạ, Thần Tiên Hội là thương hội đứng đầu thiên hạ, cũng như các thế lực ngầm không thể khinh thường, nhưng ngoài ra việc phân chia ranh giới không có ai quan tâm thực hiện tới nơi tới chốn.

Biên giới giữa Lam châu và Âm châu cũng không thể nhìn ra giới tuyến rõ ràng là điểm nào, cả hai bên cùng một dạng đất đai, cùng dạng cây cỏ, thậm chí địa hình núi sông cũng giống nhau. Hứa Tuyết Ảnh buông lỏng thân thể nằm trong thùng chiếc xe ngựa vừa mua, tuy có rung xóc, không thoải mái lắm với tình hình thương thế hiện tại, nhưng so với tự đi đường vẫn thoải mái hơn nhiều.

Do đó, khi Hứa Tuyết Ảnh nghe Thẩm Thạch cho biết đã vào địa phận Âm châu thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt, tuy Hồng Mông có rất nhiều châu, nhưng trong lòng nàng chỉ có cố hương Hải Châu mà thôi.

Chiếc xe ngựa Thẩm Thạch mua được ở thành Thông Hà cứ dọc theo đại lộ bằng phẳng mà đi về phía trước. Chiếc xe này rất bình thường, nhưng được cái rắn chắc, sạch sẽ, là loại được dùng rất phổ biến. Kéo xe là một con ngựa già, kinh nghiệm, cứ một đường yên tĩnh mà đi tới, bánh xe lộc cộc một đường trực chỉ theo hướng Âm châu.

Trên xe có một tấm rèm bằng vải xanh, tách biệt chỗ Thẩm Thạch ngồi đánh xe và chỗ Hứa Tuyết Ảnh nằm trong thùng xe, nhưng vải cũng không phải quá dày, Hứa Tuyết Ảnh có thể nhờ ánh sáng bên ngoài mà nhìn xuyên qua vải, thấy bóng lưng của Thẩm Thạch. Riêng con hồ ly thì chỉ ngồi trong thùng xe ngây ra chốc lát, rồi sau đó lại chạy biến ra ngồi xổm bên cạnh Thẩm Thạch.

Cũng không biết từ lúc nào, Hứa Tuyết Ảnh phát hiện ra Thẩm Thạch không mở miệng nói chuyện. Ngẫm nghĩ kỹ lại, có vẻ từ lúc tiến vào Âm châu thì hắn trở nên trầm mặc hẳn. Ngoại trừ những lúc Hứa Tuyết Ảnh ngẫu nhiên mở miệng hỏi thì Thẩm Thạch trả lời vài câu, còn lại hắn hầu như chỉ ngậm miệng không nói, ánh mắt luôn nhìn phía trước, có vẻ rất chăm chú.

Hứa Tuyết Ảnh có chút khó hiểu, nhưng Thẩm Thạch đã từng dặn nàng ở trong thùng xe không nên đi ra, phải an tâm tĩnh dưỡng, đồng thời không để cho người khác thấy mặt, đề phòng vạn nhất. Dù gì Hoàng Lân Sơn thuộc Lam châu, nhưng gần Âm châu như vậy, lão quái vật kia lỡ là người Âm châu thì cũng không có gì lạ. Vì vậy nàng ngồi yên trong xe, nói vọng qua màn xe:

"Thẩm đại ca, huynh làm sao vậy? Ta thấy huynh suốt quãng đường im lặng không nói, như là có tâm sự sao?"

Nàng vừa nói, Thẩm Thạch cùng con tuyết hồ kia đồng thời quay đầu lại nhìn. Thẩm Thạch cũng chỉ nhìn, nhưng con hồ ly kia thái độ rất quái dị, hoảng hốt giống như hành vi của người, làm Hứa Tuyết Ảnh sợ giật mình, rụt cổ lại, rồi mắng:

"Con hồ ly này, tại sao hành vi nhìn mà giống con người vậy?"

Thẩm Thạch vỗ vỗ đầu hồ ly, đem nó kéo xích lại bên người, hồ ly trong miệng kêu ô ô hai tiếng, xem ra thái độ có vẻ có chút bất mãn, quay đầu trừng mắt trong thùng xe kia một cái. Thẩm Thạch cũng không ngó lơ, nhưng chỉ quay lại nhìn vào thùng xe dặn dò Tuyết Ảnh nghỉ ngơi nhiều một chút, sau đó lại tiếp tục nhìn đường đánh xe đi tiếp. Nhìn con đường rộng rãi bằng phẳng, người đi đường lác đác, cực kỳ thanh tịnh, hắn trầm ngâm một chút, thở dài, nói:

"Kỳ thật Âm châu chính là nơi ta lớn lên."

"À?" Hứa Tuyết Ảnh kêu lên kinh ngạc. Lúc nàng còn ở Lưu Vân Thành cũng từng âm thầm nghe ngóng tin tức về hắn, nhưng trong toàn bộ Hứa gia cũng không nắm nhiều tin tức lắm về vị đệ tử Lăng Tiêu Tông này. Người duy nhất biết tương đối rõ là Tôn Hữu, nhưng hắn cũng chủ yếu ở trên núi tu luyện, ít về Hứa gia, nhất là sau khi bái tổ phụ Tôn Minh Dương làm sư phụ, trở thành người thừa kế rõ ràng của Tôn gia đời sau, nên càng ít lui tới Hứa gia hơn nữa.

Do đó, thời niên thiếu của Thẩm Thạch thì Hứa Tuyết Ảnh hầu như không biết gì, giờ phút này nghe được Thẩm Thạch nói như vậy, lập tức trở nên hứng thú, nhịn không được ngồi dậy dựa nghiêng vào thùng xe, kéo màn lộ ra một khe hở, nhìn ra ngoài.

Có lẽ khi Thẩm Thạch nói ra câu nói đó, trong lòng hắn có một cỗ tư vị khác, nên giờ đây nhìn cảnh Âm châu, Tuyết Ảnh cảm thấy có vẻ có chút khác biệt với Lam châu.

Đất đai kia càng rộng hơn chút, cây cối kia càng cao hơn chút, sông núi có phải hay không rõ ràng hơn một chút sao? Còn có chân trời những đám mây kia, có vẻ so với Lam châu cũng nhiều hơn chút, đậm đặc hơn chút, trông như âm u.

"Nhìn bên kia có vẻ trời sắp mưa?" Hứa Tuyết Ảnh thu hồi ánh mắt, tò mò hỏi Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bầu trời có chút âm u kia, im lặng một chút rồi nói: "Không phải, ở cái hướng xa xa kia, có một tòa dãy núi rất cao lớn tên là Thiên Âm sơn, dãy núi kia địa thế kỳ lạ, khí hậu với chỗ khác có chút khác biệt, quanh năm mây đen tụ tập không tiêu tan, cuộc sống của người ở dưới dãy núi kia, phần lớn cả đời đều là dưới bầu trời âm u."

"A, thì ra là thế. . ." Hứa Tuyết Ảnh nhìn phía chân trời xa xôi, trên kia mây đen dày đặc u ám, lập tức hỏi, "Thẩm đại ca, huynh nói quê hương của huynh ở Âm châu chỗ nào à?"

Thẩm Thạch khoé miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn qua tầng mây màu xám kia có chút lạnh lẽo. Hứa Tuyết Ảnh ở phía sau không hề nhìn thấy, nhưng con hồ ly bên cạnh thì như hiểu được, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Sau một lát, Thẩm Thạch chỉ bầu trời âm u kia, nói: “Bên cạnh chỗ đó, dưới Thiên Âm Sơn, thành Tây Lô.”

“Chúng ta sẽ đi ngang qua chỗ đó sao?”

“Sẽ đi.”

※※※

Hải châu, thành Lưu Vân, Hứa gia.

Bao phủ toàn bộ Hứa gia là bầu không khí nặng nề suốt nhiều ngày nay, nhưng tới tận hôm nay cũng không có dấu hiệu thay đổi. Tiểu thư Tuyết Ảnh vẫn bặt vô âm tín, lão tổ tông, lão gia, nhị lão gia các loại mấy người ai cũng mặt mũi u ám, tuy toàn bộ Hứa gia vẫn toàn lực tìm kiếm, nhưng mỗi người đều không thể ngăn được cảm giác tuyệt vọng trong lòng.

Nhiều ngày như vậy mà không có chút tin tức, dù là manh mối nhỏ nhất cũng không tìm được, rất nhiều người trong lòng đã muốn bỏ cuộc, có lẽ chỉ còn những thân nhân gần gũi nhất với Hứa Tuyết Ảnh là còn níu kéo tia hy vọng cuối cùng, mong chờ Thần Tiên Hội thần thông quảng đại sẽ tạo ra kỳ tích.

Chẳng qua là hôm nay, Tôn Hữu từ Thần Tiên hội đi ra, lúc bước vào Hứa gia thì sắc mặt rất kém, từ phòng khách với bà ngoại và hai người cậu chỉ im lặng lắc đầu đi về, thì tia hy vọng kia cũng theo đó mà tan vỡ.

Với áp lực như thở không nổi đó, Hứa lão phu nhân trông như già đi hơn mười tuổi, mang theo vẻ mệt mỏi vô cùng, khoát tay áo nói khẽ:

"Được rồi, cam chịu số phận đi. . ."

Hứa Đằng, Hứa Hưng hai người nhìn nhau không nói gì, mặt hiện vẻ bi thương, ngược lại Hứa lão phu nhân sau khi hít sâu một hơi, ánh mắt bỗng sáng ngời thêm vài phần, như thể tỉnh táo lại thêm vài phần, vẫy tay với Tôn Hữu, nói: "Tiểu Hữu, ngươi lại đây, tổ mẫu có lời muốn nói với ngươi."

Tôn Hữu ánh mắt chớp lên, gật đầu đáp ứng nói:

"Vâng."