Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 320: Giám chân kính




Mưa phùn ướt vai, cảm giác mát lạnh như có như không.

Chợt có sấm sét, một tia sét xé rách bầu trời.

Đêm nay trong thành Hắc Mộc, tựa như quần ma giương uy, quỷ mị hoành hành.

Bóng sáng cực nhanh mà thác loạn ầm ầm vang lên, luồng điện quang chợt chiếu sáng lên những bóng hình quỷ mị kia, rồi bóng điện chớp lại ảm đạm tiêu tán, trong tiếng sấm sét ầm ầm, bốn phương tám hướng mưa như thét gào, trong nháy mắt đó vô số lưỡi dao sắc bén, pháp bảo ám khí âm độc vọt tới.

Lão già bịt mặt gầm lên giận dữ, như thể bị những con sâu cái kiến xung quanh công kích chọc giận, thân như gió lốc nhanh chóng xoay chuyển, cánh tay tạo thành chưởng vươn ra như cành liễu, trong chốc lát, những giọt nước mưa chuẩn bị rơi xuống kia đột nhiên như được trao cho sinh mệnh, gào thét lao nhanh tới trước, nhanh chóng tạo thành một vòng màn nước xoáy tròn che trước người lão già.

Giữa khoảnh khắc ấy, âm thanh binh binh pằng pằng như sắt đá vang lên, không biết có bao nhiêu binh khí bị tu sĩ Nguyên Đan cảnh cường đại trực tiếp đánh văng tung toé, nhưng màn nước trong suốt cứng cỏi bất ngờ có một chỗ bị lõm vào trong, xung quanh dòng nước cũng trong nháy mắt bị đình trệ.

Lão già bịt mặt tựa như kinh hãi không ngớt, quay nhanh đầu lại nhìn, chỉ nghe một tiếng “PHÌ” nặng nề vang lên, giống như trên mặt giấy bị xé ra, một ngọn Ngân Hoa Thứ bén nhọn phá nước lao lên, nhắm hướng của lưng của lão già đâm tới.

Chỉ một chỗ tổn hại mà toàn bộ màn nước lập tức bị ảnh hưởng trầm trọng, chỉ nghe mấy tiếng “PHÌ PHÌ PHÌ PHÌ” liên tục, trên dưới trái phải lại có năm chỗ bị xé rách mạnh mẽ như vậy. Lão già bịt mặt thân người hơi chấn động, hiển nhiên những người vây công mình đạo hạnh không hề yếu, vượt xa tưởng tượng của hắn nhiều lắm.

Nhưng tu sĩ Nguyên Đan cảnh cũng không phải hạng dễ đối phó, lão già bịt mặt mặc dù kinh nhưng không sợ, thậm chí còn cười một tiếng khặc khặc dữ tợn trong miệng, tiện tay tìm tòi, cánh tay đang giống như dài gấp đôi kia trong nháy mắt rụt trở về, trong chớp mắt này liền bắt được ngọn Ngân Hoa Thứ âm độc sắc bén kia, như xiết xà bảy tấc, trong nháy mắt chế ngự được cái ám khí vô cùng âm độc này; đồng thời, hắn vung tay còn lại như chiếc roi dài bay múa, vài tiếng nổ vang lên phía sau, cả hai kiếm, một đao, một móc câu vừa vượt qua sóng nước lao tới đều bị hắn đánh bay ra ngoài.

Lúc này, hắn giống như thiên thần, cao giọng cười dài, chỉ chưởng ở giữa, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, đang muốn răn dạy bọn sâu kiến không biết trời cao đất rộng này, bỗng nhiên bất chợt, giọng nói của hắn đột nhiên khựng lại, đồng thời khoát tay ném cây Ngân Hoa Thứ kia vứt ra ngoài.

“Oành!”

Một tia sấm sét nổ vang, tia chớp bay múa điên cuồng, ngọn Ngân Hoa Thứ xuyên qua gió mưa, trong nháy mắt bay qua toà đình viện, “Đông” một tiếng cắm ở phía trên một mặt tường cao, phần đuôi điên cuồng chấn động, phát ra âm thanh ong ong ong ong.

Nước mưa rơi xuống đánh vào ngọn Ngân Hoa Thứ rồi lại toé lên rồi lại rơi xuống, lúc còn ở giữa không trung, bọt nước kia đã biến thành màu đen đậm như mực, trên không trung như cứng lại, nặng nề rơi xuống phía dưới.

Lão già bịt mặt bỗng nhiên cúi đầu, nhìn bàn tay của mình, một vùng đen nhánh đã dính vào trên da thịt.

"Vô sỉ!"

Hắn gầm lên một tiếng, tiện tay hất lên, vùng đen quỷ dị kia có vẻ lập tức bị ném ra hơn phân nửa, cứng rắn rời khỏi bàn tay, nhưng vẫn còn một phần nhỏ như bám vào xương không rời, gắt gao dây dưa sâu trong da thịt, phảng phất giống như có hoạt tính, vặn vẹo giãy dụa, tìm cách chui vào sâu trong.

Lão già bịt mặt cũng không thèm tiếp tục nhìn bàn tay của mình, màu đen như mực này hiển nhiên là một loại kịch độc nào đó, hắn nhiều năm kinh nghiệm tu đạo vậy mà cũng chưa bao giờ thấy qua, cực kỳ quỷ dị khó chơi, vốn lấy tu vi Nguyên Đan cảnh của hắn, loại độc này vẫn không đủ để gây khó khăn quá lớn, chỉ cần phân ra một thành linh lực ở cổ tay thì sẽ ngăn cản được độc tính xông lên. Đợi sau khi đem bọn sâu kiến này giết hết, lúc đó sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Vì vậy nên hắn tung một chưởng bức lui những bóng mờ quỷ dị kia đang vây công xung quanh, không chút nương tay, đồng thời không trì hoãn, ánh mắt xuyên qua mưa gió nhìn vào sảnh đường, chỗ Thẩm Thái đang đứng ngoài cuộc chiến.

Bắt giặc trước phải bắt vua!

Hắn mạnh mẽ lướt người tới, nhanh như chim ưng, đánh thẳng tới hướng Thẩm Thái, chỉ là ngay khoảnh khắc này, trong lòng hắn bỗng nhiên giật mình, cảm thấy mình với toà đình viện này, với những bóng đen quỷ mị đang ra tay rất tàn nhẫn kia có chút cố kỵ.

Vừa rồi trong chớp mắt liên tục mấy lần đấu pháp chém giết, lấy năng lực của hắn, dĩ nhiên phát hiện ra trong mười mấy người xung quanh đều là Thần Ý cảnh trung giai, hơn nữa mỗi người ra tay đều tàn nhẫn, đạo hạnh hung hãn, thực lực so với cao thủ Thần Ý cảnh trong môn phái của mình còn muốn cao hơn.

Thậm chí còn… trong đầu hắn bỗng nhiên thoáng qua một suy nghĩ có chút nguy hiểm, chẳng lẽ đây là cao thủ nào đó vì mình bố trí ra thế trận này, nhằm ám sát mình hay sao?

Thiên hạ ngày nay, trong Hồng Mông tu chân giới, Thần Ý cảnh dĩ nhiên là tu sĩ cao cao tại thượng cường đại, nhưng nhiều cao thủ Thần Ý cảnh như thế tụ tập cùng một chỗ, lúc ra tay còn giống sát thủ hơn cả sát thủ bình thường, bọn chúng rốt cuộc là kẻ nào? Hắn thậm chí nhịn không dám nghĩ đến nếu không phải tu sĩ Nguyên Đan cảnh áp trận, mà đám áo đen kia tấn công Huyền Âm môn thì cuối cùng có đỡ nổi hay không?

Không chống đỡ được, tuyệt đối không chống đỡ được!

Vì những người này căn bản không câu nệ cái thứ thể diện của cao thủ, bọn hắn chỉ quan tâm mục đích là giết chóc thuần tuý, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, loại hành vi này căn bản sẽ không xuất hiện ở môn phái tu chân hoặc thế gia vọng tộc. Với lực lượng đáng sợ trước mặt, nếu môn phái bất ngờ không đề phòng, gần như hoàn toàn không có khả năng ngăn cản.

Thẩm Thái. . .

Lại một tia sét ầm ầm sáng lên, trong mắt của hắn đột nhiên loé lên bóng dáng kẻ mập mạp kia, với khả năng cảm nhận của tu sĩ Nguyên Đan cảnh, hắn nhận ra ở đình viện này chỉ có Thẩm Thái là kẻ yếu nhất.

Đạo hạnh của hắn thậm chí còn yếu hơn, vượt ngoài dự đoán của mọi người, không những không đạt tới Thần Ý cảnh mà thậm chí cả Ngưng Nguyên cảnh xem ra cũng bất ổn.

Giết hắn đi, chỉ cần giết hoặc bắt giữ hắn, mọi chuyện đều có thể xử lý tốt rồi!

Trong nháy mắt mà lão già bịt mặt quyết định, mấy bóng đen xung quanh cũng hướng về phía hắn mà nhào tới, nhưng hắn chỉ nhảy lên lên xuống xuống vài cái, toàn bộ đạo hạnh Nguyên Đan cảnh lúc này được bộc lộ ra, những người ngăn cản đều bị bức lui, trong nháy mắt, hắn tới gần Thẩm Thái.

Dưới ánh sét, mắt hắn lộ ra vẻ nanh ác, thấp thoáng như hung thú muốn lập tức ăn tươi nuốt sống tên mập mạp kia.

Thẩm Thái quay mặt về phía tên tu sĩ Nguyên Đan cảnh nhào tới, nếu là bình thường, một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh nhìn thấy cảnh mình bị một tu sĩ Nguyên Đan cảnh toàn lực công kích, chỉ sợ chân đã sớm mềm nhũn ra. Nhưng giờ phút này, mặt Thẩm Thái vẫn không có biểu tình, chỉ có đồng tử hơi co lại, bỗng nhiên khoát tay, ném tấm gương cổ lưu ly kia ra.

Giám Chân Kính.

Mặt kính cổ bay trong mưa gió, xoay tròn không ngừng, bỗng nhiên chỉ sau một khắc, đột ngột dừng lại, cứ như vậy ngừng giữa không trung.

Mưa to gió lớn khắp đất trời đột ngột dừng lại.

Giống như thời gian đột nhiên dừng lại, giống như trời đất vạn vật đột nhiên cứng lại.

Trên mặt tấm kính xưa cũ, một mảnh mơ hồ chợt tán đi, giống như tro tàn sao bao năm long đong lặng yên tản ra, một mảnh kính ánh sáng phản chiếu lấy vệt sét giữa màn đêm trên không vạn trượng kia, đột nhiên trong veo, ngay sau đó giống như quỷ mị, luồng điện trong nháy mắt rơi vào trong tấm gương.

Tấm gương cổ chậm rãi chuyển động, mặt hướng lão già bịt mặt, ánh điện chớp ầm ầm sáng lên, chiếu sáng vạn trượng, phá cảnh ra, trong nháy mắt đem toàn bộ khu đình viện và trời đất chiếu sáng như ban ngày, bắn thẳng vào lão già bịt mặt đang kinh ngạc vô cùng kia.