Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 336: Bỏ mạng




Bước chân nặng nề giẫm lên nền cát nóng rực, vang lên một tiếng trầm đục ghê tai, trên mặt đất mấy hạt cát nhỏ văng lên một khoảng ngắn rồi lại rơi xuống, lấp đầy vào khoảng trống mà đôi chân kia để lại, cách bàn chân đang di chuyển kia một đoạn ngắn, xuất hiện một ngón tay người nhô lên từ mặt cát.

Tại vì bão cát và bụi đất nên cái tay kia có chút dơ bẩn, mà theo ngón tay nhìn xuống , chỉ thấy một mảnh màu xám chì kèm theo bụi đất phủ đầy một chổ, theo đó là bàn tay, cổ tay rồi đến cánh tay sau đó nữa là toàn bộ cơ thể với tư thế ngã qụy và úp mặt vào nền đất.

Bàn chân to lớn khẽ dừng lại, một cái đầu sói thân người đích thị là một yêu tộc hung hãng mạnh mẽ, à không là một bán yêu đầu sói thân người, hắn tiến tới phía trước đưa chân đá lên cỗ thi thể dơ bẩn đang nằm trên mặt đất kia, vì lực đá quá mạnh cổ thi thể dơ bẩn đó được lật lại, mặt hổ thân người, hai mắt trợn trừng không nhắm sâu trong đôi mắt đó là sự u ám chẳng khác gì sự ảm đảm của bầu trời nơi đây.

Thủ lĩnh Lang tộc cường tráng khẽ nhíu mày, im lặng một hồi lát sau, hắn ngồi xổm người xuống dùng bàn tay to lớn đưa lên khuôn mặt của Hổ tộc đã chết quét một cái nhẹ một cái, thay gã khép lại đôi mắt. Rồi lại lần nửa gập người đứng lên, chứng kiến chiến sĩ lang tộc sau lưng mình đang đứng tại nơi này, một đội ngũ xếp hàng dài đi theo, gần như tất cả đều là đầu sói thân người yêu tộc.

Tại một thế giới hoang vu và khắc nghiệt, giờ phút này tất cả chiến binh của Lang tộc đã đến đây , khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ bất an cùng khẩn trương, đa số ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía trước, kể cả khi cái đội ngũ ở hai bên, tùy lúc có thể chứng kiến thi thể yêu tộc Hổ Đầu Nhân rải rác khắp nơi trên mặt đất.

Càng gần phía trước, thi thể Hổ tộc ngã lăn trên mặt đất ngày càng nhiều, đứng ở phía trước cường tráng thủ lĩnh đưa mắt nhìn tới, địa hình đằng trước như được bóp méo một cái khe nứt thình lình xuất hiện trên mặt đất , bên trong đó nham thạch nóng rực và sôi trào đang ở phía dưới gào thét nó như một ngọn sóng lớn lao nhanh lên phía trên, mặt đất mơ hồ rung rung, có vẻ trước đó nơi đây vừa trải qua một màn long trời lở đất làm bề mặt địa hình thay đổi rất lớn.

Khắp nơi đều có thi thể, càng đến gần cái khe hở kia thì số lượng người chết càng tăng lên, tầng tầng lớp lớp cơ hồ có thể xếp thành một gò đất bằng xác người, đa số trên mình thi thể đều có dấu vết thiêu cháy, đặc biệt là hơn mười bộ thi hài ở sau cùng kia, thậm chí là đã hoàn toàn bị hủy hoại toàn thân cháy đen, căn bản không cách nào nhận ra rồi.

Một chiến sĩ Lang tộc đi đến bên người thủ lĩnh của mình, thấp giọng nói:" Toàn bộ là tộc Đồng Hổ"

Thủ lĩnh Lang tộc lộ ra răng nanh sắc nhọn, hung hăn cắn một phát vào không khí, mặt không đổi sắc xoay người, nói: "Bọn hắn đã xong, nhưng ít nhất điều đó cũng nói lên cho chúng ta biết, con đường này không đi được, ta nên đổi lại phương hướng."

Ở nơi đây không khí tồn tại một mùi tanh tưởi làm người ta trào dâng cảm giác nôn mửa cộng thêm cái cảnh tượng chết chốc đáng sợ kia làm cho lòng người sợ hãi , bỏ lại tất cả sau lưng nhóm người Lang tộc thuộc Yêu tộc Môn cùng thủ lĩnh của bọn hắn bắt đầu rời đi, bọn hắn lại một lần nữa bước lên một con đường khác, một con đường không biết điểm đến.

Trước mặt bọn hắn là sự mê mang thương khung u ám, bão cát mù mịt, phía sau bọn hắn thì khắp nơi toàn là xác chết khí tức tử vong tràn ngập trời đất, ẩn hiện trên khuôn mặt của bọn chúng là sự mê mang cùng khẩn trương, nhưng không có một ai lùi về phía sau dù là nửa bước.

Tại nơi xa xôi phía sau, cổ xưa Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận vẫn đứng đó im lặng lóe ra hào quang, bên trong ánh sáng màu vàng, cứ mỗi lần lập lòe, đều có thể nhìn thấy một hoặc vài cái bộ tộc thuộc Yêu Tộc, bước chân dứt khoát đưa mình vào tử lộ, theo đó vẫn là sự im lặng kèm theo bước chân kiên định họ bắt đầu đi sâu vào mảnh địa phương u ám này.

Như từng đàn kiến hôi chìm vào tuyệt vọng, liều lĩnh xông về phương xa.

***

Từ Lưu Vân Thành đi ra, Thẫm Thạch mang theo hồ ly thông qua Truyền Tống pháp trận, qua nhiều lần, mới lần nữa tới được bên ngoài Thiên Hồng thành trên trận đảo.

Ở đây vẫn vậy, vẫn ồn ào náo động chẳng khác gì trước đây, trận đảo to lớn, ánh sáng kim sắc liên tiếp không ngừng, Kim thạch thai vững vàn như núi, nhìn lên chính xác có khí thế ngàn vạn cảm giác( câu này bác biên làm lại nhé em không biét diễn đạt sao cho phải.), Đứng trên trận đảo hướng Thiên Hồng thành nơi xa mà đi, một tòa Bạch Ngọc Long Kiều như Ly Long vượt biển, vắt ngang ngọn sóng cuồn cuộn trên mặt biển, xa xa bên ngoài là nhà ở lầu cát, tiếp đến là tường thành cao vút ẩn hiện trong mây.

Đây không phải là lần đầu tiên tới nơi này, cứ mỗi lần chứng kiến tòa thành trì to lớn này, trong lòng Thẩm Thạch đều có một loại cảm run động, thành trì to lớn vĩ đại như vậy, căn bản không phải thứ mà con người có thể tạo thành, có thể đây là một cái thần tích.

Đem hai chữ Thần Tích mà Thẫm Thạch vừa vô ý nghĩ đến, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, nhưng lại nhớ tới chuyện trước đây lúc gã lấy được quyển sách cổ trong đó có ghi lại rất nhiều về tòa thành cổ này, có điều đối với việc Thiên Hồng Thành bắt nguồn từ đâu? Lại mờ ám không rõ, nói chung, từ thượng cổ cho đến ngày nay đại bộ phận đều cho rằng cái thành trì to lớn này thuộc thời đại Thiên Yêu Vương Đình, lúc cường thịnh nhất Yêu Tộc sai khiến bách tộc, tập hợp Hồng Mông chư giới với số lượng khổ sai rất nhiều từ đó xây dựng mà thành.

Chỉ là trừ lần đó ra, Thẫm Thạch từng có xem qua một ít bản dã sử đơn lẻ, được dân gian chép lại, từ trong đó thấy được không ít lời đồn kì lạ, nói chung đối với việc này có rất nhiều suy đoán, nói là Thượng Cổ thần chi tạo nên vân vân. . . Bất quá chân tướng trong chuyện này cuối cùng ra sao, hôm này có lẽ không cách nào xác thực rồi. Không biết tại sao Thẫm Thạch lại nghĩ đến việc này, có điều lúc này hắn lại nghĩ tới núi Thanh Long bên ngoài Thiên Hồng Thành, bên trong địa cung Yêu Tộc Hoàng Minh, có lẽ tương lai sẽ có cơ hội gặp lại hắn, đem chuyện này hỏi cái người kia xem sao.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng, sau đó hắn xoay người, đi về phía bắc của trận đảo nơi đang tồn tại một cái Thượng Cỗ Truyền Tống Pháp trận, con đường đi đến Sa La giới là ở chỗ này.

Trên trận đảo những thứ thần kỳ mà cổ xưa Thượng Cổ Truyền Tống Pháp trận, không biết vì nguyên nhân gì mà mỗi một tòa pháp trận sau khi thu nạp thiên địa linh lực rồi mở ra thời gian đều khác nhau , nhưng mà mỗi một tòa pháp trận khởi động khoảng cách thời gian ngược lại là đều hoàn toàn tương tự, cả hai bên đều vào khoảng một canh giờ.

Cách lúc thượng Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận thông tới Sa La giới mở ra còn một đoạn thời gian, thời điểm Thẩm Thạch vừa đến đã thấy ở bên ngoài tòa pháp trận đã có mấy người đợi sẵn, liền đi đến đứng một bên, tìm cái không gian yên tĩnh để chờ, sau đó đem tờ giấy Cố Linh Vân giao cho hắn ra, xem kỹ một lần.

Người đến người đi, tiếng bước chân ở đằng trước liên tục truyền đến , có thể cảm giác được không ngừng có người đến đây. Thẫm Thạch đang nhìn vào chữ cuối cùng của bức thư, nhắm mắt suy tư một lát, lại lần nữa mở mắt ra, cái tờ giấy đang ở trên tay hắn im hơi lặng tiếng tan thành mây khói.

Hắn thoáng nhìn chung quanh, theo thời gian mà Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận mở ra ở chỗ này, càng lúc càng có nhiều người nhích lại gần, liếc mắt nhìn qua, sơ sơ cũng gần trăm người à.

Sa La giới ở trong Hồng Mông chư giới thuộc về tầng đất thứ hai, địa lý ở đây có hoàn cảnh hết sức đặc thù nhưng lại ẩn chứa rất nhiều linh tài, Yêu Thú ở đây rất nhiều, kể cả số loại cũng rất phong phú và đa dạng, hơn nữa Sa La giới với Thiên Hồng thành trận đảo lại gần nhau nên lui tới rất thuận tiện, cho nên nơi đây luôn là điếm đến yêu thích cho các tu sĩ ưa thích du dịch thám hiểm.

Trừ điểm đó ra, ở Sa La giới không chỉ có một con đường nhỏ đi thông từ Phi Hồng giới ra bên ngoài, còn có một cái Thượng Cổ pháp trận đi thông cả ba tầng đất, có thể coi địa phương này là một nơi có vị trí địa lý thập phần trọng yếu.

Trong lòng nhớ lại một ít tin về Sa La giới, thời gian lặng yên trôi qua, một đạo kim quang bỗng nhiên sáng lên, cái thời khắc kia đã đến. Hơn một trăm người cùng lúc di chuyển bước chân. đi vào chỗ Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận, trận kia trước mặt có vài phần đồ sộ, sau đó khí tức cổ xưa cùng ánh sáng kim sắc chói mắt phủ xuống, Thượng Cổ Truyền Tống trận ầm ầm kêu lên, kim quang bắn thẳng lên cửu thiên.

Ý thứ chìm vào hư vô, như trời đất rung chuyển, trời đất quay cuồng, lúc quang huy kim sắc tản đi, lúc Thẩm Thạch lần nữa đi ra từ Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận, cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Bên trên mây đen đầy trời, một hồi tí ta lí tách nước mưa, hướng về đỉnh đầu của hắn và địa phương này, nhẹ nhàng rớt xuống.

Thiên Địa thế gian, mưa bụi mông lung, một mảnh cảnh tưởng mê ly.