Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 345: Đá tạc




Sa la giới, bên trong rừng rậm.

Đặt chân lên trên mảnh đất được bao vây vòng tròn bên ngoài bằng những cây cột đá, Thẩm Thạch cảm giác được sự khác biệt rõ rệt giữa nơi này với khoảnh rừng mưa trước kia. Cúi xuống nhìn sơ qua đất dưới chân, Thẩm Thạch phát hiện thỗ nhưỡng nơi này có khác so với những nơi khác. Tựa như có chút ít khô ráo, nhưng vẫn coi như là ẩm ướt. Dù sao tại khắp nơi trong giới sa la này đều là mưa, quả thực rất khó để tránh né dòng nước ẩm ướt.

Bất quá là do sự hiện diện của những cây cột đá mà thảm thực vật trên mặt đất rất thưa thớt, tối đa cũng chỉ thấy một ít cỏ xanh li ti. Cho nên Thẩm Thạch có thể tỏ tường đây là một mảnh đất hiếm bùn đầy đá, so với những chỗ khác chẳng biết có tương đồng hay không. Lập tức Thẩm Thạch ngó qua xung quanh, rất nhanh đã đặt sự chú ý lên bên trên những cây cột đá.

Người mới vừa rồi bị hắn phát hiện đã biến mất bằng con đường đá bí mật được che đậy dưới thảm thực vật trong khu rừng rậm. Hiển nhiên lúc xưa đã có người sớm cố ý xây dựng nên con đường này từ những cây cột đá thông thẳng đến nơi đây. Con đường không tính là đặc biệt lớn. Càng xem càng cảm thấy nơi đây có chút giống một cái tế đàn của những người Cổ Đại đi trước dùng để lễ bái Trời Đất.

Bất quá chân tướng đến cùng như thế nào thì nhất thời vẫn khó có thể nói rõ được. Những cây cột đá từ thời cổ xưa lại dựng đứng trong mảnh rừng mưa Nguyên Thủy, nghĩ tới người dựng nên bọn chúng dường như có khả năng lớn nhất chính là ở giới Sa La này đã từng xuất hiện qua người rừng. Chẳng qua là hôm nay người rừng sớm đã bị tuyệt diệt. Những cây cột đá này cũng rách nát không chịu nổi, lộ ra một cỗ khí tức tang thương.

Thẩm Thạch đi đến một gốc trụ chính bên cạnh nhìn kỹ một hồi chỉ thấy mấy cây dây leo quấn quanh hòn đá chắc chắn, giọt nước óng ánh treo trên mũi chiếc lá đang chậm rãi rơi xuống, rơi lên thảm rêu xanh bên dưới. Thẩm Thạch đưa tay sờ qua, vuốt từ đầu đến cuối mảng rêu xanh chỉ thấy đầy tay là một mảnh ướt sũng. Chẳng qua là ánh mắt hắn bỗng ngưng trọng, lắc lắc tay, lại nhìn chằm chằm vào mảng rêu vừa rồi. Đột nhiên vươn tay rút lên một ít rêu xanh. Lập tức liền thấy hiển hiện trên mặt trụ đá rõ ràng dấu vết của những đường cong điêu khắc. Tựa hồ là bóng dáng của một bộ tranh khắc đá.

Thẩm Thạch suy tư một lát, lập tức liền lấy ra ngọn chủy thủ từ trong Như Ý Đại, bắt đầu dùng sức cạo lớp rêu xanh bên trên. Theo ánh đao bay múa, rêu xanh từng mảng rớt xuống, rất nhanh để lộ ra tửng mảng đường cong điêu khắc kéo dài. Trước mặt hắn chậm rãi hợp thành một đoạn ngắn của bộ tranh vẽ.

Cạo hết cây cột đá chính, Thẩm Thạch chỉ liếc qua vài cái, cũng chẳng nghỉ ngợi gì liền đi về hướng cây cột đá thứ hai, tiếp tục cạo đi những mảng rêu xanh. Kể từ đó, một quãng thời gian rất dài bên trong khoảnh rừng mưa tĩnh mịch âm u này đột nhiên liên tục vang lên những thanh âm có phần không quá cân đối, kéo dài thật lâu, mới chậm rãi lắng xuống.

Trên mặt đất rụng đầy rêu xanh, Thẩm Thạch đứng ở giữa vòng tròn, ngắm nhìn xung quanh liền cảm thấy những cây cột đá cổ xưa vừa được gột rửa khỏi những mảng rêu ăn bám đột nhiên như rực rỡ hẳn lên, một lần nữa bày ra một bộ dạng khác xa lúc trước.

Hầu như mỗi một chân cột đá lớn đều có khắc một bộ tranh vẽ. Mang ánh mắt hữu lực, Thẩm Thạch bắt đầu nghiên cứu những tấm hình cổ sơ này, sắc mặt chậm rãi biến hóa. Ánh mắt hắn phảng phất có chút phức tạp, có chút mờ mịt khó hiểu làm cho người ta nhìn không ra lúc này trong nội tâm hắn cuối cùng là đang suy nghĩ điều gì ?

Hắn đứng lặng yên trong vòng tròn đá thật lâu, sau đó không nói một lời xoay người rời khỏi, phương hướng có chút khác trước, chính là Hướng Tây. Lại lần nữa phóng lên cây Kiều Mộc cao lớn, tiếp tục bước thấp bước cao tiến về phía trước.

Ở phía sau hắn, quần cột đá bị bỏ lại sâu trong mảnh Vũ Lâm kia vẫn đang cùng vô số năm tháng trầm mặc đứng lặng yên hoặc là ngã lệch. Chỉ có điều theo ánh sáng lưu chuyển chiếu vào bề mặt cột đá có thể thấy tại đó in hằn vết khắc hình dáng những đồ án.

Hầu như tất cả bức tranh đều là miêu tả lại một cuộc chiến tranh, một cuộc chiến tranh Cự Nhân. Bên dưới Cự Nhân có vô số chủng tộc thấp bé giống nhau đang điên cuồng chiến đấu, thoạt nhìn dường như là đánh cho thiên hôn địa ám, triều dâng sóng dậy. Bất quá cũng có một cây cột khác biệt, chính là cây cột lớn nhất, trên đó nhắc lại rằng trên thế gian chỉ còn lại một Cự nhân đội trời đạp đất, uy vũ bất phàm, mà tất cả mọi người thấp bé bên dưới đều quỳ lạy, dập đầu không ngớt.

Đối với Sa La giới mà nói, Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận bên trong Thiên Tình thành là thông đạo quan trọng nhất nối với Thiên Hồng thành thuộc Hồng Mông chủ giới, nhưng bản thân Thiên Tình thành cũng không phải là thành trì lớn nhất trong Sa la giới, nguyên nhân này lúc trước đã có nói qua. Trải qua nhiều năm như vậy, Nhân tộc không ngừng khai thác sản vật phong phú ở nơi đây, ngoài ra vì mong muốn khai thác sâu trong giới Sa La nên đã xây lên vài tòa Đại thành, không ít người đã bỏ Thiên Tình thành để vào nơi phồn thịnh hơn.

Đối với loại tình huống này, Thẩm Thạch trước khi đặt chân đến nơi đây trong lòng đã hiểu rất rõ. Bất quá vẫn làm cho người ta tiếc nuối. Có lẽ là bởi vì phía Tây Sa La giới là rừng rậm quá sâu, nuôi quá nhiều Yêu Thú. Việc tu sửa thành trì hoang phế này thật sự là việc sự bội công bán, cho nên tới tận bây giờ lối đi thông tới Vũ khư đều không có bất kỳ tộc nhân nào cư trú.

Đúng vậy, đừng nói là thành trì phồn hoa, mà là hơi có chút giống với nơi dùng để cư trú khi dã ngoại cũng chẳng thể dám sánh bằng.

Cho nên Thẩm Thạch chỉ có thể cô độc mà liên tục đi về phía trước. Giữa cái lúc hầu như chẳng có lấy một sự tiếp tế nào thì điều mà con người ta khao khát nhất chính là nơi có thể an tâm nghỉ ngơi. Tại đây loại Yêu thú ban ngày hoành hành trong rừng rậm, coi như là ban đêm trốn ngủ trên tán cây cao cũng muốn có thêm một con mắt để đề phòng xung quanh.

Đó chẳng phải là loại cảm giác làm cho người ta vui sướng gì khi trải qua, bất quá Thẩm Thạch vẫn rất bình tĩnh mà thụ hưởng. Ban ngày nhắm hướng Tây phóng đi, buổi tối lại leo lên cây cao ngủ, cứ như vậy, hắn đã ở trong mảnh rừng Nguyên Thủy này hết năm ngày.

Trong năm ngày này, hắn đụng độ Yêu Thú hết ba mươi ba lần. Đại bộ phận là hắn né tránh, nhưng có lần thì trốn không thoát, chỉ có thể đánh đập tàn nhẫn. Đến khi lật lại Như Ý Đại thì đã có thêm một ít món Linh Tài hiếm thấy. Thế nhưng Yêu Thú cường hãn cũng không phải là vô năng, trên người Thẩm Thạch cũng đã được thêm vài vết thương, nhưng đều là vết thương nhẹ, còn có thể chịu đựng được.

Trừ những lần ấy, trong quá trình xâm nhập sâu vào trong Vũ Lâm, cuối cùng hắn cũng gặp được một thứ thập phần phiền toái chỉ tồn tại trong truyền thuyết, các loại độc trùng độc vật âm độc vô cùng, còn có thực vật sát thủ vô cùng quỷ dị khó lòng phòng bị.

Thẩm Thạch gặp mấy lần nguy hiểm, dù hiện nay với đạo hạnh cùng thực lực của hắn kỳ thật đã đủ để kịch đấu với đạo sĩ nhân tộc Thần Ý cảnh sơ giai, nhưng ở trong cái mảnh rừng mưa thần bí này biểu hiện vẫn là có chút chật vật. May mắn thay, kinh nghiệm phong phú cùng hắn mạo hiểm, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà xông qua.

Với thực lực như hắn mà chân nam đá chân chiêu, thì đối với những tán tu đến đây tầm bảo chỉ sợ chính là cửu tử nhất sinh. Cũng khó trách nơi thành trì phương Tây Sa La giới này đều không muốn có lấy một người kể cả tu nhân.

Đại khái tới ngày thứ sáu kể từ lúc hắn rời khỏi quần cột đá kia, cuối cùng thời điểm Thẩm Thạch đứng trên một cây đại thụ nhìn ra xa đã thấy được mảnh đất chỉ có trong truyền thuyết "Vũ Khư".