Lục Tổng, Em Không Dám!

Chương 27: Bồi rượu(5)




Trở về phòng làm việc của anh, lòng vẫn không khỏi bực bội. Đám người đó nhàn rỗi hay sao mà lại thích bàn chuyện của cô?

Liếc mắt thấy anh đang cùng người nói chuyện, bỗng nhiên cô thật muốn chơi anh một vố để hả giận. Người ta nói đàn ông thường suy nghĩ bằng nửa thân dưới.... Hắc hắc.

Cô đứng dậy đi về phía anh, ngồi lên đùi, sau đó tiện tay mở hai nút áo sơ mi trắng của anh, đem vặt ra, chính mình gặm cắn cổ anh, liếm liếm rồi lên dần đến tai thì cắn nhẹ một cái.

Mặc dù nhìn khuôn mặt anh không có biểu hiện gì, nhưng cô vẫn cảm giác được cơ thể anh đang trở nên căng thẳng, sống lưng anh đột nhiên rịn một tầng mồ hôi mỏng. Cô hài lòng vì kết quả cười một cái đầy gian manh, coi như chính cô đối với anh có sức hút nha!

Anh khẽ "Ưm" rất nhẹ, rồi liền bị tiếng khụ của anh che mất.

Vì là ngồi gần điện thoại của anh, nên cô có thể nghe thấy giọng nói của đối phương đang hỏi anh.

"Anh làm sao thế?" Âm thanh vang vọng từ bên kia, là giọng người phụ nữ nha! Anh cư nhiên lại nói chuyện với người phụ nữ khác trước mặt cô?

"Không có gì! Chỉ là chú chó nhỏ tôi nuôi đang quấy phá" Anh nhìn cô cười nhếch mép một cái, sau đó lại hướng môi cô mà cắn.

"Haha, bộ dáng của anh lại để con thú lông lá đầy mình bên người sao? Em là đang nghe nhầm sao?" Giọng người phụ nữ kia rất vui vẻ.

Gì cơ? Kêu cô là con thú lắm lông? Ngày hòm nay thật đúng là cẩu huyết mà. Hết là hồ ly tinh bay giờ lại trở thành con vật đầy lông lá. Cô có chút tức giận, trừng mắt với anh.

Lại thấy anh như giả bộ không chú ý đến cô, vẫn tiếp tục nói chuyện "Bất quá chú chó nhỏ này rất ngoan, rất dễ nuôi, cũng rất đáng yêu"

Anh nhìn cô, nụ cười tràn đầy yêu thương.

"Có vẻ chú chó nhỏ của tôi đang giận dỗi"

"Giận sao?"

"Ừ! Giận tôi đặt sự chú ý lên người cô, nghe nó kêu này...." Anh phát vào mông, hướng điện thoại đến bên miệng cô.

Gì chứ? Chú chó nhỏ? Được , kêu thì kêu! Sợ gì chứ?

Cô "Ẳng, ẳng..." Vài tiếng, sau đó vẫn là tiếp tục trừng mắt nhìn anh.

Anh cười rộ một cái, cưng nựng cái má trắng trẻo của cô rồi ôm chặt vào lòng "Tôi phải dỗ chú chó nhỏ, không thể nói chuyện. Về phần tôi đặt hàng, hai ngày nữa hãy đưa tới" nói rồi không đợi đối phương trả lời, anh đã cúp máy.

"Xin ngài Lục bỏ con chó đầy lông lá này ra khỏi người, chớ lại bẩn người ngài" cô giận dỗi, cố thoát khỏi vòng tay anh.

"Tuy mình đầy lông lá, có thể bẩn người tôi, nhưng tôi tự nguyện" anh vẫn ôm chặt không hề buông tay.

"Xin hỏi ngài Lục tại sao? Biết là bẩn tại sao vẫn muốn ôm?"

"Chú chó nhỏ là thế giới của tôi, tôi theo chủ nghĩa với tư tưởng hoà bình, vẫn là nên bảo vệ thật tốt thế giới, làm sao có thể bẩn một tí lại bỏ rơi chú chó nhỏ?"

Gì chứ? Con người Lục Tề chưa bao giờ có tế bào lãng mạn nha, hôm nay được anh cho ăn lời ngon lời ngọt, khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh a! Nhưng không sao, cô rất thích.