Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 107: Bại lộ?




Editor: Đào Tử

______________________________

 A Yến: "Thầy, hắn sẽ chết ư?"

Ông lão đưa tay bao trùm vị trí đan phủ của người đàn ông, muốn dùng văn khí bản thân kích phát văn tâm đối phương, nhưng thương thế người này nghiêm trọng, kinh mạch đan phủ yếu ớt, ngay cả văn tâm cũng suy sụp. Ông thở dài: "Phó thác cho trời đi, thầy cũng không nói trước được."

A Yến mím môi, nét mặt hình như có mấy phần mất mát.

Ông lão cười nói: "Nhưng nếu hắn là người đầu tiên A Yến cứu, có lẽ ông trời cũng sẽ mở một con đường sống."

Mắt A Yến sáng rực lên hai phần: "Sẽ vậy chứ?"

Ông lão nói: "Dĩ nhiên rồi."

Ông cởi xiêm áo ẩm ướt trên thân người đàn ông, rồi bảo A Yến đến xe ngựa mang hòm thuốc tới, từ đó lấy ra một đống lớn bình lọ, mỗi một cái đều dán dược dụng cụ thể —— A Yến tập võ, không thể thiếu va chạm, bởi vậy dược phẩm chuẩn bị đầy đủ.


Nhìn vết thương bị nước sông ngâm sưng đỏ nát rữa, ông lão lấy đao dưới đáy hòm thuốc, cắt đi thịt thối, bôi thuốc, mớm thuốc, bó xương, băng bó, rồi dời người đến xe ngựa. Một phen bận rộn, sắc trời đã tối, A Yến ở bên cạnh không giúp đỡ được gì liền mấy lần xuống nước kéo thi thể khác lên bờ, những thi thể này giống người đàn ông, trên thân đều có vết thương xương gãy do ngã.

Không phải bị người chém đứt nửa đầu thì bị cắt đứt yết hầu, đâm xuyên tim, chắc là gặp cùng một băng thủ ác.

"Việc có thể làm lão phu đã làm cả, còn lại —— Diêm Vương gia có chừa một con đường sống cho ngươi hay không, đều xem chính ngươi." Nói thầm xong, ngoài màn xe có A Yến gọi ông ăn cơm, ông lão lập tức đáp, "Tới ngay."

Một già một trẻ, thầy trò hai người thưởng thức bữa khuya.


—— —— ——

Ban đầu tiếng khóc Lâm Phong kiềm chế khắc chế.

Cố nén bi ai tột cùng không cách nào kể ra, bức bách mình đem tất cả chua xót nuốt vào, chỉ còn vương khóe môi chút nghẹn ngào. Lúc đầu cô bé còn có thể nhẫn, nhưng lời Thẩm Đường làm cho cô bé mất khống chế, gào khóc thật to, tựa như tất cả mặt trái tình cảm như vỡ đê.

Toàn bộ xông ra ngoài, muốn ngăn cũng không nổi.

Cô nhóc nằm gục trên thi thể mẫu thân, người thấy mà lòng chua xót.

Thẩm Đường mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt lời trấn an, lựa chọn làm phông nền an tĩnh. Cho đến khi Lâm Phong khóc sức cùng lực kiệt, gần như muốn ngất đi, Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói khẽ: "Trời sắp tối, chúng ta về nhà trước đi."

Về nhà?

Nghe cái từ này, nước mắt nóng hổi lại lăn xuống, cô nhóc khàn khàn khẽ đáp lại, Thẩm Đường còn đang nói huyên thuyên: "Trở về xem sau bếp có trứng gà trứng vịt gì không, nấu hai quả xoa mắt, không thì ngày mai sợ là không mở mắt ra được."


Khóc lâu như vậy, không chỉ cổ họng khàn giọng bất lực, cặp mắt tròn ấy cũng sưng đỏ, đã đáng thương lại thêm phần chật vật.

Nhìn mí mắt trên dưới Lâm Phong thi nhau hợp rồi lại mở, thời điểm đứng dậy lảo đảo suýt chút ngã sấp xuống, Thẩm Đường bắt lấy cổ tay cô nhóc: "Buồn ngủ sao?"

Môi Lâm Phong tái nhợt, cậy mạnh lắc đầu: "Không buồn ngủ..."

Thẩm Đường: "..."

Đứng cũng không vững, đi đường còn muốn ngã, còn nói không buồn ngủ?

Cô mặc niệm ngôn linh kéo Mô-tơ tới.

Thi thể được chuyển lên xe gỗ, người Cộng Thúc Võ phái tới vận chuyển về trại thổ phỉ... À, không, phải là thôn "Dắt Tay Cùng Phấn Đấu Lên Khá Giả" vừa ra lò. Cô mang Lâm Phong sức lực hao hết vẻ mặt mệt mỏi ngồi Mô-tơ, chậm rãi trở về.

Xa xa đã thấy khói bếp lượn lờ.

Dưới khói bếp, có một bóng người đứng lẳng lặng.
Thẩm Đường đi vào vẫy tay: "Vô Hối, ta về rồi."

Nhìn thấy người trở về, Chử Diệu mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Kỳ Thiện nhiều lần cho thấy đôi chỗ Thẩm Đường phản ứng chậm lại gan to bằng trời, nhưng Chử Diệu vẫn không nhịn được lo lắng ——

Lo lắng cái gì?

Lo lắng thiên mệnh nhà mình sẽ bị dọa nửa đường chạy.

Dù sao, chỉnh đốn vũ lực thanh niên trai tráng + kế hoạch cướp thuế ngân, thấy thế nào cũng không giống việc lương dân an phận có thể làm được. Phản ứng hơi nhanh sẽ phát hiện không ổn, ngầm chuẩn bị đường chạy.

|ू ૅω ́)ᵎᵎᵎ

Nhưng Ngũ lang hiển nhiên là một ngoại lệ.

Nhìn thấy Thẩm Đường cười tươi trở về, tựa như cái trại thổ phỉ này chỉ là nơi đặt chân bình thường, không chút hoang mang cũng không sợ, Chử Diệu liền triệt để tin kết luận của tên Kỳ bất thiện kia.
"Vô Hối, đông trù đã nấu chưa?"

Chử Diệu nói: "Còn chừa một bát mì lớn cho Ngũ lang."

Ông chuẩn bị tiến lên tiếp nhận ngủ say Lâm Phong, ai ngờ động tác Thẩm Đường nhanh hơn ông một bước, ôm người đang ngồi xuống, cũng không định chuyển cho ông. Chử Diệu dậm chân, nói: "Ngũ lang."

"Hả?"

Chử Diệu răn: "Lâm tiểu nương tử hầu hạ Ngũ lang rửa mặt các việc thường nhật, hai người không phải để ý 'Nam nữ bảy tuổi không chung chiếu', nhưng cậu đã quyết định về sau dùng thân phận 'Nghĩa huynh' đưa cô ấy xuất các, cử động hơi thân mật vẫn nên ít đi..."

Thẩm Đường: "..."

Chử Diệu giơ tám ngón tay: "Mà cô nàng đã tám tuổi."

Ngũ lang và cô nhóc chênh lệch tuổi tác quá nhỏ, đúng là không nên gần gũi quá.

Ánh mắt Thẩm Đường vi diệu: "... Vô Hối à."

Chử Diệu trả lời: "Ta đây."
Thẩm Đường nghiêm túc hứa hẹn nói: "Ta tin tưởng ngôn linh là vạn năng, có lẽ có thể thực hiện được mài mảnh thấu kính đo độ mắt, sau này nếu có thể kiếm được pha lê ngọc thạch hoặc là đá thủy tinh tốt, ta sẽ làm cho ngài một cái mắt kính."

Nhìn bề ngoài của Chử Diệu, chắc ông bị lão thị rồi.

Gương mặt này của cô, giống như có thể móc ra chút đồ vật lắm?

Kỳ thật chỉ mới ba mươi bốn - Chử Diệu: "? ? ?"

Thành Hiếu, nhà dân.

Thời điểm Kỳ Thiện trở về, mặt trời còn chưa xuống núi hẳn, nhưng kỳ quái là then cửa dân trạch đã gài, đẩy cũng không đẩy được.

Anh ta đành phải gõ cửa.

Cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc, cốc.

Đây là ám hiệu anh ta và vợ chồng bà lão ước hẹn.

Nếu như trong phòng gặp nguy hiểm liền trả lời "Ai vậy, đập loạn cửa làm gì", nếu không có nguy hiểm thì trả lời "Đợi chút, tới liền" .
Chưa đầy một lát, phía trong vang lên tiếng bà lão.

"Đợi chút, tới liền." Bước chân càng lúc càng gần, theo sát là tiếng then cửa xê dịch, cọt kẹt một tiếng, cửa gỗ bị người mở ra, bà lão nhìn trước mắt thanh niên xa lạ áo vải trước mắt không sợ hãi chút nào, nói khẽ, "Lang quân mau mau vào."

Kỳ Thiện tiến vào viện, bà nhìn quanh bên ngoài xong mới đóng cửa.

"Hôm nay có người từng tới?"

Thấy bộ dáng cẩn thận của bà lão, Kỳ Thiện liền biết không thích hợp.

"Có, dường như tìm đến lang quân."

Kỳ Thiện nghe vậy vặn lông mày: "Là ai?"

Bà lão dẫn anh ta vào phòng, lo lắng nói: "Không biết, nhưng xem quần áo cách ăn mặc bọn họ, giống như là môn khách nhà nào đó nuôi, còn lấy cớ uống nước để ngồi trong viện, nói gần nói xa đều có ý hỏi thăm thân phận lang quân. Lang quân, cậu nhìn cái này. . ."
Kỳ Thiện nói: "Không có việc gì."

Bà lão lại nói: "Có người tiến vào phòng lang quân."

Từ khi bọn người Kỳ Thiện ở đây, chỉ cần bọn họ đi ra ngoài, bà lão sẽ phủ lớp bột xám chỗ bệ cửa sổ cửa chính khách xá. Nếu có người ngoài lén lẻn vào, chắc chắn sẽ lưu lại vết tích. Hôm qua mấy người Kỳ Thiện rời đi, một đêm chưa về, hôm nay sau khi có người tới, bệ cửa sổ liền xuất hiện dấu lạ lẫm, làm bà lão kinh hồn tán đảm.

Bọn họ không sợ liên luỵ bản thân, chỉ sợ ân nhân xảy ra chuyện.

Kỳ Thiện nói: "Chớ hoảng hốt, không sao."

Nỗi lòng lo lắng của bà lão thả lại chỗ cũ: "Như thế thì tốt rồi."