Lung Linh Ảnh

Chương 4




Vừa mở mắt, Vân Dịch ngẩn ra.

Đập vào mắt là màn trướng hoa lệ, quầng sáng dịu dàng từ dạ minh châu tràn đầy mi mắt.

Không có mảnh vải che mắt, y đang đắp áo ngủ bằng gấm, dường như vẫn duy trì bộ dạng lúc mới chìm vào giấc ngủ.

Chẳng lẽ hết thảy thật sự chỉ là giấc mộng?

Hoảng hốt qua đi thân thể khẽ nhúc nhích, lập tức ý thức được đây không phải là mộng.

Trong không khí còn vương một sợi mùi hương không bình thường, eo chân đau nhức cũng đang nhắc nhở y, thật sự đã có người xâm phạm qua nơi này.

Không chỉ có vậy, hạ thân bị khai mở qua còn chút đau nhói, cảm giác có dị vật cũng hiện lên rõ ràng.

Không cần nhìn, khẳng định đã sưng đỏ lên.

Cố nén khó chịu ngồi dậy, mặc đồ chỉnh tề.

Vân Dịch mặt lạnh, chân mày khẽ nhúc nhích, ngón tay đưa vào bên trong tiết khố.

Mặc dù đã được dọn dẹp qua, nhưng cửa mình chưa hoàn toàn khép lại cùng với thịt mềm bên ngoài hơi sưng lên đã chứng minh chuyện phát sinh tối qua.

Trong bụng còn lưu lại nhiệt độ ấm nóng chưa muốn tản đi.

Y nhớ lại, thân thể bọn họ dây dưa kịch liệt, nam nhân mấy lần bắn đồ tốt vào chỗ sâu nhất trong cơ thể y.

Hàm răng nghiến chặt, y vung tay lên, bình sứ tuyệt đẹp trước tháp văng xuống đất vỡ thành từng mảnh.

Khá lắm tặc nhân, còn có lòng rảnh rỗi ngụy tạo mọi thứ giống như chưa có gì phát sinh cả.

Rốt cuộc là dạng người gì, có thể xông qua tầng tầng lớp lớp cạm bẫy, phá giải cơ quan độn giáp, vượt qua mạng nhện kịch độc mà không bị tổn thương dù chỉ một cọng lông?

Cái gọi là bình phong vững chắc che chở, trong mắt hắn giờ đây chẳng phải là đáng cười nhạo hay sao?

Lòng tin vào sự an toàn tuyệt đối sụp đổ toàn bộ, hàng loạt cao thủ mình đồng da sắt đều được mời về đây đều không bảo hộ được y, còn có nơi nào mới có thể yên tâm nương thân.

Chịu đựng khó chịu kiểm tra toàn cạm bẫy một phen, ngọc bài trước ngực cũng còn hoàn hảo đeo trên cổ.

Cũng không có bất kì vấn đề gì, chẳng lẽ hắn không phải là người, mà là yêu ma quỷ quái trong rừng?

Sau đó lại lắc đầu gạt đi suy nghĩ bậy bạ.

Lần này, e là gặp phải tuyệt đỉnh cao thủ.

Mục đích của hắn là gì, là người ngoài sơn trang hay đã mai phục bên trong, mà một chút dấu vết cũng không để lại.

Bên mép Vân Dịch nhếch lên một nụ cười nhạt.

Bất luận thế nào, đều không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Cẩn thận khóa kĩ cửa sổ, Vân Dịch cảnh giác nhìn bốn phía, cũng không thấy xuất hiện cảm giác kì quái.

Nặng nhọc bước từng bước ra ngoài sân nhỏ, xuyên qua lối nhỏ bên phải khu rừng.

Đi được tầm một nén nhang, trước mắt hiện ra một khoảng sân nhỏ.

Kích thước nơi này rõ ràng nhỏ hơn chỗ ở chính rất nhiều, không sắp xếp đình nhỏ để nghỉ chân, vòng qua hàng rào trúc liền bước tới một cái giá phơi các loại dược liệu.

Một bóng lưng bạch y đang bận rộn gì đó bên một góc đồng ruộng.

Vân Dịch sắc mặt khó coi bước lại gần, không nói một lời.

Ngược lại người nọ nhận ra được, vội đứng dậy.

Gương mặt dịu dàng tao nhã, ngũ quan không thể nói đẹp đến đâu, chỉ là đặt chung với nhau lại mang khí chất bất phàm.

Nàng khẽ mỉm cười, đặt công cụ qua một bên, vỗ vỗ tay gạt bùn đất xuống, "Ây, cơn gió nào mang ngươi đến đây."

Vân Dịch yên lặng một hồi, phun ra mấy chữ, "Ngươi rửa tay trước đi, vào nhà rồi nói."

"Đồ lông rùa" Cô gái tức giận liếc mắt, bày ra biểu tình thô lỗ hoàn toàn không ăn nhập với vẻ bề ngoài, giọng chê trách.

Trong lòng Vân Dịch rất phiền muộn, lười phản ứng nàng, đi thẳng vào phòng.

Xoa xoa nước trên tay, cô gái đến trước ghế rồi ngồi xuống, lông mày khiêu khiêu, "Làm sao, tâm tình không tốt?"

Vân Dịch không đáp, mắt phượng rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

"Làm sao? Không nói lời nào thì để ta đi làm việc, chờ ngươi muốn nói rồi lại tìm ta." Nói đoạn nàng đứng dậy.

"Liễu Hàm Yên." Y khó hiểu gọi một câu.

"Hửm?" Nàng nhìn động tác Vân Dịch, thiếu chút nữa bị hù đến, "Này, đang nói chuyện bình thường ngươi cởi quần làm gì?"

Vân Dịch mặt mày phủ sương lạnh, đặt mông ngồi trên giường, tách hai chân ra cho nàng nhìn cẩn thận.

Liễu Hàm Yên tiến lên mấy bước, đến càng gần một ít.

"Là sao? Muốn hoài thai con tỉ tỉ h... ơ..." Lời còn chưa dứt, quan sát hình dáng chỗ kia, nhìn thêm chút nữa biểu tình Vân Dịch, phun ra lời nói thiếu đánh, "Ngươi bị hái?"

Biểu tình Vân Dịch đầy cam chịu.

Liễu Hàm yên trở nên nghiêm túc, đi qua kiểm tra, tỏ ý y có thể khép chân lại.

"Vẫn tốt, chẳng qua là có chút bị xé rách, xức thuốc qua hai ngày là có thể khôi phục." Dứt lời nàng đi qua một chiếc tủ chất đầy đủ loại thuốc lấy hai cái bình sứ nhỏ một cao một thấp tới.

"Bình thấp hơn màu lam là dược cao (thoa ngoài da) một ngày ba lần xức.

"Còn màu trắng?" Vân Dịch nhìn bình sứ trong lòng bàn tay.

"Để đề phòng ngươi trúng chiêu, bên trong có ba viên, mỗi ngày một viên."

Vân Dịch lập tức biết đây là thuốc gì, hận không thể đem bình thuốc lườm đến thủng.

"Nói đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Hôm qua nghỉ ngơi bên ngoài?"

Vân Dịch lắc đầu, "Ở Tửu Tuyết viện."

"Hửm?" Liễu Hàm Yên ngạc nhiên, "Không thể nào, nơi này rất an toàn, còn chưa kể ngươi ở phòng kia."

Vân Dịch bĩu môi một cái, "Ngươi thì có thể nghe được động tĩnh gì?"

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, biết điều mà đáp, "Không có."

Vân Dịch lại lâm vào yên lặng.

Liễu Hàm Yên đầy mặt không thể tin, "Ngươi bị hái hoa trong chính phòng mình? Người nào thần thông quảng đại như vậy?"

"Không biết, một chút đầu mối cũng không có."

Liễu Hàm Yên càng trợn mắt há mồm.

"Khốn kiếp, bản lĩnh còn thật không nhỏ, múc ngươi xong còn có thể an toàn thoái lui không để lại dấu vết."

Vân Dịch nắm bình sứ trong tay, "Ta nhất định sẽ tra được hắn."

"Hắn ở trong tối ngươi ngoài sáng, chuyện này tương đối khó giải quyết."

"Ta tự có sắp xếp."

"Có mất vật gì quý giá không?"

Vân Dịch lại lắc đầu, "Hoàn hảo không sứt mẻ."

"Như vậy, ngươi đem sự tình ngày hôm qua nói tường tận cho ta một lần đi."

Vân Dịch giật giật môi, đem chuyện thuật lại một lần, dĩ nhiên bỏ bớt chi tiết lúc hoan ái.

Liễu Hàm Yên cúi đầu trầm tư một hồi.

"Sao ta lại cảm giác người này vì ngươi mà tới."

Vân Dịch hất cằm, tỏ ý nàng nói tiếp.

"Đầu tiên không bị mất đồ gì, trước kia cũng không hề có dấu hiệu báo trước, khả năng vì tiền có vẻ khá là thấp, trừ phi ngươi còn bí mật cất giấu một bảo vật nào đó. Thứ hai..." Liễu Hàm Yên dừng một chút, "Nói ra thì ngươi có thể không muốn nghe. Nơi đó của ngươi so với nữ nhân bình thường còn nhỏ hơn, ta nhìn vết thương không phải rất nặng. Như vậy thì có hai loại khả năng, một là hắn quá nhỏ, hai là động tác của hắn rất nhẹ. Vấn đề to nhỏ khẳng định ngươi rõ hơn ai hết, mà khả năng thứ hai----- kẻ hái hoa bình thường sẽ không cố kỵ nhiều như vậy, thời gian trước ta đi qua Giang Lăng có gặp qua mấy cô gái đáng thương, vết thương đều là bởi xé rách nghiêm trọng, tình huống của ngươi, không quá giống."

"..."

"Nói chuyện đi chứ, có ý kiến gì với việc này không?"

Yết hầu Vân Dịch giật giật, qua nửa ngày mới nhỏ giọng nói một câu.

"Hử? Ta không nghe rõ."

"..."

"...Rất lớn..."

Liễu Hàm Yên đang bưng chén uống trà, một hớp sặc luôn trong giọng, ho khan thật lâu mới bình phục lại.

"Khụ khụ khụ, chuyện này... thật không bình thường." Dùng ống tay áo lau đi nước trà dây ra ngoài, giọng hiếm khi ôn hòa.

"Ngươi có suy đoán gì không?"

Vân Dịch khoát tay, "Ta không có."

"Cần trợ giúp thì cứ kêu lên, rất có thể hắn có thể sẽ lại tới, lúc cần thiết ta sẽ bồi ngươi."

"Ừ."

Vân Dịch nghĩ đến cái gì, giơ bình trắng lên, "Thuốc này ngươi cho ta nhiều hơn chút."

"Ngươi muốn tiếp tục chiêm nghiệm?"

"Có lẽ đúng như lời ngươi nói, hắn sẽ lại tới, chuẩn bị trước không mất gì."

Liễu Hàm Yên lướt đi nhanh như chớp tìm một lọ lớn hơn đưa cho y, vỗ vỗ vai y, "Đừng quá cậy mạnh."

"Ta biết."

Trở về từ chỗ Liễu Hàm Yên, truyền tin cho lão quản gia cùng Tuyết Lạc an bài chút việc, trận tỷ võ hàng tháng tạm thời bị hoãn, lại trở lại trong viện, bắt đầu nghiên cứu đối sách.

Cứ như vậy mấy ngày, cuộc sống trôi qua yên ổn.