Lưới Tình

Chương 10: Duyên phận




Im lặng làm xong [ đi đêm ở Sơn Nam sơn ], kế tiếp đi làm [ bí mật Quảng Du động].

Nhiệm vụ này chỉ cần một người đánh yêu quái, xem ra có vẻ tiết kiệm thời gian. Đúng vậy. Nhưng thực chất phải vào trong Quảng Du động mới có thể đánh yêu quái, vấn đề là đường vào Quảng Du động rất khó khắn. Tuyệt đối phải có kỹ thuật tốt!

Nhớ kỹ ngày trước Vương Thanh cùng Kiến Vũ làm nhiệm vụ này. Lần kia Vương Thanh bị thất lạc. Hoàn hảo Kiến Vũ có đủ kiên trì, bằng không đã tan vỡ.

Muốn làm được, Vương Thanh ngày trước xuyên qua động mất đến 3 giờ 56 phút. Hắn mệt mỏi nhưng cuối cùng vẫn không bỏ cuộc, Kiến Vũ cũng vẫn cùng hắn.

Hai người đều có đủ cực phẩm.

Ánh ngân sắc lóe lên trong Quảng Du động, được ánh trăng chiếu vào, khúc xạ ánh sáng bảy màu lung linh. Đối với mọi người đây quả thực là cảnh sắc mĩ lệ. Đương nhiên, ngoại trừ Hạ Bảo tinh nghịch ra. Ở đây quả thực là ác mộng của hắn. Bất quá hiện tại đã tới, hắn cũng sẽ không lâm trận mà lui bước. Nhiều lắm thì lại 3 tiếng 56 phút!

Hạ Bảo cục cưng không chút suy nghĩ, dễ dàng nhảy lên khoảng không phía trước, liền đi vào.

Hạ Bảo cục cưng, lại một đoạn "Lịch sử tái diễn"

Biểu tình Kiến Vũ có chút biến hóa, trong lòng thầm nghĩ.

Hạ Bảo tinh nghịch nhảy 10 lần chưa được...

^_^|||( nguyên lai ngoại trừ Vương Thanh cũng còn có người dốt như vậy a.)

Sau 10 phút đồng hồ...

→_→( rốt cuộc có thể lên được không?)

Hai mươi phút sau...

⊙o⊙( nguyên lai trên đời thật sự có người dốt như Vương Thanh!)

Nửa giờ sau...

Hạ Bảo tinh nghịch: "Khái, nếu không ngươi đi trước làm nhiệm vụ a."

Hạ Bảo cục cưng: "= = ta, ta đợi lát nữa ngươi một hồi."

Một giờ sau...

Kiến Vũ trong lòng nói người dốt y chang Vương Thanh,  có khi nào chính là Vương Thanh, cho nên ta không đợi ngươi."Cái kia... Không có ý tứ, con ta khóc, ta phải đi cho hắn ăn."

"..." Vương Thanh im lặng.

Sẽ không như lần trước gặp gỡ một kẻ mê hoặc lòng người, lần này gặp gỡ một yêu nhân đi?

Hạ Bảo cục cưng logout ngủ, Hạ Bảo tinh nghịch tiếp tục nhảy...

Ba giờ sau...

[ hệ thống nêu lên ]: [ Hạ Bảo cục cưng ] login

Hạ Bảo tinh nghịch:...

Hạ Bảo cục cưng: Nhảy lên được rồi sao?

Hạ Bảo tinh nghịch:... Không ~~~~~~~

Hạ Bảo cục cưng:...

Hạ Bảo tinh nghịch: ngươi khuya như thế còn login?

Hạ Bảo cục cưng: nga, con ta lúc này còn phải ăn một lần, rất nhanh. Ngươi thì sao?

Hạ Bảo tinh nghịch:... Ta dự định tiếp tục nhảy lên.

Hạ Bảo cục cưng: a, ha hả. Đêm an ~

Ba ngày sau, Kiến Vũ đưa Hạ Bảo đi tiêm Vắc-xin phòng bệnh.

Nếu không phải có hài tử, hắn cũng chưa từng đến đây, nghĩ như vậy hắn nói cho bác sĩ biết một chút.

Bác sĩ là nữ, nghe xong nửa ngày cũng không nói với hắn. Hắn ôm Hạ Bảo, không tự giác mà giật mình, nghĩ có phải vị bác sĩ xinh đẹp này oán giận hắn không cho hài tử vào phòng bệnh tiêm đúng giờ...

Bác sĩ xinh đẹp cười: "Không nhớ rõ ta sao?"

Sửng sốt, hắn lúc nào biệt vị bác sĩ xinh đẹp này?! Vì vậy hắn lắc đầu.

Bác sĩ xinh đẹp sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Bảo: "Ngài thật đúng là người hay quên, lần trước tại cửa siêu thị, ngài mang theo một đống đồ nên không gọi được xe, là ai tìm người hỗ trợ a." Nàng cũng không quên, bởi vì cuối cùng nghĩ rằng có thể gặp lại bọn họ.

Kiến Vũ rốt cuộc phản ứng, "Nga, nhớ ra rồi, lần trước được ngài hỗ trợ thực đa tạ. Nguyên lai ngài làm việc ở trạm phòng dịch."

Bác sĩ xinh đẹp chính là Vương Hy Anh. Nàng khoát khoát tay: "Điều không phải, ta đến tìm bằng hữu, nàng đi ra ngoài có chút việc, lập tức trở về." Dứt lời nhéo nhéo tiểu Hạ Bảo, khiến hắn mở miệng, ủy khuất nửa ngày.

Kiến Vũ "nga" một tiếng, trong lòng nói ngươi sớm nói ra, ta không phải vất vả nửa ngày.

Vương Hy Anh biết trong lòng Kiến Vũ đang nghĩ gì, liền nói: "Đừng oán thầm ta a, có oán thì oán người bỏ ta ở đây mà đi nửa ngày."

Kiến Vũ xấu hổ cúi đầu, nhìn chăm chú nhi tử trong lòng.

Vương Hy Anh cười: "Ngươi sao có thể dễ bị trêu đùa vậy?" Đều đã có hài tử, ngại ngùng giống như tiểu xử nam.

"Yêu, như thế nào một chút công phu có thể biết được người ta?" Một nữa bác sĩ bước đến. Kiến Vũ giờ mới phát hiện, vị bác sĩ xinh đẹp kia chính là mặc thường phục.

"A, là người có duyên. Ngươi nhanh lên đến đây ngồi, vị này mang theo hài tử đến tiêm Vắc-xin." Vương Hy Anh nói tòng ghế trên ly khai.

Bác sĩ gật đầu, "Vị tiên sinh này, lấy sổ tiêm chủng Vắc-xin của hài tử ra."

Kiến Vũ ngây ra: "Sổ tiêm chủng Vắc-xin?" Nó là cái gì???

Bác sĩ có điểm hờn giận nói: "Hài tử đã lớn như vậy, vẫn chưa tiêm chủng sao?"

Kiến Vũ lắc đầu: "Không có ý tứ bác sĩ, hài tử khi ta tìm thấy cũng không mang theo cái gì, ta chỉ biết sinh nhật hắn. Cũng không biết hắn đã tiêm chủng chưa." Hắn cũng không thấy trong bức thư có nhắc đến, nếu như có nhắc đến hắn liền nhớ."Người xem ta bây giờ làm thế nào."

Bác sĩ hỏi thẳng: "Hài tử này không phải của ngươi sao?"

Kiến Vũ vừa nghe lời này cũng có chút mất hứng, tức giận nói: "Là của ta."

Bác sĩ hỏi lại một chút, Vương Hy Anh ở bên cạnh mở miệng: "Ta nói Lý Đồng, thuận tiện giúp hài tử này đi, vị này với ta có duyên." Vương Hy Anh biết không nên thất lễ. Nàng hiểu rõ, Lý Đồng cũng chỉ muốn chiếu cố tiểu hài từ. nàng xem người này, hẳn là không phải loại người đối xử không tốt.

Lý Đồng không tình nguyện lấy ra Vắc-xin tiêm chủng, ghi ghi chép chép tên tuổi.

Vương Hy Anh không biết đệ đệ chơi trò chơi có hài tử tên là Hạ Bảo, nên nghe đến tên đứa nhỏ cũng không có phản ứng.

Chuẩn bị tốt mới giữ chặt Hạ Bảo, tiêm một mũi rồi mới thả hắn ra. Mắt đen to tròn mờ nước, Kiến Vũ thương cảm mà yêu thương hắn.

Vương Hy Anh cùng Kiến Vũ rời khỏi, Vương Hy Anh nói: "Phùng tiên sinh, hài tử trước 1 tuổi mỗi tháng phải tiêm một lần, trên sổ khám đã ghi tỉ mỉ,  ngài nghìn vạn lần đừng quên."

Kiến Vũ tự đáy lòng cảm tạ, liền hỏi: "Tiểu thư quí tính đại danh?"

Vương Hy Anh vui vẻ nói cho hắn: "Cái gì tiểu thư, hài tử nhà ta đều đã lớn. Ta họ Vương, Vương Hy Anh."

Kiến Vũ quấn chặt Hạ Bảo một chút, nói: "Như vậy đi Vương tiểu thư, ta mời ngài bữa trưa được không. Lần trước ngài giúp ta, lần này lại chiếu cố lớn như vậy."

Vương Hy Anh bộ dạng như không can hệ: "Không được, đơn vị ta còn có việc, hữu duyên có lẽ còn tái kiến. Ta cuối cùng nghĩ hài tử này rất giống đệ đệ ta."

Kiến Vũ: "..." Thật không, ta không khỏi nghĩ hắn có phải của đệ đệ ngươi sinh ra."Như vậy, đã làm lỡ nhiều thời gian của ngài. Ngày hôm nay thực sự là cảm tạ."

Vương Hy Anh vỗ vai Kiến Vũ: "Đừng trách móc, ta là người thích nói gì thì nói không ai ngăn được." Dứt lời nàng hướng bãi đỗ xe đi.

Kiến Vũ dẫn Hạ Bảo đi mua hoa quả, còn mua cả cháo. Cuối cùng mua cả sách dạy nấu ăn cho trẻ nhỏ. Hạ Bảo cũng dễ tính.

Tiểu tử kia hiện tại rất béo, đặt ở trên giường thịt rất dày. Bất quá da trơn nhẵn, sờ rất hảo, giống như nhào bột mỳ.

Kiến Vũ lấy gối chặn xung quanh hắn mới dám ra ngoài.

Hiện tại Hạ Bảo nếu xoay người, không có cái gì chặn ở xung quanh rất dễ bị ngã xuống sàn. Tuy rằng hắn rất hoài nghi tiểu tử béo này rơi xuống đất có cảm giác đau không, nhiều thịt lót như vậy.

Suy nghĩ vẫn là suy nghĩ, ở trù phòng hắn nghĩ kế hoạch ngày mai, mua thảm dày để lót sàn.

Câu cửa miệng nói, nói trước bước không qua.

Ngày thứ hai, trời mưa...

Bên ngoài tiếng sấm sét vang lên, trong phòng tiếng Hạ Bảo "A phốc ~ a phốc ~" thổi nước bọt.

Kiến Vũ sợ hắn sợ nên ôm hắn, không dám dời tay.

Thẳng đến mưa dừng lại, tiểu tử kia đã nằm ngủ trong lòng hắn.

Tay nhỏ bé chăm chú nắm tay hắn, đặt ở trước ngực giống như phòng vệ.

Kiến Vũ ôm hắn đến giường đắp chăn, sau đó đi mở máy vi tính.

Hắn gần nhất chuyên chú chuyện Hạ Bảo, công tác đều để một bên.

Mở QQ, giống như quỉ đòi mạng liên tiếp này vào. Vừa mới mở ra, ngày nào cũng có tin. Tin đủ các nội dung đa dạng, khả năng làm được như vậy chỉ có một người.

Tiểu tử, hồi âm, nếu không hồi âm chờ chết đi!

Còn dám ngâm công văn, cho ngươi ra vùng núi hẻo lánh!

Đại ca, cầu ngài, ta bắt đầu ghi hình?!

Ta xiên! Nếu ngươi không login lão nương giết cả nhà ngươi!

...

Kiến Vũ cười cười, từ lần xóa nhân vật kia hắn cũng không lên xem công việc, ở trên toàn tin ngắn.

Không quá năm phút đồng hồ, có tiếng chuông. Kiến Vũ cảm giác tiếng chuông phát ra sát khí.

"Uy?" Hắn bình tĩnh tiếp nhận, thông minh để microphone ra xa một chút, để tránh cái lỗ tai khỏi "chết sơm".

"#%¥... %—... *—¥%#¥... —%*—" oanh tạc một hồi, cuối cùng cũng có âm thanh bình thường. Lúc nào nộp bản thảo?!"

"Ngô đại nhân bớt giận, tiểu nhân gần nhất có chút chuyện, ngươi chờ ta làm xong, nhất định sẽ nộp." Kiến Vũ thái độ phi thường tốt, hy vọng có thể xử lý khoan dung.

Ngô đại nhân tên là Ngô Nana, là biên tập của Kiến Vũ. Hai người biết nhau cũng đến ba năm.

Năm đó cha mẹ Kiến Vũ qua đời khiến hắn suy sụt một thời gian dài. Sau lại mê viết tiểu thuyết, ngoài ý muốn sách được nhiều người yêu thích. Tuy rằng điều không phải tác gia năng suất cao, thế nhưng để nuôi sống chính mình thì hoàn toàn có khả năng. Vì vậy mỗi lần không chơi trò chơi, lại muốn an tĩnh hắn sẽ viết một chút.

Hạ Bảo là ngoài ý muốn, hiện tại để sống, hắn nên bắt đầu công việc lại."Yên tâm đi Ngô đại nhân, quá vài ngày ta sẽ truyền cho ngươi. Ta lúc trước gặp khó khắn, bất quá có thể làm bình thường rồi."

"Thực sự?" Ngô đại nhân lòng còn sợ hãi. Vạn nhất lại tìm không ra người đâu?!

"Thực sự thực sự." Kiến Vũ luôn bảo chứng.

"Nói cho đúng đi, ta nhất định mỗi ngày đều xem hộp thư, năm ngày ta không có gì, ta liền đi bắt người! Nói lầm bầm, ngươi đừng tưởng rằng... Cái kia cái gì..."

"Người nào cái gì?"

Đô đô đô... Treo ~~~~~

"..."