Lưới Tình

Chương 27




Nhìn người đang yên lặng ngủ trong lòng mình, Vương Thanh trong lòng cảm giác sung sướng cùng thỏa mãn tràn ngập. Hắn có một tật xấu, rất thích đùa giỡn này nọ. Đương nhiên, đều không phải là loại loạn thất bát tao, mà là nghĩ làm thế nào để đùa giỡn thật vui vẻ. Tỷ như lúc này, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để phản kích nãi nãi hắn.

Người trong lòng nhẹ "ưm" một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp, vừa lúc cũng hắn đối mặt. Hắn dùng ngón tay thon dài hữu lực mà vẽ loạn trên khuôn mặt vợ, sờ loạn a, hình như có chủ ý.

Kiến Vũ biểu tình chậm rãi biến hóa, giống như trong mộng không vui liền nhíu mày. Vương Thanh nghĩ muốn giúp hắn giãn ra, thế nhưng hắn trái lại còn nhăn kinh hơn, sau đó "ba" một tiếng năm ngón tay đánh tới.

Vương Thanh chợt cảm thấy tối tăm, trên mặt tuy rằng không đau, nhưng hắn thật ra lại hoảng sợ, thanh âm vang lên.

Kiến Vũ dần dần tỉnh, nhìn thấy biểu tình thiên biến vạn hóa của Vương Thanh liền hỏi: "Làm sao vậy?" Thanh âm đặc biệt ôn nhu, cùng với cái tát vừa nãy thực không giống một người.

"Ngươi có phải gặp ác mộng?" Vương Thanh cười khổ hỏi.

"Mộng có người sờ soạng ta."

"..." Đó là bình thường, bởi vì ta sờ soạng. Vương Thanh tiếp tục hỏi: "Ai a? Là ta sao"

Kiến Vũ lắc đầu: "Không phải ngươi, là dâm tặc."

"==||| "

"Mặt của ngươi làm sao vậy?" Hồng hồng, hình như bị đánh.

"Không có việc gì."

"Thực không có việc gì?" Không giống a...

"Thực sự không có việc gì, là bị lão bà hiểu lầm thành dâm tặc."

"//(ㄒoㄒ)//" hắn ban nãy ngủ thực có cảm giác như đánh ai thật...

Vương Thanh nhìn dáng vẻ xấu hổ đến khả ái của vợ, tiến lên cắn hắn một ngụm, nói: "Lão bà, chúng ta bỏ trốn đi."

"..." Kiến Vũ ngây ngốc!

Bỏ trốn?! Này không phải vấn đề nãi nãi muốn biết hay sao?

"Ngươi không muốn?"

"Đều không phải, chỉ là... Ngươi biết nãi nãi vì sao giả bộ phản đối chúng ta không? Nàng là muốn xem phản ứng của ngươi, nhìn ngươi có thể hay không cùng ta bỏ trốn."

"Vậy giả bộ di tình biệt luyến đi (là thay đổi tình cảm). Ta còn muốn bằng hữu sát vách phối hợp một chút."

"Ân?!"

"Để Tuấn Kiệt giả làm vợ ta, ta xem nãi nãi sẽ như thế nào."

"Trước khi nãi nãi bị lừa, Thẩm Lương đã muốn bốc hỏa."

"Vấn đề này rất nghiêm trọng, ta xem ta trực tiếp tìm Thẩm Lương giả bộ một chút."

"Ngươi..." Kiến Vũ than thở: "Hư hỏng!"

Buổi tối Vương Thanh trở lại, biểu hiện ra vẻ mặt rất vui vẻ, thấy lão thái thái trong lòng có chút tư vị không phải, có lẽ muốn hắn đối nàng xin nàng đồng ý. Thế nhưng vừa nghĩ đến cháu trai không kiên trì, nàng cũng không lên tiếng.

Vương Hy Anh muốn nói lại thôi, cuối cùng đóng cửa phòng không ra.

Vương Thanh về phòng nhắn tin cho vợ, một hồi một cái, một hồi một cái, làm không biết mệt.

Hắn ở nhà nãi nãi hai ngày sau đó trở về nhà của mình, bất quá hắn cũng không phải thật sự muốn trở về nhà, mà là thuận tiện buổi tối sang nhà Kiến Vũ. Hắn không đi xe, đến tiểu khu đều gọi xe chở đến. Sáng sớm đi làm cũng là có người đến đón hắn.

Cứ như vậy một vòng, lão thái thái vẫn là trong lòng không yên. Nàng muốn đi xem Kiến Vũ nhưng lại không biết nói gì.

Một ngày, ngoài ý muốn hai người đến nhà Kiến Vũ. Xác thực nên nói là bốn người, bất quá trong đó hai người thường đến, cũng không tính.

Kiến Vũ nghe được tiếng chuông cửa, thế nhưng hắn đang làm đồ ăn không tiện ra liền để Vương Thanh đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, trong đó một người thân hình cao lớn hỏi: "Đây có phải nhà Phùng tiên sinh?"

Phía sau cũng có một ngươi rất cao, bất quá người này Vương Thanh biết, là Thẩm Lương. Thẩm Lương nói vọng vào bên trong: "Đây là lão công của gia chủ cho vợ ngươi thuê nhà."

Vương Thanh không phản ứng, bất quá có Tuấn Kiệt với Thẩm Lương cùng đến nên hắn mời tất cả vào nhà.

"Vương Thanh, là ai?" Kiến Vũ gọi vọng ra hỏi.

"Thẩm Lương với Tuấn Kiệt, còn có hai vị... Không nhận ra." Vương Thanh quay vào phòng bếp, chỉ thấy Hạ Bảo đi tới."Ba ba ~" hắn đáng yêu cầm chuối tiêu đưa tới, ý tứ hàm xúc: ba ba bóc.

Kiến Vũ sắp cơm xong đi ra, gặp người đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: "Rốt cuộc gặp?"

Này không phải Lợi Đắc với Quang Anh sao.

"Quấy rối rồi chủ cho thuê nhà." Quang Anh cười đến sang sảng, nhìn Kiến Vũ cảm kích không nói lên lời.

Thẩm Lương rất vô sỉ đem nửa quả chuối tiêu của con nuôi tống vô miệng. Hạ Bảo nhìn động tác hắn, bĩu môi, "Ô oa ~" một tiếng khóc, nhìn dáng vẻ khóc thực đáng thương.

Tuấn Kiệt mắng: "Lão công, ngươi rất ghê tởm!"

Kiến Vũ trắng mắt ngồi xuống ôm con trai: "Đừng khóc bảo bối nhi, cho ngươi nữa." Dứt lời để Quang Anh tùy tiện ngồi, hắn đi vào phòng bếp.

Vương Thanh nói hắn đi lấy nước uống, nói xong đứng dậy rất không cố ý giẫm lên chân người nào đó. (trả thù cho con =]])

Khi dễ con của hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Thẩm Lương kêu một tiếng nhảy dựng lên, đáng tiếc là không ai đồng tình với hắn, mọi người đều rất có ý tứ khinh bỉ hắn.

Bởi vì có người đến, Kiến Vũ làm vài món ăn, buổi tối tất cả mọi người ở lại nhà hắn ăn.

Nói cho cùng, thiên hạ không có bữa cơm nào không phải trả tiền, này cũng vậy. Vì vậy đợi mọi người ăn cơm được một lúc, Vương Thanh liền mở miệng, hắn nói, "Thẩm Lương, giúp một chuyện." Rất có thành ý.

Thẩm Lương hỏi: "Gấp cái gì?"

"Ngươi giả dạng làm vợ ta đi gặp nãi nãi ta một chút."

"Khụ... Khụ khụ... Ngươi nói gì?"

"Ta biết ngươi rất hiểu."

"Thôi đi nha, lão bà ngươi vứt đi đâu mà phải tìm ta?"

Vương Thanh đem nguyên nhân nói ra, cuối cùng còn nói: "Nếu như ngươi không đồng ý ta tựu đi cầu xin vợ ngươi."

Thẩm Lương sống chết ôm lấy vợ: "Không có lối thoát! Ta đi!"

Mọi người, dừng lại ăn động tác ăn: "..."

Nói làm liền làm, tại ngày cuối tuần gần nhất, Vương Thanh lôi kéo Thẩm Lương đến nhà nãi nãi. Mà Tuấn kiệt với Kiến Vũ ở nhà đợi tin tức. Lợi Đắc với Quang Anh cũng tới góp vui, thuận tiện buổi tối mời Kiến Vũ đi ăn.

Lão thái thái không nghĩ tới cháu trai nhanh như vậy tìm tới một đối tượng mới, khuôn mặt trầm xuống. Nàng đối với Kiến Vũ là phi thường vừa ý, tuy rằng không phải là nữ nhưng có điểm tiếc nuối, dù sao hắn cũng rất hiểu chuyện và biết nấu ăn.

Cái ngươi kêu Thẩm Lương này vừa vào cửa liền hút thuốc, hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy lưu manh. Lão thái thái ngay cả hoa quả cũng không muốn lấy ra, có thể thấy được là không thích.

Kỳ thực Thẩm Lương là cố ý, hắn nghĩ muốn báo thù chuyện Vương Thanh giẫm vào chân hắn.

Mà Vương Thanh, hắn ở trong lòng trái lại cảm tạ hành vi của Thẩm Lương, như vậy so sánh, Kiến Vũ quả thực là thập toàn thập mỹ sao, nãi nãi càng phiền muộn hơn.

Lão thái thái quả thật buồn, một lúc lâu không nói chuyện. Thẳng đến tiếng chuông truyền đến, nàng đi mở của mở cửa cho bằng hữu cùng tập thái cực quyền với mình. Người đến là Thẩm nãi nãi.

Vương Thanh bình tĩnh, còn Thẩm Lương như cứng lại rồi.

Vì sao vì sao vì sao vì sao?! Hắn thế nào lại gặp nãi nãi hắn? Trái đất tròn, Vương Thanh thực sự là tai tinh (ngôi sao tai họa)!

" Lương a, ngươi thế nào ở chỗ này?" Thẩm nãi nãi nhìn cháu trai viền mắt nhanh đỏ.

Vương Thanh dịch chuyển, ngồi cách xa Thẩm Lương một chút, trong lòng nghĩ đây là loại tình huống gì!

Thẩm Lương vẻ mặt hắc tuyến: "Nãi nãi... Người..."

Thẩm nãi nãi cũng không chào hỏi bằng hữu, vội vã nhìn cháu trai gầy hơn, bên ngoài chắc chắn chịu khổ.

Thẩm Lương biểu tình rất không tự nhiên, rất sợ làm ra chuyện sai lầm.

Vương lão thái thái nhìn ra cũng đóng cửa lại. Nàng tức giận hỏi cháu trai: "Vương Thanh, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, giá rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!" Không phải nói thích Kiến Vũ sao? Sao bây giờ lại thành cháu trai Thẩm nãi nãi? Thẩm lão thái thái nói cháu mình là đồng tính nàng biết, nhưng không phải nói bỏ trốn nửa năm sao? Lẽ nào bỏ trốn với cháu trai mình?!

Vương Thanh ho nhẹ một tiếng, nói: "Nãi nãi, quên đi, người cũng đừng giả vờ, ta đều biết người đem vòng tay cho Kiến Vũ, ta cùng hắn không làm sao, tại nãi nãi đùa giỡn ta, vì thế ta đem Thẩm Lương đến đùa lại người."

Vương lão thái thái nghe thấy vui vẻ, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, không bỏ trốn là tốt rồi." Đều không phải lưu manh là tốt rồi! Câu nói này nàng không nói ra...

Vương Thanh với Thẩm Lương chảy mồ hôi, Thẩm Lương nói với nãi nãi hắn: "Nãi nãi, người xem nãi nãi của Vương Thanh cũng không phản đối hắn cùng với nam nhân ở một chỗ, ngài cũng đừng không thích Tuấn Kiệt?"

Thẩm lão thái thái lệ ngang dọc: "Hảo hảo hảo, chỉ cần ngươi đừng không trở về nhà, nãi nãi sẽ không phản đối các ngươi."

Vương Thanh tâm trạng khinh bỉ Thẩm Lương: đáng ghét, muốn hắn đến hỗ trợ, ngược lại lại cho hắn tiện nghi!

Vương lão thái thái gọi điện cho Kiến Vũ, nói hắn mang Hạ Bảo với Tuấn Kiệt sang. Kiến Vũ suy nghĩ một chút, hỏi: "Nãi nãi, ta có thể mang theo hai bằng hữu sang được không?" Hắn cũng không thể vứt Lợi Đắc với Quang Anh lại được.

Vương lão thái thái liên tục đồng ý, bao nhiêu người cũng cứ tới đây a.

Một phòng toàn người nói chuyện phiếm, mặc dù không có trọng tâm câu chuyện, nhưng bởi vì có Hạ Bảo nên bầu không khí hòa ái hơn nhiều.

Trời tối thì Vương Hy Anh về. Một đám thanh niên nói muốn ra ngoài ăn. Hai người lão thái thái không theo, nhưng thật ra đem Vương Hy Anh ở nhà phụ trách bữa tối, để cho người trẻ tuổi một chút thời gian.

Hạ Bảo không ly khai mama, đã bị mang theo cùng đi. Dù sao hắn cũng rất ngoan, mang theo cũng bớt lo. Hơn nữa hiện tại thật tốt a, thoáng cái lại có thêm hai cha nuôi, hắn liền biến thành trung tâm, tất cả đều vây quanh hắn.

Đến Danh Thiện, vẫn chọn chỗ cũ, sáu lớn một nhỏ, cảm giác thực ấm áp.

Người lớn anh tuấn, người nhỏ khả ái, vừa vào cửa liền trở thành tiêu điểm. Bất quá người bị nhìn cũng không cảm thấy gì.

Lúc dùng cơm Lợi Đắc hỏi Kiến Vũ: "Chủ cho thuê nhà, ngươi với lão công ở chung đã rất lâu?" Hắn với Quang Anh, còn có Tuấn Kiệt với Thẩm Lương đều như vậy. Hắn có chút hiếu kỳ.

Kiến Vũ cười cười: "Nếu nói chân chính ở chung một chỗ, chắc cũng chưa được một tháng."

"A?! Thực sự?" Lợi Đắc kinh ngạc không ngớt.

Ngay cả Quang Anh cũng nghĩ bất khả tư nghị. Thời gian cùng một chỗ ngắn như vậy, nhưng lại khiến người ta cảm giác như rất lâu rồi.

Vương Thanh tiếp lời nói: "Thực sự." Hắn nói như vậy khiến người ta cảm giác hắn có biết bao nhiêu hạnh phúc.

Hạ Bảo dùng muôi gõ vào bàn ăn: "Ân ân." Hắn không hiểu, thế nhưng hắn đáp lại một chút?

Mọi người nhìn hình dáng tiểu tử kia đều bật cười.

Vương Thanh nhìn vợ đang chọn thức ăn cho con, ngoài miệng lộ vẻ may mắn cười.

May mắn tại trò chơi nhận thức người này, may mắn bọn họ có thể nhận thức được nhau, yên bình hạnh phúc. Càng may mắn, Hạ Bảo ngày đó kêu hắn "Ba ba".

Ở cùng nhau chưa đến một tháng đã sao, bởi vì... này không phải là trọng yếu a, trọng yếu là về sau bọn họ mỗi tháng đều ở cùng một chỗ.

( chính văn hoàn)