Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 37: Hoắc, trọng, lâu!




Edit: Phưn Phưn

Tần Khả chạy tới tầng của lớp mười một Tinh Anh, còn chưa đợi cô đi ra khỏi cầu thang xoắn ốc, thì đã nghe dược tiếng giải thích nức nở của Tần Yên truyền tới từ phòng học cách đó không xa ——

"Thật sự không phải em! Em không có chụp những tấm ảnh đó, Tuấn ca, anh tin em đi... Em thật sự không dám... Không dám làm chuyện như vậy..."

Tần Khả nhíu mày đi đến cửa cầu thang.

Trên hành lang có không ít học sinh, một phần trong đó đều là học sinh lớp mười hoặc lớp mười hai Tinh Anh, hiển nhiên là lầu trên lầu dưới nghe thấy động tĩnh, nhịn không được nên lại đây xem.

Cố Tâm Tình vừa gọi điện thoại cho Tần Khả, lúc này đang cẩn thận đứng ở sau cùng đám học sinh đang ghé coi ở cửa.

Tần Khả đi tới, duỗi tay khẽ kéo Cố Tâm Tình.

Cố Tâm Tình đang tập trung tinh thần thì bị dọa sợ hết hồn, vội vàng xoay người, thấy rõ là Tần Khả thì mới thở phào một hơi.

"Khả Khả..." Cố Tâm Tình hạ thấp giọng, lo lắng quan sát vẻ mặt và phản ứng của Tần Khả, "Cậu không sao chứ?"

"Tớ chỉ đi xem chung cư học sinh thôi thì có thể có chuyện gì chứ?" Tần Khả cố ý thả lỏng giọng điệu, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng học lớp mười một Tinh Anh, nhưng đám học sinh vây xem chắn đến kín mít, nên không nhìn được gì cả.

Tần Khả hơi do dự, quay người lại, "Tình huống bên trong thế nào rồi?"

"Không biết..."

Vẻ mặt Cố Tâm Tình phức tạp lắc đầu, sâu trong ánh mắt không thể che giấu được sự sợ hãi.

"Hoắc Tuấn đi vào có hai phút, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Tần Yên, những học sinh khác không dám lên cản anh ta."

Tần Khả nhíu mày, "Vậy giáo viên đâu?"

Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Đã sắp đến giờ vào lớp rồi, giáo viên còn chưa tới?"

Cố Tâm Tình: "Tớ tới trễ, không thấy rõ. Tớ nghe mấy học sinh trong lớp đã tới trước, lúc Hoắc Tuấn bước vào lớp mười một thì giáo viên đã đứng trên bục giảng rồi. Thầy giáo đó cũng đã ngăn anh ta lại, nhưng Hoắc Tuấn không để ý tới, vẻ mặt vô cùng khủng bố... Thầy giáo nhìn thấy cũng không dám ngăn nữa, hình như là quăng sách chạy lên văn phòng trên lầu tìm chủ nhiệm lớp mười hai."

Cố Tâm Tình gần như vừa dứt lời, thì bên trong phòng bỗng vang lên tiếng thét chói tai của Tần Yên, ngay sau đó, tiếng khóc nức nở cũng truyền tới —— mà ngay lúc này, trong phòng học lại yên lặng như tờ.

"..."

Ấn đường của Tần Khả không khỏi nhíu lại.

Cô đứng tại chỗ mấy giây, rồi nghiêng người bước tới phòng học.

Cố Tâm Tình đang nhón chân xem tình hình thì thoáng nhìn thấy, hoảng sợ, vội vàng đưa tay kéo Tần Khả lại.

Lúc này, cô nàng không chú ý tăng âm lượng trách móc ——

"Khả Khả, cậu điên rồi à... Lúc này sao có thể đi vào chứ! Trạng thái tinh thần bây giờ của Hoắc Tuấn không ổn chút nào! Lỡ như xảy ra chuyện gì, không chừng anh ta sẽ làm cậu bị thương đấy!"

Rốt cuộc tiếng ngăn cản của Cố Tâm Tình cũng đã hấp dẫn sự chú ý của đám học sinh đang đứng trên hành lang nhỏ giọng bàn luận, mọi người quay đầu nhìn Tần Khả, không ít người trong đó ánh mắt đều thay đổi.

Hiển nhiên đa số bọn họ đều biết, rốt cuộc là bởi vì ai Hoắc Tuấn mới nổi điên như vậy.

Thậm chí vài giây sau, đám học sinh tự giác nhường ra một lối đi ở giữa cho Tần Khả.

Con đường dẫn thẳng đến cửa sau phòng học lớp mười một Tinh Anh.

Tần Khả thầm than một tiếng.

Cô khẽ hít vào một hơi, ổn định lại nét mặt, quay đầu nhìn Cố Tâm Tình. "Trong lòng tớ biết rõ, Tâm Tình, cậu không cần quá lo lắng, tớ sẽ chú ý." Vừa nói, cô vừa đưa tay vỗ một cái lên bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình của Cố Tâm Tình, rồi xoay người đi vào trong.

Cố Tâm Tình kéo cô lại một lần nữa, gấp đến nỗi sắc mặt đều thay đổi, "Cậu căn bản không cần phải vào đó —— Tần Yên phải chịu trừng phạt đúng tội mà chị ta gây ra, đó là xứng đáng. Cho dù lần này không phải chị ta làm, không phải cậu đã nói rồi sao, chị ta cầm chìa khóa vào phòng cậu chụp lén lại tin nhắn từ điện thoại của cậu —— cái này cũng đã đủ để chị ta phải chịu trừng phạt, cậu quản chị ta làm gì!"

Giọng Tần Khả vẫn bình tĩnh như cũ.

"Cậu thật sự cảm thấy tớ là vì Tần Yên nên muốn vào đó?"

"Vậy cậu...?" Cố Tâm Tình vừa muốn hỏi, sau đó thì nhớ tới gì đó, cô nàng nhíu mày lại, "Nhưng cảm xúc bây giờ của Hoắc Tuấn không ổn lắm... Cậu xác định sau khi đi vào anh ta sẽ không đả thương đến cậu ư?"

"Tớ không xác định."

Tần Khả nói.

"Nhưng anh ấy vì chuyện của tớ nên mới như vậy, tớ không thể mặc kệ để anh ấy làm như thế được —— Lỡ như vì tớ mà anh ấy làm ra chuyện gì, dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi, khiến anh ấy phải trả giá vậy thì đó sẽ trở thành chuyện mà tớ phải áy náy cả đời."

"... Được rồi." Cố Tâm Tình thấy Tần Khả đã quyết định, đành phải từ từ buông tay ra, đồng thời không yên tâm dặn dò "Vậy cậu nhất định phải cẩn thận —— có chuyện gì thì nhớ kêu cứu mạng."

"..."

Tâm trạng vốn đang nghiêm túc căng thẳng thì bị phá hỏng bởi câu này của Cố Tâm Tình, Tần Khả dở khóc dở cười, "Trong đó còn có người khác mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy sẽ hù dọa cậu đó —— ngược lại là cậu, nếu có giáo viên tới, cậu nhất định phải thông báo cho tớ biết."

"Được, tớ biết rồi."

Lúc này Tần Khả mới xoay người, một mình đi vào trong phòng học.

Một đường đi vào, đi ngang qua đám học sinh đứng trên hàng lang nhìn cô với ánh mắt phức tạp lại cảm khái, cùng đưa mắt nhìn như đang nhìn chiến sĩ bước ra chiến trường.

Tần Khả không biết phải làm sao, cũng bị bọn họ nhìn đến căng thẳng, hít sâu một hơi mới đẩy cánh cửa sau của phòng học lớp mười một Tinh Anh.

Nếu không nói đến tiếng khóc nức nở của Tần Yên, thì lúc này trong lớp mười một Tinh Anh cực kỳ yên tĩnh —— thậm chí Tần Yên còn nghi ngờ, đa số học sinh ngồi trong này, đều đang lần lượt nín thở.

Ngay cả một tiếng hít thở cô ta cũng nghe không ra.

——

Tất cả mọi người đều yên lặng ngồi tại chỗ. Tần Yên thậm chí còn có thể nhìn thấy, một học sinh cách mình gần nhất đang gắt gao chôn đầu trong cuốn sách giáo khoa, như là sợ sẽ có tai hoạ từ trên trời giáng xuống đến trên người cậu ta.

Ngay trong phòng học đang vô cùng yên tĩnh, tiếng mở cửa sau vang lên một tiếng "Két" rất rõ, mấy học sinh trong phòng học đều không dám quay đầu nhìn lại.

Theo bản năng Tần Yên nhìn về nơi duy nhất có người đang đứng.

Đó là bên cạnh chỗ ngồi của Tần Yên, nét mặt Kiều Cẩn Kiều Du phức tạp lại không đành lòng nhìn phía trước, mà nơi bị thân người bọn họ chặn hơn một nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng đang kéo căng của Hoắc Tuấn.

Kiều Cẩn kịp phản ứng lại trước tiên, quay đầu nhìn lại hướng đó. Thấy rõ là Tần Khả, nét mặt cậu lập tức trở nên phức tạp.

Chần chờ vài giây, Kiều Cẩn quay đầu lại, "Tuấn ca..." Cậu dừng lại, "Tần Khả tới."

Tiếng khóc nức nở trong phòng học dừng lại.

Một giây kế tiếp, phản ứng của Tần Yên còn dữ dội hơn cả Hoắc Tuấn —— Tần Khả thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ, đã thấy cơ thể Kiều Cẩn Kiều Du che chỗ đó lại, đột nhiên Tần Yên như không muốn sống nữa chạy tới, mặt đầy nước mắt, hai mắt khóc đến đỏ bừng ——

"Tiểu Khả! Tiểu Khả em mau giải thích với Hoắc Tuấn giúp chị đi —— chị thật sự không làm! Những tấm ảnh đó thật sự không phải chị làm —— em hẳn là biết chiều hôm đó chị đi cùng mẹ đến siêu thị mà!"

"......"

Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Tần Khả vẫn là lần đầu tiên thấy Tần Yên "Thân thiết" với mình đến vậy, như là nhìn thấy một cái phao cứu mạng cuối cùng nên không dám buông tay.

Cô không khỏi bối rối vài giây, rồi mới lấy lại tinh thần.

Mà vào lúc cô hoàn hồn, Hoắc Tuấn đã im lặng đi đến trước mặt cô.

Tần Yên sợ tới mức "Oa" một tiếng, run run rẩy rẩy trốn ra sau lưng Tần Khả ——

"Tiểu Khả... Tiểu Khả em mau cứu chị... Hoắc Tuấn anh ta muốn giết chị Tiểu Khả..."

"..."

Tâm trạng Tần Khả phức tạp, theo bản năng ngẩng đầu.

Thấy rõ dáng vẻ và ánh mắt của Hoắc Tuấn lúc này, Tần Khả cũng hiểu được Tần Yên, cũng hiểu được vì sao những học sinh trong phòng học này lại yên tĩnh như vậy.

Hoắc Tuấn lúc này thoạt nhìn quả thật giống điên rồi.

Khuôn mặt thường ngày của thiếu niên luôn trắng trẻo lạnh lùng, nhưng lúc này lại mơ hồ đỏ ửng không tự nhiên, gân xanh trên trán anh nổi lên, tơ máu đỏ tươi nổi lên trong con ngươi của anh, vẻ tàn bạo cất giấu sâu trong đôi mắt đen nhánh khiến người ta sợ hãi.

—— đây là dấu hiệu cảm xúc áp lực đến cực đoan sắp bùng nổ.

Tần Khả căng thẳng trong lòng.

Có lẽ là do quan hệ huyết thống, bộ dạng trước mắt này của Hoắc Tuấn, lại một lần nữa làm cô nhớ tới Hoắc Trọng Lâu ở kiếp trước.

Mặc dù người nọ bị hủy dung, nhưng Tần Khả đã từng thấy một mặt dữ tợn đáng sợ của anh ta khi hai chân của cô bị tàn phế... So với Hoắc Tuấn lúc này, chỉ có hơn chứ không kém.

Nghĩ tới đó, Tần Khả không khỏi thầm thở dài.

Chính mình "Có tài đức gì", bất luận là Hoắc Trọng Lâu của kiếp trước hay Hoắc Tuấn của kiếp này, cô luôn có thể trêu chọc bọn họ phải nổi điên vì mình đến vậy.

Nghĩ như thế, trước nét mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt lại âm u của Hoắc Tuấn, cô vươn cánh tay mình đang bị Tần Yên nắm ở sau lưng, Tần Khả giơ tay kéo cổ tay của anh.

Trong phòng học vang lên tiếng hít khí lạnh.

Đám học sinh trong lớp quả thật không dám nhìn nữa —— ngay cả Kiều Cẩn Kiều Du thậm chí là giáo viên trong lớp cũng không dám ngăn cản, bọn họ không dám nhìn giây tiếp theo cô gái nhỏ sẽ có kết cục thế nào khi không suy nghĩ kĩ đã duỗi tay ra.

Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, phía sau phòng học yên tĩnh rất lâu rất lâu, đều không có động tĩnh nào.

Lâu đến nỗi đã có học sinh không nhịn được cẩn thận quay đầu nhìn sang——

"Đủ rồi, Hoắc Tuấn." Giọng cô gái nhỏ rất nhẹ, trong phòng học yên tĩnh như vậy, yếu ớt đến nỗi giống như lập tức bị bóp vỡ. Nhưng trong giọng nói của cô không nghe ra chút sợ hãi nào.

Cô bình tĩnh đến thế, giống như chắc chắn rằng người thiếu niên hung ác đáng sợ trước mặt sẽ không làm thương tổn đến mình.

Sau khi im lặng, cô nhẹ giọng lặp lại một lần nữa:

"Hoắc Tuấn, thật sự vậy là đủ rồi."

"..."

Từ lúc bắt đầu cặp mắt kia không dừng ở trên người cô, rốt cuộc chậm rãi đối mặt với cô.

Những cảm xúc u ám khiến người ta sợ hãi hoàn toàn không che giấu.

Mà Tần Khả thản nhiên tiếp nhận.

Năm ngón tay của cô nắm lấy cổ tay anh không có một tia run rẩy, chỉ dịu dàng lại dứt khoát, không nhúc nhích.

Độ ấm nơi làn da mềm mại chạm vào nhau từ từ truyền đến, làm cho trái tim bị bao vây bởi cảm xúc u ám lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.

Đáy mắt của Hoắc Tuấn bị sự điên cuồng cắn nuốt hết lí trí, cuối cùng mới trở về từng chút một.

Sau một lúc lâu, giọng anh gần như khàn khàn mở miệng.

"Là cô ta làm."

"Không phải, Hoắc Tuấn." Tần Khả quay đầu lại lạnh lùng nhìn người còn đang run lẩy bẩy ở phía sau, hiển nhiên Tần Yên đã bị Hoắc Tuấn dọa vỡ mật, sau đó cô quay đầu lại. "Chị ta nói đúng, chiều hôm đó chị ta đi siêu thị với mẹ, không có thời gian cũng không có tinh lực để chụp được những bức ảnh đó."

"..."

Đôi mắt Hoắc Tuấn trầm xuống. "Nhưng chỉ có cô ta biết được việc em sẽ đi triển lãm nghệ thuật với Hoắc Cảnh Ngôn —— cô ta chụp lén tin nhắn trên di động của em, hôm thứ sáu đã đưa tới cho tôi xem."

Tần Khả rõ ràng không bất ngờ.

Nhưng cô vẫn lắc đầu, "Chị ta sắp bị anh dọa chết rồi, chị ta không có can đảm như vậy đâu."

Đôi mắt Hoắc Tuấn lạnh lẽo, trong tròng mắt âm u, "Vậy là ai?"

"......"

Tần Khả không biết phải làm sao.

Cô cảm thấy bây giờ mình chỉ cần nói ra tên một người, đại khái Hoắc Tuấn sẽ không chút do dự xách người đó ra giày vò cho đến gần chết.

Ừm, cũng có thể chết hẳn.

... Vừa nghĩ như thế, trước mặt cô là một vũ khí hình người có lực sát thương dọa người, mà cô chính là chốt mở của cái vũ khí đó.

Dưới những ánh mắt khác nhau, Tần Khả có chút đau đầu.

"Tôi sẽ tự mình điều tra chuyện này, Hoắc Tuấn —— bây giờ chúng ta cần phải đi. Anh không nên làm trễ nãi giờ học của bọn họ."

"..."

Hoắc Tuấn không trả lời, ánh mắt lạnh băng quét đến Tần Yên đang đứng phía sau Tần Khả.

Nhìn ra người này có ý định mượn cơ hội này tính luôn cả nợ cũ, Tần Khả bất đắc dĩ giữ chặt anh, đồng thời cô thấp giọng "Cảnh cáo":

"Chúng ta đã quyết định xong ba quy ước rồi —— điều thứ nhất là gì, anh nhớ chứ?"

Yên lặng vài giây, Hoắc Tuấn bất ngờ từ từ bình tĩnh lại rồi dời mắt đi, có chút không cam lòng khàn giọng.

"... Không được nổi điên."

Tần Khả thở phào nhẹ nhõm,

"Anh còn nhớ là tốt rồi."

Cô nhìn Kiều Cẩn Kiều Du ở phía sau ý bảo Tần Yên ở sau mình khóc đến sắp ngất đi, sau đó không cho Hoắc Tuấn cơ hội từ chối mà giữ chặt tay anh, xoay người bước ra khỏi phòng học.

Cô nắm rất chặt, một khắc cũng không dám buông lỏng.

Tần Khả vẫn luôn kéo người ra bên ngoài hành lang, bước qua những bọn học sinh câm như hến đang xem náo nhiệt, dưới ánh mắt lo lắng của Cố Tâm Tình thì khẽ gật đầu một cái như đang trấn an.

Sau đó bước đến bậc thang, cuối cùng Tần Khả mới buông tay ra.

"Đừng như vậy, Hoắc Tuấn."

Tần Khả xoay người đồng thời mở miệng, cô thấp giọng, "Anh không nhìn thấy sao, những học sinh đó dùng ánh mắt gì nhìn anh? Anh còn tiếp tục như vậy nữa, sớm hay muộn bọn họ sẽ coi anh thành quái vật."

"Tôi vốn là quái vật."

"..." Vừa muốn mở miệng đầu lưỡi của Tần Khả bị kẹt lại, mấy giây sau cô như không tin vào lỗ tai của mình, cau mày ngẩng đầu lên, "Anh nói cái gì?"

Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn cô.

Cặp mắt đen kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cảm xúc sâu xa không thấy đáy như cũ.

"Tôi vốn là quái vật."

Anh thấp giọng, từng câu từng chữ bình tĩnh lặp lại. Sau khi nói xong, khóe miệng anh khẽ cong, nhưng Tần Khả không xác định được đó có thể gọi là một nụ cười hay không.

Bởi vì cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo.

"Cũng chỉ có em cảm thấy tôi không phải sao, Tần Khả? Bọn họ đều nhìn rõ hơn em rất nhiều."

"..."

Tần Khả rốt cuộc lấy lại tinh thần, cô trầm giọng.

"Tôi biết anh không phải!"

Hoắc Tuấn giật mình, chợt khẽ cười.

Ánh mắt lạnh lẽo của anh quay trở lại, lúc này cảm xúc u ám vừa rời đi lại tràn ngập đáy mắt anh.

Hoắc Tuấn cúi người về phía trước, một tay đặt lên lan can phía sau Tần Khả.

Anh ép cô đến nơi gần như không còn chỗ đứng, mới nở một nụ cười lạnh lùng ——

"Thừa nhận cái này khó khăn đến bao nhiêu? Lúc vừa mới thấy tôi, chẳng lẽ không giống như bọn họ, cảm thấy mình đang thấy một kẻ điên?"

Tần Khả không tránh né mà nhìn anh, con ngươi trong suốt như nhìn thấy đáy.

Vẻ mặt Hoắc Tuấn hơi cứng lại, mấy giây sau anh nghiêm giọng ——

"Nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của tôi, từ tận đáy lòng em không thấy sợ hãi chút nào sao?!"

"Không có."

Anh vừa dứt lời thì Tần Khả gần như nặng nề trả lời.

Ánh mắt của cô gái nhỏ không chút nào tránh né, trong ánh mắt ngơ ngẩn của Hoắc Tuấn, ngược lại khóe miệng cô khẽ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng.

"Tôi không sợ nhũng người có ác ý với tôi, mà tôi lại sợ người duy nhất nguyện ý nổi điên vì tôi —— Hoắc Tuấn, anh cảm thấy cho tới nay người mà anh thích là đứa ngốc sao?"

Hoắc Tuấn giương mắt nhìn, một lúc lâu sau cũng chưa nói một chữ nào.

Mà ý cười nơi đáy mắt của Tần Khả càng đậm hơn.

"Tuy rằng tôi không cần bất kì ai phải ra mặt giúp tôi, nhưng tôi sẽ không lừa anh, tôi thừa nhận, Hoắc Tuấn, nhìn thấy anh nguyện ý đứng phía trước tôi, tôi cảm thấy rất may mắn."

Ý cười từ từ chìm xuống đáy mắt của Tần Khả, chuyển thành một ánh mắt thâm trầm.

Cô nhẹ giọng, như là xuyên qua người trước mắt nói lời cảm ơn với cậu thiếu niên đã dũng cảm cứu cô ở kiếp trước ——

"Có lẽ tôi đã quên nói... Hoắc Tuấn, gặp được anh, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời bất hạnh của tôi."

Hoắc Tuấn ngơ ra.

Trong nháy mắt đó, vô số cảm xúc nặng nề lên lên xuống xuống trong đáy mắt anh, cuối cùng trở thành một màu đen càng nồng đậm.

Mi mắt thiếu niên rủ xuống, tầm mắt đặt trên cánh môi mềm mại vừa khẽ mở ra của cô gái nhỏ.

"... Thật?"

Anh khàn giọng hỏi.

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng Tần Khả.

Nhìn dáng vẻ của Hoắc Tuấn, nếu bản thân cho một câu trả lời khẳng định sẽ dẫn đến kết quả thế nào... Không khó để suy đoán.

Nhưng đối với thiếu niên vừa cười vừa nói với cô câu "Tôi vốn là quái vật", Tần Khả không có biện pháp phủ nhận.

Cho nên cô nghe thấy chính mình nhận mệnh than nhẹ một tiếng.

"Phải, thật sự."

Thiếu niên im lặng khẽ cong khóe miệng lên.

Trong con ngươi đen nhánh khẽ lướt qua chút ánh sáng, tay anh nắm chặt lan can, cúi người về phía trước.

Tần Khả khẩn trương hô hấp hơi ngừng lại, gần như nhận mệnh nhắm mắt lại.

——

"Khả Khả!"

Một giọng nói chợt phá vỡ yên tĩnh giữa hai người.

"...!"

Tần Khả bỗng mở mắt, lật đật nghiêng người trốn sang bên cạnh.

Đáy mắt Hoắc Tuấn lướt qua một tia bối rối lại dữ dằn.

Mà chủ nhân giọng nói này Cố Tâm Tình mới chạy đến cửa cầu thang hoàn toàn không biết gì, cô nàng dùng sức vẫy di động trong tay ——

"Lớp, chủ nhiệm lớp tìm cậu —— nói là muốn cậu đến văn phòng, rất gấp —— cậu mau chóng qua đó đi!"

Tần Khả ngẩn ra, nhưng cũng không bất ngờ.

"Tớ biết rồi." Cô gật đầu, sau đó lại do dự nhìn Hoắc Tuấn, "Anh về lớp hoặc về nhà... Hoặc là tùy tiện đi chỗ nào đi, đừng lại đến lớp mười một Tinh Anh dọa sợ học sinh người ta nữa."

Hoắc Tuấn lạnh lùng nhìn cô, trong mắt mang theo chút bất mãn.

Tần Khả không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy mình như đang dỗ một con chó lớn vừa đè móng vuốt sói xuống.

"Anh muốn mang tội đe dọa lên người à? Bọn học sinh lớp mười một bị anh dọa sợ sắp xảy ra vấn đề rồi đấy."

"..."

Lại im lặng mấy giây, Hoắc Tuấn mới thấp giọng bực bội hừ một tiếng.

Anh không nói nửa lời, cắm tay vào túi quần nghiêng người, vòng qua trước người Tần Khả đi xuống cầu thang.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Hoắc Tuấn biến mất, Cố Tâm Tình cảm khái giơ ngón cái lên với Tần Khả.

"Khả Khả, sau này tớ không gọi cậu là Khả Khả nữa, gọi cậu là cao thủ luyện rồng nhé?"

"..."

Tần Khả không nhịn được bật cười, chọc chọc cô nàng trong không khí.

"Không giỡn với cậu nữa, tớ chạy đi tìm thầy Tống đây."

"Ừ ừ, được."

Tần Khả chạy tới văn phòng của Tống Kỳ Thắng, cũng gặp được Hoắc Cảnh Ngôn không biết đã tới từ lúc nào.

Tần Khả xấu hổ lại áy náy nhìn đối phương.

"Xin lỗi, thầy Hoắc, đã gây thêm phiền toái cho thầy rồi."

Hoắc Cảnh Ngôn đang thấp giọng nói gì đó với Tống Kỳ Thắng, nghe vậy cười khổ.

"Làm sao em biết là không phải thầy gây phiền toái cho em?"

Tần Khả: "Thầy mới tới Kiền thành, lại là lần đầu vào trung học Kiền Đức, hẳn là không có người nào muốn tính kế thầy..."

"Ừ, quả thật không phải hướng tới thầy Hoắc."

Tống Kỳ Thắng nói chen vào.

Tần Khả ngơ ngác, vội vàng quay đầu nhìn qua, "Thầy Tống, thầy biết ai làm?"

"Làm việc này là một học sinh ngu ngốc, hẳn là cho rằng ở bảng thông báo không có camera theo dõi, nhưng thật sự thì có gắn một cái ngay cái cây bên cạnh, tuy rằng đúng lúc bị lá cây che mất một nửa, nhưng rạng sáng sáu giờ, trong trường học những người đi ngang qua một nửa cái camera đó cũng không nhiều."

Tống Kỳ Thắng vừa nói chuyện, vừa đặt lí lịch về học sinh đó trong tay lên bàn.

Tần Khả vội vàng tiến lên.

Cô cầm lấy tờ lí lịch đó lên, nhanh chóng quét qua họ tên và ảnh chụp.

Sau khi nhìn rõ cô hơi sửng sốt.

——

Đây không phải là người có bao nhiêu quen thuộc với cô, ở trong trí nhớ của mình, cô gần như không tìm thấy được chút ấn tượng nào về người này.

Nhưng mơ hồ lại cảm thấy quen mắt...

Sau khi Tống Kỳ Thắng nhìn thấy phản ứng của cô thì kì quái hỏi: "Em không quen?"

"..."

Tần Khả lắc đầu.

Cô nhìn Tống Kỳ Thắng, thấy ánh mắt kì lạ của đối phương thì ngơ ngác hỏi, "Em nên quen sao?"

Tống Kỳ Thắng và Hoắc Cảnh Ngôn đứng bên cạnh cùng liếc nhìn nhau, đành nói.

"Lúc học sơ trung, cậu ta học chung một lớp với em. Đồng thời cũng là thợ săn ảnh của báo trường —— hôm đó có nhiệm vụ đến quảng trường nghệ thuật chụp ảnh tuyên truyền, đại khái là thấy em và thầy Hoắc. Cho nên mới chụp tấm ảnh đó."

"..."

Nét mặt Tần Khả hơi xấu hổ.

Kiếp này vừa trở lại thì đã là sau kì thi, đương nhiên đối với các học sinh ở sơ trung cô không có ấn tượng gì, chỉ là...

"Thợ săn ảnh của báo trường?"

Tần Khả ngẩn ra, bỗng dưng từ trong trí nhớ ở kiếp trước tìm được một một đoạn ngắn vụn vặt, mấy giây sau cô bừng tỉnh ——

"Cái đó hẳn là..."

"Người tỏ tình với em trước mặt mọi người mà em cũng có thể quên," Hoắc Cảnh Ngôn ra vẻ thoải mái đùa giỡn, "Bạn học Tần Khả, vừa rồi em nói đúng —— chuyện này quả thật phải coi như là trí nhớ của em không tốt làm liên lụy đến thầy."

Tần Khả đã bừng tỉnh.

Hoắc Cảnh Ngôn nói đúng, kiếp trước lúc sơ trung người này có để lại chút ấn tượng cho cô —— bởi vì đã từng cầm mấy tấm ảnh chụp lén cô đến tỏ tình với cô.

Khi đó Tần Khả còn chưa tiếp xúc với những "Cao thủ" như Hoắc Tuấn và Hoắc Trọng Lâu, nên đã bị nam sinh này dọa sợ.

Nếu cô nhớ không nhầm, lúc ấy chính mình còn cầm mấy tấm ảnh đi tìm chủ nhiệm lớp, nhờ chủ nhiệm lớp nhất định phải tách chỗ của mình và người đó ra xa.

Xem ra cũng bởi vì chuyện đó...

Tần Khả hoàn hồn, bất đắc dĩ cười khổ.

"Lúc ấy tuổi em còn quá nhỏ, xử lý không thích đáng."

"?" Tống Kỳ Thắng nhìn cô một cách kì lạ, "Không phải mới có một năm thôi sao?"

Tần Khả cười cười, nở một nụ cười đùa giỡn để lấp liếm, "Lên cao trung phải trưởng thành quá nhiều, giống như đã qua cả một đời."

Tống Kỳ Thắng dễ dàng tha thứ cho người học trò mà mình rất đắc ý, mặc dù luôn nghiêm túc, lúc này cũng cười theo một tiếng.

Ngay sau đó anh ta nghiêm nghị, "Chuyện này vì nghĩ đến danh dự của em, đã đề nghị lên Ban Truyền Thông của trường, lập tức tiến hành thông báo phê bình với cậu ta, cũng nhận trừng phạt vì ác ý hãm hại người khác."

Nói xong, Tống Kỳ Thắng nhìn thoáng qua đồng hồ, "Ừm, bây giờ chương trình phát thanh ở các lớp hẳn đã kết thúc."

Đáy mắt Tần Khả mềm mại, gật đầu.

"Cảm ơn Tống ——"

Động tác của cô bỗng ngừng lại.

Mấy giây sau, Tần Khả vội vàng ngẩng đầu, "Đã thông báo!?"

Tống Kỳ Thắng bị cô làm giật mình, "Sao vậy? Không thể thông báo? Em không muốn cũng không thể được Tần Khả, em có biết tính chất của chuyện này rất đáng sợ không —— cũng may là thầy Hoắc xử lý nhanh, nếu không sẽ trở thành vu khống hãm hại, em có biết sẽ dẫn đến hậu quả kinh khủng là trực tiếp hủy hoại đến em không?"

Tần Khả bất chấp việc nghe Tống Kỳ Thắng dạy dỗ.

Cô cắn răng, chỉ có thể từ tận đáy lòng cầu nguyện Hoắc Tuấn đã rời khỏi trường học.

"Thầy Tống, cảm ơn thầy, nếu không còn chuyện gì, em trước ——"

Tần Khả đang tăng tốc độ nói chuyện thì bất chợt bị ngắt lời bởi tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Thầy nghe điện thoại trước đã."

Tống Kỳ Thắng mở miệng.

Anh ta nhận điện thoại, vừa mới nói hai câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Một giây kế tiếp, anh ta cúp điện thoại, sắc mặt xanh mét nhìn Hoắc Cảnh Ngôn ——

"Hỏng rồi! Bọn họ nói Hoắc Tuấn đã xách nam sinh đó lên sân thượng rồi!"

"...!"

Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn liếc nhìn nhau, sắc mặt đồng thời thay đổi, quay đầu chạy ra bên ngoài.

Hai phút sau.

Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn thở hồng hộc chạy tới tầng cao nhất ở khu dạy học lớp mười phổ thông.

Bên ngoài cửa sân thượng, trước đó nam sinh kia bị Hoắc Tuấn đột nhiên xông vào xách cổ áo đi, hơn một nửa học sinh trong lớp sợ hãi chạy đến, lúc này đều đang đứng bên ngoài cửa sân thượng.

Tần Khả trước tiên chạy ra khỏi cửa sân thượng.

Thân người đứng lại, đồng tử của cô bỗng co rút.

——

Ngay giữa tầm mắt của cô, vẻ mặt Hoắc Tuấn dữ tợn lôi kéo cổ áo của nam sinh kia, mắt thấy sắp đẩy người kia xuống từ bức tường thấp ở sân thượng!

Tần Khả há mồm muốn kêu.

Nhưng đúng ngay lúc này, sau lưng cô bỗng vang lên âm thanh giận dữ của Hoắc Cảnh Ngôn:

"—— Hoắc Trọng Lâu!"