Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 140: Gặp lại lăng nhất phàm (1)




Rất nhanh đã không còn thấy bóng xe và người, cổng chính trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu, cô gái đứng dưới tán cây ngoài cửa sắt ngơ ngẩn đứng đó ... tim như thủy tinh vỡ tan từng mảnh, những mảnh vỡ bay tán loạn, len lỏi vào trong từng thế bào, thấm vào trong từng mạch máu ...

Trong hội quán "Rừng nhiệt đới", âm nhạc lớn đến điếc tay, ánh đèn đủ màu sắc quay tròn, biến hóa muôn hình vạn trạng, trên sàn nhảy, những đôi nam nhữ thanh niên đua nhau trình diễn những động tác khiêu vũ, điên cuồng nhảy múa theo tiếng nhạc!

Cách vũ đài không xa là một bục biểu diễn múa cột được thiết kế cao hơn sàn nhảy khá nhiều, một cô gái đang hừng hực biểu diễn, đã có thật nhiều người ngồi vây quanh bục biểu diễn đó, cô gái đang biểu diễn múa cột cũng thật lớn mật, động tác đầy khiêu khích đủ khiến cho đám đàn ông chảy máu mũi, bốn phía không ngừng vang lên những tiếng hoan hô, cổ vũ chói tai ...

Lâm Y đang ngồi trên một chiếc ghế chân cao trước quầy bar, mặt cô đỏ ửng, ánh mắt mê ly nhìn cô gái đang nhiệt tình trình diễn những tư thế nhiệt tình trên bục, ngón tay thon dài nhẹ vuốt một chiếc ly chân cao, trong ly rượu đỏ như máu, cô ngưỡng cổ uống một hơi cạn sạch số rượu trong ly rồi lại quay về phía người pha chế ra hiệu, đầu lưỡi đã lắp bắp: 'Một ly nữa ...'

'Tiểu thư, một người uống rượu sao?' Một người thanh niên tóc nhuộm vàng, vẻ mặt tà tứ cầm một ly rượu tiến sát đến bên người Lâm Y, nhìn đôi mắt mê ly của cô rồi lại nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng của Lâm Y, hắn lại cười một tiếng, nâng ly về phía cô: 'Cùng cạn nhé?'

Lâm Y nửa tỉnh nửa say cười, bàn tay nhẹ nâng đưa ly rượu lên môi, nhẹ nhấp một ngụm, một cánh tay của người thanh niên tóc vàng lặng lẽ đáp lên bờ vai mảnh khảnh của Lâm Y, 'Thích xem múa cột sao?'

Lâm Y mặc kệ hắn, chỉ si ngốc nhìn cô gái đang trình diễn những tư thế cực kỳ nóng bỏng trên vũ đài ... Lãnh Nghị thích xem nhảy múa, vậy anh ta có thích xem múa cột không? Chắc là không, Lãnh Nghị là người nghiêm túc đến vậy kia mà ... Vậy nếu như anh ta biết mình ở đây múa cột thì sẽ có cảm giác thế nào? Liệu anh ta còn nói, 'Y Y, anh thích nhìn em múa' nữa không? ... Nghĩ đến đây, Lâm Y không khỏi bật lên một tiếng cười tự trào.

Người thanh niên tóc vàng cũng ngây ngô cười theo, bàn tay vẫn đáp trên vai cô gái như cũ, cúi đầu nhìn gương mặt đã có phần say của cô gái, giọng ái muội bỉ ổi: 'Tiểu thư, cô nghĩ tới gì vậy ...Hắc, nghĩ gì mà vui vậy?'

Lúc này cô gái đang biểu diễn múa cột đã kết thúc phần trình diễn của mình bằng một động tác tuyệt đẹp sau đó xuống đài, trên vũ đài tạm thời yên tĩnh đôi chút.

'Anh nói xem ... nếu như ... tôi ... lên đó biểu diễn thì sẽ thế nào?' Cô gái say rượu nói không tròn câu, ngây ngô nhìn người thanh niên tóc vàng cười.

'Được đó!' Tên kia chớp mắt cười, 'Tiểu thư, có muốn đi so tài với cô gái vừa mới múa kia một trận không?'

Lãnh Nghị, em múa cột cho anh với Tịch Họa xem ... ừ, em là múa cột, Tịch Họa chắc chắn là chưa từng múa cột ... Lâm Y quyết đoán đặt ly xuống bàn, đứng lên đi về phía bục cao.

Những người đàn ông vây xung quanh bục cao rõ ràng là biết cô định làm gì, lập tức thét to như cổ vũ, người thanh niên tóc vàng dứt khoát đẩy cô lên bục ...

Rốt cuộc Lâm Y cũng đứng trên bục cao, ánh mắt mê ly, gò má ửng hồng, khóe môi treo một nụ cười như có như không, cô có chút bước không vững đi về phía cột đồng ...

Trong tiếng la hét, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, người vây quanh bục biểu diễn càng lúc càng nhiều, những người vốn đang ngồi ngoài lúc này cũng đứng lên vây quanh vũ đài ...

Cô gái rốt cuộc cũng nắm lấy cột đồng, cô hơi ưỡn ngực, ngưỡng đầu, mái tóc dài xõa tung trên vai ... xoay người, nhấc chân, ngửa về phía sau, lại xoay tròn ... mượn rượu để phát tiết, cô vong tình hòa mình trong điệu múa ... hai chân bám vào cột đồng, một tay cũng bám lên cột, váy trắng phiêu dật tung bay, tóc dài cũng tung bay theo điệu múa ...

Lãnh Nghị, em múa cho anh xem, múa cột ...

Bốn phía không ngừng vang lên những tiếng vỗ tay cổ động ... cô gái vốn là người biểu diễn tiếp theo từ phòng thay đồ bước ra kinh ngạc nhìn người khách không mời mà đến đang vong tình múa trên vũ đài ...

Cách đó không xa, một chiếc máy ảnh không ngừng lóe sáng, từ đầu đến cuối ghi lại không bỏ sót một chi tiết nào ...

Lúc này có mấy người khách mới bước vào, đi thẳng vào phòng bao bên trong, người đi đầu thân hình cao ngất, gương mặt anh tuấn, đôi mắt thâm thúy vô tình quét qua đám người đang nồng nhiệt hò hét kia, ánh mắt rất nhanh ghim chặt nơi bục múa cột, bước chân đột ngột dừng lại ...

Là Lăng Nhất Phàm, hắn vừa từ châu Âu trở về cùng mấy người bạn định đến đây tụ hội ...

'Lâm Y!' Lăng Nhất Phàm hơi nhướng mắt tỉ mỉ nhìn cô gái đang mải mê nhảy múa trên vũ đài, bước chân chợt đổi hướng đi về phía quầy bar. Thật sự là cô! Hắn không thể tin nổi nhìn bóng dáng đang xoay tròn trên đài ...

Vẹt đám người ra Lăng Nhất Phàm len lỏi vào trong ngẩng đầu lên nhìn cô gái, 'Lâm Y!'

Chừng như nghe được có người đang gọi mình, đôi mắt mê ly của Lâm Y nhìn xuống người bên dưới, ánh mắt kinh ngạc mà đầy quan tâm của Lăng Nhất Phàm đập vào mắt cô, đầu Lâm Y có chút choáng váng, cả người đột nhiên như mất hết sức lực, đôi chân vô thức tuột khỏi cột đồng, từ từ đứng vững trên bục sau đó tay cũng buông cột đồng ra, thân thể bay xuống dưới đài ...

Bốn phía cùng vang lên tiếng thét chói tai ...

'Lâm Y!' Lăng Nhất Phàm cả kinh, hắn vội xông đến đón lấy thân thể đang bay từ trên đài xuống kia, cả người cô gái nặng nề đập vào người Lăng Nhất Phàm, bục kia vốn khá cao, vì đỡ cô nên Lăng Nhất Phàm đứng không vững, phải liên tiếp lùi lại mấy bước mới có thể tạm coi là ổn định, trong tay vẫn ôm chặt cô gái đang mê man trong tay mình.

'Lâm Y ...' Lăng Nhất Phàm ôm lấy Lâm Y cúi đầu khẽ gọi, gương mặt cô gái đã say đến đỏ ửng, đôi mắt nhắm chặt, đôi mày thanh tú cau lại, rõ ràng là đã say khướt ... Đáy mắt Lăng Nhất Phàm một nỗi thương tiếc và đau lòng cuồn cuộn dâng lên như sóng triều không che dấu được ...

Lãnh Nghị, tên khốn kiếp này! Vì sao mỗi lần tôi về nước gặp lại Lâm Y đều là tiều tụy yếu đuối thế này? Lăng Nhất Phàm trong lòng phẫn nộ, lại đau lòng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người ôm lấy Lâm Y đi thẳng vào trong phòng bao ...

Một mình lấy một phòng bao, Lăng Nhất Phàm đặt Lâm Y xuống sofa, cầm lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho cô, lại gọi nhân viên phục vụ mang thuốc giải rượu đến, hắn tỉ mỉ hòa vào trong nước ấm rồi đỡ Lâm Y ngồi dậy, để đầu cô dựa vào vai mình, cầm chiếc muỗng nhỏ múc nước thuốc cẩn trọng đưa đến bên miệng cô.

Thuốc được đưa vào trong miệng, theo quán tính cô chậm rãi nuốt xuống, nuốt xong cô gái không kềm được chau mày sau đó kịch liệt ho khan một tràng, thân thể cũng nhè nhẹ run lên. 'Lâm Y!' Lăng Nhất Phàm nhẹ giọng gọi, tay không ngừng vỗ vỗ sau lưng cô hy vọng có thể giúp cô ngưng ho.

Sự khó chịu trong người rốt cuộc cũng khiến cô gái mấp máy đôi mắt nặng trịch, cô mơ hồ nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt mình, chừng như cố nhớ lại gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nhớ được gì, đôi mắt đen láy lần nữa mệt mỏi nhắm lại, hàng mi dài dày rợp nhẹ rung lên.

Lăng Nhất Phàm ôm cô gái ngồi đó, hắn điều chỉnh tư thế ngồi cố gắng để cho cô gái nằm được thoải mái một chút, đầu cô gái gác trên vai hắn, trên người đắp một chiếc chăn mỏng ... tiếng thở của cô gái dần đều đặn trở lại, ngủ thật say, khóe môi Lăng Nhất Phàm bất giác câu lên một nụ cười nhu hòa, lẳng lặng nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô gái trong giấc ngủ, đáy mắt nhu tình như nước.

Xem ra giữa cô và Lãnh Nghị thực sự xảy ra chuyện rồi! Thật lâu thật lâu Lăng Nhất Phàm mới nhẹ nhàng rút điện thoại ra, ấn phím ...

Lúc này trong biệt thự nhà họ Lãnh, trong một căn phòng ở lầu ba, dưới ánh đèn nhu hòa Tịch Họa đang an tĩnh nằm trên giường, cổ tay ghim kim truyền dịch, thứ duy trì sự sống cho cô, bên giường là một chiếc tủ, giống như căn phòng của cô ở châu Âu vậy, bày đầy những dụng cụ y khoa, Tiểu Hồng đang ngồi bên cạnh theo dõi màn hình máy điện tâm đồ, ghi lại những con số ...

Trong một gian phòng nhỏ bên ngoài, Lãnh Nghị, Lữ Thần và bác sĩ Hoàng, ba người đang bàn bạc phương án chữa trị cho Tịch Họa.

'Trước mắt tạm thời dùng cách trị liệu này, nếu như có hiệu quả thì tốt, bằng không ... chúng ta lại thử phương án B, chính là đưa Hạ tiểu thư lên núi tìm sư phụ của tôi, chỉ có điều cách đó chắc là phải ủy khuất Lãnh tiên sinh một chút, ngài cũng phải cùng đi để trợ giúp trị liệu ...' Bác sĩ Hoàng nhã nhặn nói.

'Đúng đó, Lãnh thiếu, sư phụ của bác sĩ Hoàng ngụ cư trong núi đã lâu ... Ông ấy cho rằng trong núi có linh khí, nếu như Tịch Họa tiểu thư vào đó, rất có ích cho quá trình trị liệu ...' Lữ Thần ngồi bên cạnh giải thích.

Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia ủ dột, hắn hơi gật đầu: 'Chuyện này đến lúc đó nói sau, cứ trị liệu ở đây trước ...'

Lúc này chợt vang lên một tràng tiếng gõ cửa, Lãnh Nghị trầm giọng nói: 'Vào đi!'

Đẩy cửa bước vào là Trần quản gia, tên tay ông cầm một thứ gì đó đựng trong một chiếc phong bì nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lãnh Nghị, hơi khom người nhỏ giọng nói bên tai hắn: 'Thiếu gia, vừa nãy có người đưa thứ này đến, nói là muốn đưa cho ngài ... tôi đã xem rồi, là một cuộn phim, ngài thấy sao?'

Ánh mắt Lãnh Nghị thoáng chốc trở nên sắc bén cực kỳ, hắn quét mắt về phía phong bì trên tay quản gia, lẳng lặng nhận lấy mở ra, bên trong là một chiếc hộp nhỏ, là một cuộn phim. Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhé cuộn phim trở lại trong phong bì rồi đặt xuống bàn trà, lạnh nhạt nói: 'Tôi biết rồi ...'

'Dạ thiếu gia!' Quản gia hiểu ý khom người chào rồi lui ra.