Lưu Ly Nguyệt

Chương 6




Edit: Phong

Beta: Gờ

~~~~~

Nhan Tịch thà liều mạng cũng quyết không chuẩn bị tài liệu cho Lâm Nhược Nhiên trước khi tan việc, nàng nghiêng đầu lén lút nhìn đồng nghiệp chung quanh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, cắn môi đưa mắt nhìn Lâm Nhược Nhiên đang ngắm mình trong gương.

Lâm Nhược Nhiên nghiêng người dựa vào bàn làm việc, thả chén trà làm bằng keramik lên bàn rồi cầm phấn trang điểm trong tay, thỉnh thoảng hớp một hớp trà trông vô cùng thoải mái. Bó hoa hồng đỏ rực rỡ trêи bàn càng khiến các đồng nghiệp đi ngang qua không khỏi ghé mắt, cô biết Nhan Tịch đang nhìn mình nhưng cố ý không quan tâm tới nàng. Sau khi tỉ mỉ trang điểm xong cô cầm chiếc bút kẻ mày lên chăm chú vẽ lại đôi lông mày thanh mảnh rồi xoay người cầm cái túi LV để ở một bên lên, ưu nhã đứng dậy đi tới bên người Nhan Tịch dưới cái nhìn soi mói đầy sợ hãi của nàng, dịu dàng đưa hai tay ra véo mặt nàng lắc nhẹ, cười híp mắt.

“ Tan ca ? Em đừng nghĩ tới chuyện đó, tôi đã báo với dì rồi, hôm nay dù có phải ở Thượng Hoa qua đêm em cũng phải sửa xong tài liệu cho tôi.”

Nhan Tịch nghe lời này lập tức rũ đầu xuống, thanh âm vô cùng oan ức

“ Nhiên Nhiên ——”

“ Ừm, ngoan, tiếp tục xem đi. Đừng làm tôi trễ hẹn với trai đẹp. ”

Lâm Nhược Nhiên rút tay lại, cười ranh mãnh. Nhan Tịch biết tính cô nên lén nuốt tất cả oán hận vào bụng không dám nói thêm nữa, rụt cổ mím môi tiếp tục xem văn kiện. Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm Nhan Tịch một lúc rồi mỉm cười xách túi chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc đó cửa bật mở, một anh chàng ngoại quốc sáng sủa đẹp trai mặc tây trang, chân đi giày da thân hình cao ráo tiêu sái bước vào. Đáng tiếc là Nhan Tịch ghét đôi mắt xanh của hắn, hắn ta đi thẳng tới chỗ Lâm Nhược Nhiên, ôm eo cô mỉm cười rồi thì thầm gì đó vào tai cô. Lâm Nhược Nhiên gật đầu vui vẻ cười, liếc qua Nhan Tịch rồi không nói gì, hai người sóng vai đi ra ngoài.

Nhan Tịch cắn đầu bút buồn bã nhìn Lâm Nhược Nhiên, trước khi cô ra khỏi cửa nàng không quên lẩm bẩm cô đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn, thấy lợi quên nghĩa, . . . Trêи mặt Lâm Nhược Nhiên nở một nụ cười tươi như hoa nhìn tên ngoại quốc đẹp trai, không thèm để ý đến nàng.

Dù tức giận nhưng Nhan Tịch biết Lâm Nhược Nhiên là vì tốt cho nàng, chẳng qua nhìn dáng vẻ chỉ cao khí ngang* của cô lúc tên mắt xanh ôm cô đi qua trước mặt mình ít nhiều có chút không thoải mái, hít sâu một hơi, hóa bi phẫn thành sức mạnh, vùi đầu xử lý văn kiện .

*Chỉ cao khí ngang: kiêu ngạo, tự mãn

Các loại hàng hoá xa xỉ trong quý này của Thượng Hoa khá phức tạp, lớn có xe hơi, ngọc mã não*, nhỏ có nước hoa mỹ phẩm, thoạt nhìn mọi thứ tương đối đơn giản nhưng xem xét trêи các phương diện khác lại rất phức tạp, như áo da chẳng hạn, còn phải xem xét sự khác biệt về luật bảo vệ động vật giữa Trung quốc và quốc tế, Nhan Tịch nhìn thôi cũng đau đầu mới bắt đầu nghĩ, nếu sớm biết đi làm kiểu này, trước kia nàng học quản lý tin tức làm gì? Chẳng dùng được vào việc gì, thật lãng phí thời gian, Nhan Tịch nhíu mày tiện tay ném cây bút thép lên bàn , nghiêng dựa vào ghế làm việc nghỉ ngơi .

*Mã não: một khoáng chất, do thạch anh, thạch tủy và đản bạch hỗn hợp kết tinh, có nhiều loại màu đỏ, trắng, tro, có vằn sóng, dùng làm đồ trang sức.

Nhan Tịch nhẹ nhàng xoa trán, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi. Nhan Tịch duỗi người vịn ghế đứng lên rồi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Nền trời gần như đã tối đen, đèn neon đủ màu sắc ở khu thương mại cũng đã bật sáng, tiếng xe cộ qua lại bên tai không dứt khiến lòng Nhan Tịch có chút chua xót, người ta giờ này chắc cũng về đến nhà thưởng thức cơm tối bốc hương nghi ngút từ lâu rồi, nhưng nàng đã được lệnh phải ở lại tăng ca. Bây giờ là giờ cao điểm, chen chúc trêи xe buýt chẳng khác nào muốn tìm cái chết.

Nhan Tịch thở dài trở lại bàn làm việc, lười biếng dựa vào ghế ngồi xuống rồi lấy trong ngăn kéo cái MP3 Lâm Nhược Nhiên nói là quà trở về tặng mình mấy ngày trước. Nhan Tịch cúi đầu suy nghĩ muốn xem thử âm thanh thế nào, đang định chọn vài bài hát từ danh sách nghe qua nhưng lại vô tình nhớ đến dáng vẻ đắc ý của Lâm Nhược Nhiên lúc rời đi. Nhan Tịch nhún vai hừ nhẹ một tiếng, không hiểu sao con gái bây giờ cứ thích người ngoại quốc, mắt xanh có gì tốt ? Đẹp hơn đôi mắt hổ phách của người Trung quốc chính tông sao? Toàn sùng dương mị ngoại*. Nếu nàng, Nhan Tịch quen với người ngoại quốc sẽ không lấy họ Nhan nữa! Dù đã mắng Lâm Nhược Nhiên từ trong ra ngoài một lần nhưng Nhan Tịch vẫn chưa thấy hết giận. Nàng xoay cổ nhìn quanh phòng, sau khi xác định không có ai mới ngồi thẳng lên trước màn hình máy vi tính đã tắt tối đen. Nàng nghiêng đầu bắt chéo chân, bắt đầu ngâm nga ca khúc “xì trum” thời đại học thường dùng trêu chọc bạn bè, nhưng thay đổi lời bài hát.

*Sùng dương mị ngoại: sùng bái phương tây, nịnh hót người ngoại quốc. chỉ người không có lòng tự ái dân tộc, tâng bốc nịnh nọt người ngoại quốc một cách mù quáng. Tóm gọn gần nghĩa với sính ngoại

Ở ngọn núi bên kia biển có một nhóm người mắt xanh

Bọn họ ghét người phiền nhiễu

Bọn họ keo kiệt lại lạnh lùng

Bọn họ rơi tự do xuống cuộc sống nhàm chán trong Thượng Hoa

Bọn họ cường thế, tự mãn ghen tỵ lẫn nhau

Ừm, ghét đôi mắt màu lam

Ghét đôi mắt màu lam!

Bọn họ chật vật thông đồng vắt ăn hiếp thanh niên tốt

……

Nhan Tịch hát đi hát lại nhiều lần lời bài hát vừa nghĩ ra, càng hát càng thoải mái, nàng nhịp chân, ngửa đầu nhìn trần cười hồi lâu, cuối cùng mới có chút hả giận, lòng thầm nghĩ lần sau gặp Lâm Nhược Nhiên nhất định phải hát cho cô nghe. Nhan Tịch đứng dậy nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã trễ lắm rồi, nàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Nhưng Nhan Tịch vừa mới bước một bước đã phát giác có chút không đúng, nàng dừng lại, bất chợt quay đầu thì thấy Claire đang khoanh tay đứng ở cửa như cười như không nhìn nàng, dáng vẻ như xem cuộc vui, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, mang theo đôi mắt hẹp dài ẩn ẩn thứ ánh sáng lam nhạt.

“ Phó, phó, phó tổng !”

Nhan Tịch hốt hoảng mở đèn, mặt như lửa đốt phiếm hồng, tim đập kịch liệt, tiêu rồi, tiêu rồi, lần này chết chắc!

Đèn bật sáng, Nhan Tịch nheo mắt lại để thích ứng đích với ánh sáng nhưng thấy Claire sải bước tới chỗ mình, nàng vội vàng ép mình mở to mắt, khẩn trương nhìn cô.

Hôm nay sếp mặc chiếc váy lụa Maxi màu trắng rất thanh lịch, viền hình cổ áo đai xếp tầng bắt chéo ôm trọn ngực triển lộ xương quai xanh xinh đẹp , bên hông là cái đai lưng màu bạc càng tôn thêm vóc người mảnh dẻ, mái tóc để tự nhiên màu hạt dẻ suôn dài mượt mà phân tán ở đầu vai, nhưng thân hình cao ngất kia khiến cho người ta sinh ra cảm giác bị áp bách .

Nhan Tịch cảm nhận được luồng khí lưu cường đại của sếp, theo bản năng lui về phía sau mấy bước không biết làm sao, nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Claire. Claire lại không tức giận, thậm chí đôi môi mỏng đẹp mắt còn hơi cong lên là dấu hiệu của một nụ cười.

“ Không quấy rầy cô chứ ? ”

“ Oái, tôi ……”

Nhan Tịch cúi đầu hận không thể cắm hai mắt xuống đất, sếp quá khó lường, dùng loại phương pháp này đả kϊƈɦ tinh thần nàng.

“ Cô rất có tài, ca hát tốt, lời bài hát viết không tệ, quả là một nhân tài hiếm có. ”

Một đợt sóng nhiệt xông lên gò má, Nhan Tịch bất đắc dĩ ngẩng đầu lên dùng vẻ mặt đưa đám nhìn Claire

“ Phó tổng ……”

Trong trí nhớ Nhan Tịch đây là lần đầu tiên sếp nói nhiều với nàng như vậy, vốn là may mắn, nhưng sao những lời này nghe chói tai vậy?

Claire vẫn khoanh tay trước ngực nhìn gò má ửng hồng của Nhan Tịch trong lòng có chút buồn cười. Cô vừa về nước tiếp nhận công ty, chính sự và chuyện vặt của Thượng Hoa lúc đi daddy chưa kịp xử lý chất đống thành một đống lớn giao toàn bộ cho cô nên tăng ca cũng rất bình thường. Hôm nay sau khi xem hết danh mục đầu tư bất động sản cô thu dọn đồ chuẩn bị ra khỏi công ty, không ngờ mới đi tới đại sảnh cô đã nghe tiếng hát rất lớn và rõ ràng. Claire dừng bước, đứng lẳng lặng nghe, cuối cùng bị giai điệu và lời bài hát chọc cười, muốn xem thử mặt mũi người này ra sao, nàng thật sự cũng làm vậy. Cô đẩy cửa phòng tiêu thụ ra, trong đầu đã nghĩ đến đây có thể là Nhan Tịch, không ngờ người này thật sự là nàng .

Nhan Tịch đỏ mặt, gắt gao cắn môi dưới, tay phải níu ống quần, buồn bực muốn tìm cái chết. Sao nàng lại xui xẻo dữ vậy? Một số điểm nhơ trong đời nàng đã bị sếp nắm rõ, lần này thì tốt rồi, từ mỉa mai cha người ta trực tiếp chuyển đến mỉa mai cả dòng họ, từ trong ra ngoài không chừa một ai. Nhan Tịch cẩn thận quan sát Claire, nhìn gương mặt không chút phản ứng và đôi mắt hơi nheo lại của cô, trong lòng khóc thút thít một trận. Không đâu, cô sẽ không sa thải tôi phải không? Nếu vậy còn không phải mẹ và Lâm Nhược Nhiên sẽ rút gân đánh chết tôi sao?

“ Phó tổng, thật xin lỗi. ”

Nhan Tịch cúi đầu nhận lỗi, anh hùng không chịu thiệt trước mắt.

“ Ồ, lỗi ở đâu mà xin ? ”

Claire nhịn cười hỏi, mặt một mảng lạnh băng như cũ.

Nhan Tịch bện ngón tay vào nhau lấy dũng khí rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt Claire, nhỏ giọng nói

“ Tôi không nên bôi nhọ tổng giám, nhất là không nên nói ông ấy trước mặt cô, còn không nên hát bài hát kia. Phó tổng, xin lỗi. ”

“ Xin lỗi ? ”

Vừa nghe giọng của Claire đã có chuyển biến tốt, Nhan Tịch mừng như điên, biết chuyện này còn đường sống quay lại, vội vàng gật đầu

“ Vâng, rất xin lỗi về việc này, đúng rồi Phó tổng, cô xem tài liệu đến giờ này chắc vẫn chưa ăn cơm, tôi mời cô!”

Bước đầu tiên khi đi làm là phải hiểu dùng rượu để hóa giải thù hận, đây là Nhan mẹ dạy.

Claire không lên tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ theo thói quen, đôi mắt nhỏ dài màu xanh nhạt nhìn chằm chằm Nhan Tịch hơi nheo lại, đôi mắt trang điểm nhàn nhạt rất câu hồn khiến Nhan Tịch nhìn thấy lại đỏ mặt lần nữa, mới gật đầu

“ Được . ”

Đáy lòng thầm hét lớn, Nhan Tịch hưng phấn nhìn Claire đang đi ở phía trước, đi theo cô ra ngoài. Đi sau lưng Claire, nàng nghe thấy hương thơm lần trước chưa kịp xác nhận, ừm, đúng là hỗn hợp mùi hương cà phê và hương sữa, có một mùi hương ngọt ngào, không phải là mùi nước hoa cố ý xức lên, nghe thoải mái không nói nên lời. Nhan Tịch len lén quan sát Claire. Một người phụ nữ rất xinh đẹp, cả người tản ra một loại khí chất đặc biệt, một chút lạnh lùng pha thêm chút mạnh mẽ, chân mày chỉ cần kẻ một chút thì đường mi mềm mảnh kia sẽ làm nổi bật đôi mắt màu lam nhạt quyến rũ đẹp lạnh lùng hơn nữa, sống mũi dọc dừa cao thon, tiếp tục quan sát xuống, mặt của Nhan Tịch hơi hồng lên. Đôi môi đầy đặn vì bôi son mà trở nên đỏ mọng câu người khiến người ta muốn tiến đến hôn lên, Nhan Tịch sờ gò má có chút nóng của mình, dời lực chú ý đi mới phát hiện hai người đã tới bãi đậu xe, nàng dừng bước nhìn Claire .

Claire cảm thấy hơi kỳ quái nhìn Nhan Tịch ranh mãnh, nói nhỏ

“ Lên xe. ”

“ Ồ, được. ”

Nhan Tịch chỉ sợ lại chọc giận sếp, vội vàng mở cửa xe leo lên, vừa lên xe, nàng đã dựa vào ghế ngồi về phía trước không nhúc nhích, vô cùng khẩn trương.

Ngồi yên trong xe hồi lâu, Nhan Tịch đang kinh ngạc vì sao sếp còn chưa lái xe đi thì Claire quay đầu nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt cô hiện lên ánh sáng màu lam nhạt, sâu không lường được, lại lạnh như băng, khiến Nhan Tịch không nhịn được cả người phát run

.    “ Sao vậy ? ”

Nhan Tịch thất thần đích nhìn chằm chằm đôi mắt của Claire hỏi.

“ Đi đâu? ”

“ Hả ? ”

Nhan Tịch hỏi ngược lại, lúc này mới chợt nhớ nàng mời sếp ăn tối, kết quả thật đáng chê, mình vừa lên xe đã ngồi chết dí một chỗ, nàng đỏ mặt vội trả lời

“ Tôi biết một quán lẩu gần đây nấu rất ngon. Nhưng nếu cô muốn ăn món ăn tây chúng ta có thể đi về phía nam, nơi đó ——”

“ Đi đường nào ? ”

“…… đến cột đèn giao thông đầu đường trước mặt rồi quẹo phải . ”

Claire gật đầu, khởi động xe rồi tùy ý tựa vào ghế tài xế, liếc qua kiếng chiếu hậu, cánh tay thon dài thuần thục điều khiển xe, lái ra khỏi ga-ra .

Nhan Tịch ngây ngốc nhìn Claire, sếp thật đẹp, ngay cả lái xe cũng phong cách vậy. Thình lình một ánh mắt sắc bén phóng tới khiến  Nhan Tịch choàng tỉnh, mặt nóng lên, cuống quít cúi đầu thắt dây an toàn. Chết tiệt! Ngắm sếp mà ngay cả dây an toàn cũng quên thắt, thật mất mặt. Nghĩ tới Nhan Tịch không khỏi có chút không cam lòng, tuy nàng không phải là người ưu tú, nhưng ít nhiều gì cũng đã trưởng thành rồi, tại sao mỗi lần ở trước mặt Claire nàng đều tệ hại như vậy, chẳng lẽ nàng đúng là bị khí tràng của cô đàn áp ?

~~~~~Hết Chương 6~~~~~