Lưu Manh Đại Đế

Chương 173: Thất Tinh Bắc Đẩu Trận






Một tràng âm thanh liên hồi vang lên, cùng với đó là tiếng la hét gào rống của Trần Công Minh.
“Bang.”
“Bang.”
Công kích điên cuồng dạng này khiến Cô Lâu Đao Thú thấy chán ghét muốn chết.

Nó liền tùy tiện giơ chân, đạp mạnh một phát bắn văng Trần Công Minh ra xa.
Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra quá nhanh, khiến cho đám thành viên Phục Minh Hội sững sờ, không kịp phản ứng.
Chứng kiến cảnh tượng Trần Công Minh một thân máu me đầm đìa ai nấy đều kinh hãi khôn xiết, vội vàng chạy đến đón đỡ mấy đạo công kích của Cô Lâu Đao Thú, mặt khác nhanh chóng kéo Trần Công Minh lùi ra một khoảng.
Kế đến, Trần Công Minh lấy vội trong người ra một vốc linh đan, chẳng cần quan tâm loại nào với loại nào, quăng cả vào miệng nhai ngấu nghiến.
Cô Lâu Đao Thú khệnh khạng bước đến, tựa hồ trong mắt nó đám người kia chẳng khác gì đàn kiến hôi.

Công kích của Cô Lâu Đao Thú không chút đình trệ, cái miệng còn “khặc khặc” cười, nom thân thể xấu xí kết hợp với bộ dáng lúc này quả thực không hợp chút nào.

Đám thành viên Phục Minh Hội tất nhiên nhận ra sự nguy hiểm của con linh thú này.

Hội chủ lại đang trong thời gian hồi phục, phó hội chủ là Châu Đăng Khoa đành hò hét ra lệnh cho mọi người xông cả lên vây cản Cô Lâu Đao Thú.
Chỉ là, sức tấn công của Nhân Vực, Tướng Cấp làm sao có thể đả thương Cô Lâu Đao Thú, một đầu linh thú cấp sáu đây? Châu Đăng Khoa yêu cầu bọn chúng ngăn cản thì có khác nào sai đi chịu chết.
Hai thanh loan đao trong tay Cô Lâu Đao Thú giống như lưỡi hái tử thần, nhẹ nhàng xào qua xào lại vài cái liền vọng vang những tiếng hét thê lương.
“Sinh Mệnh Châu! Truyền tống!”
“Sinh Mệnh Châu! Truyền tống!”
“Sinh Mệnh Châu! Truyền tống!”
“…”
Thật xui xẻo cho đám môn sinh này, sợ rằng ngay cả một quả rắm của Cô Lâu Đao Thú cũng không đón đỡ nổi, huống hồ là bị nó dùng loan đao chém loạn.

Cũng may có Sinh Mệnh Châu nếu không thân thể đã bị phân thây mấy đoạn rồi.
Trong không gian, liên tiếp những hố đen xuất hiện, truyền tống đám thành viên Phục Minh Hội ra ngoài đại quảng trường.
“Bùng.”
“Bùng.”
“Khặc khặc… Đây là do các ngươi tự thân chuốc lấy mà thôi! Đừng có mà oán trách ta!” Ở đằng xa, Võ Thiện Nhân cười gian trá.
Lại nói, sau khi thành công dẫn dụ Cô Lâu Đao Thú, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, lúc này đang ẩn thân dưới lớp cát vàng.
Cô Lâu Đao Thú mạnh yếu thế nào Võ Thiện Nhân từng chứng kiến qua.

Cái đám ô hợp Phục Minh Hội này phỏng chừng chỉ cần một lát sẽ chẳng còn đứa nào cả.
Quan hệ giữa hắn và Phục Minh Hội vốn như nước với lửa nên cổ vũ rất nhiệt tình cho Cô Lâu Đao Thú: “Cô Lâu đại nhân, đánh hay lắm, đánh hay lắm…”
Quay trở lại phía bên kia, sau thời gian nghỉ ngơi, sắc mặt Trần Công Minh đã khá hơn nhiều, vết thương trên tay cũng được một tên thuộc hạ băng bó kỹ càng.

Có điều da thịt hao tổn nhất thời không cách nào hồi phục, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn muốn chết.

Nhưng nhìn vào tình huống trước mắt Trần Công Minh biết mình không thể ngồi yên được.


Chỉ trong thời gian ngắn mà đã có mười mấy thành viên Phục Minh Hội bị ép phải dùng đến Sinh Mệnh Châu.

Nếu tiếp tục kéo dài như thế thì chẳng mấy chốc sẽ bị vỡ trận mất.
Trần Công Minh gấp gáp la lên: “Toàn quân nghe lệnh ta, mau sử dụng Thất Tinh Bắc Đẩu Trận!”
Đám môn sinh thấy Trần Công Minh lên tiếng chỉ huy thì vui mừng khôn xiết, lập tức theo lệnh chia thành bảy nhóm nhỏ, mỗi nhóm lại có bảy người, cầm đầu mỗi nhóm là một gã môn sinh tu vi Tướng Cấp, đứng vào những phương vị tuân theo hình thể của sao Bắc Đẩu.

Số còn lại tiếp tục quấn chặt lấy Cô Lâu Đao Thú.
Kế đó, Trần Công Minh nhảy vào trong trận, quát vang: “Kết trận!”
Lấy hắn làm trung tâm, linh lực của bảy nhóm người liền cấp tốc tuôn trào, theo một quỹ đạo kỳ dị xảo diệu hợp nhất, như trăm sông quy về một biển, dồn thẳng đến vị trí Trần Công Minh.
“Ào ào…”
Bảy nguồn linh lực vừa đến, Trần Công Minh miệng lẩm bẩm đọc khẩu quyết, đột nhiên vươn tay túm cả lấy.

Chỉ nháy mắt, ngay trong lòng bàn tay hắn sinh ra một chùm sáng rực rỡ, ban đầu chỉ nhỏ bằng quả trứng gà nhưng rất nhanh khuếch đại kích thước, cuối cùng tạo nên một quả cầu ánh sáng, đường kính lên đến mấy trượng.
Dù ở khoảng cách xa nhưng Võ Thiện Nhân vẫn cảm nhận một cỗ năng lượng khủng bố phát ra từ vị trí của Trần Công Minh, kinh hãi thốt lên: “Hoá ra đây chính là Thất Tinh Bắc Đẩu Trận nổi danh trong nội viện.

Quả cầu năng lượng trên tay Trần Công Minh là dùng phương pháp đặc thù khống chế linh lực của bốn mươi chín người hợp làm một, sức công phá vô cùng khủng khiếp.

Cho dù ta có long biến cũng chưa chắc có thể kháng cự.”
Đúng như Võ Thiện Nhân suy đoán, đây chính là con bài tẩy trong tay Trần Công Minh.

Đòn tấn công của Thất Tinh Bắc Đẩu Trận có thể sánh với một kích cực mạnh của Vương Cấp trung kỳ.

Trần Công Minh tin tưởng rằng dựa vào nó nhất định có thể giúp mình tiến vào mười sáu người đầu tiên vượt Ngũ Hành Trận.
Mới đến đó, bỗng nghe Trần Công Minh hét vang, quả cầu trên tay có lẽ đã ngưng tụ tối đa năng lượng, liền theo kình phong phóng thẳng vào Cô Lâu Đao Thú.

“Bồng.”
Vô số tử sắc quang mang xuyên phá không gian, Cô Lâu Đao Thú lập tức đã bị hào quang che phủ.
Bên tai, ầm vang một tiếng nổ long trời lở đất.
“Ầm… Ầm…”
Không gian phát ra tiếng gió rít gào, bụi bay mù mịt, bằng mắt thường không cách nào nhìn được diễn biến bên trong.
“Ầm… Ầm…”
Gió cát tan đi, trước mắt mọi người hiện lên thân thể Cô Lâu Đao Thú nằm sõng xoài trên mặt đất, hai thanh loan đao bị chấn gãy, ngay cả mấy dẻ xương trước ngực cũng bị vỡ vụn.
“Thành công rồi!” Đám thành viên Phục Minh Hội thở phào một hơi, sung sướng reo lên.

Mặc dù Thất Tinh Bắc Đẩu Trận vô cùng lợi hại nhưng cũng khiến bọn họ hao tổn chân linh khí cực lớn, vậy nên sắc mặt mỗi người đều rất nhợt nhạt.
Có điều, đám người Phục Minh niềm vui không kéo dài bao lâu bỗng giật mình cả kinh, bởi vì bọn chúng chợt thấy Cô Lâu Đao Thú thân hình động đậy.
Một thoáng sau, Cô Lâu Đao Thú đột ngột đứng lên, ngửa cổ hú dài một tiếng.
“Húuuu…”
Trong sát na, bỗng thấy các dải xương trên thân thể Cô Lâu Đao Thú phát ra ánh hoàng kim óng ánh, dưới bão cát sa mạc càng thêm lấp lánh mê người.
Trong phạm vi trăm trượng, thổ nguyên tố đột nhiên túa cả ra, chạy ùa về vị trí của Cô Lâu Đao Thú, dung nhập vào trong cơ thể nó.

Bằng tốc độ sấm chớp, các dải xương không ngờ sinh sôi biến hóa, dần dần tái tạo.

Đồng thời, khí tức của Cô Lâu Đao Thú cũng tăng vọt, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua Vương Cấp sơ kỳ.
Trần Công Minh la hoảng: “Không tốt! Con súc sinh này chuẩn bị tiến cấp.”​.