Lưu Manh Đại Đế

Chương 253: Song Tu 4 18






Trải nghiệm cảm giác tuyệt vời, Võ Thiện Nhân sung sướng hẩy người lên hòa cùng nhịp dập của Cát Tường: “Cát Tường! Nàng thật tuyệt vời!”
Đôi tay hắn mau lẹ chuyển xuống ôm eo nàng, rồi hai người nhịp nhàng va đập vào nhau.

Đùi hắn va vào đôi mông ngọc làm phát ra âm thanh “phạch phạch” đầy kích thích.
Nghe được lời khen tặng, khuôn mặt Cát Tường nhuộm hồng, càng vì tướng công mà ra sức nhiều hơn.
“Ưm… Ưm… mmm…”
Những ngón tay thon dài, trắng muốt của nàng chống trên bộ ngực nhễ nhại mồ hôi của hắn.

Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng rên rỉ, bờ eo cong vút ưỡn về trước, còn hai toà núi đôi thì nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Võ Thiện Nhân khẽ ngẩng đầu liếc nhìn bên dưới, thấy tiểu huynh đệ hùng dũng hiên ngang như trụ chống trời, thật là cương mãnh bất phàm.
Trong không gian thạch thất tĩnh lặng, liên tục vang lên những âm thanh tuyệt diệu, hoà cùng với tiếng thở của một nam một nữ.

Âm dương nhị khí cứ vậy mà luân chuyển qua lại, rất nhanh đã gần đạt đủ sáu mươi chín vòng.
Bỗng Cát Tường đổ người ôm chặt lấy Võ Thiện Nhân, ngực nàng ép vào ngực hắn.

Cả hai đều nghe rõ tiếng tim đập phát ra từ đối phương.
Đôi môi hồng ngọt lịm của Cát Tường cong lên, rồi bị đôi môi Võ Thiện Nhân bắt lấy.

Hai chiếc lưỡi lại một lần nữa quấn lấy nhau.

Cảm giác thực sung sướng không sao kể xiết!
Đôi bàn tay Võ Thiện Nhân không hề ngơi nghỉ, thám hiểm khắp mọi địa phương trên người nàng.
Cát Tường vừa nhấp nhả vừa hôn đắm đuối, rên rỉ nói: “Tướng… công! Thiếp sắp… không chịu nổi… nữa rồi… Ưm… mmm…”
Võ Thiện Nhân vuốt ve mái tóc đen bóng mượt của nàng, yêu thương nói: “Cát Tường cố lên! Chỉ còn một chút nữa là thành công!”
Cái khó của Hợp Thể Âm Dương Công là cần cả hai cùng lúc thăng hoa vào vòng tuần hoàn thứ sáu mươi chín, nếu chênh lệch nhau dù chỉ một nhịp thở thì bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ bể.
Lúc này đã là vòng âm dương nhị khí thứ sáu mươi sáu.
Cát Tường cảm giác toàn thân đã sắp sửa chạm vào giới hạn, chỉ cần buông lỏng tinh thần sẽ lập tức bùng nổ như núi lửa phun trào.
Nhịp một hồi, rốt cuộc cũng đợi đến vòng âm dương nhị khí thứ sáu mươi chín.
Võ Thiện Nhân vui mừng nói: “Cát Tường! Mau cùng ta thăng hoa!”
Hắn chớp lấy thời cơ, luồn tay ra chụp lấy toà núi đong đưa rồi đẩy nàng ưỡn người thẳng dậy, đồng thời hắn dồn hết sức hẩy thật mạnh một cái.
Tiểu huynh đệ như nhận được mệnh lệnh, liền bắn phọt hơn mười đợt dương tinh vào khe sâu kỳ bí.
Cảm nhận dòng nước ấm nóng nơi hạ thân, Cát Tường hét lên vì sướng: “Tướng công! Thiếp yêu chàng…!”
Cơ thể Cát Tường co giật mạnh, nàng ép sát vùng hoa cỏ của mình cắn nuốt tiểu huynh đệ, toàn thân run lên dữ dội rồi nằm gục đầu trên ngực tướng công thở hổn hển.
Âm dương nhị khí thăng hoa, trong một khoảnh khắc tách thành hai luồng khí chí âm, chí dương.
Khí chí dương tiến vào cơ thể Cát Tường.

Khí chí âm tiến vào cơ thể Võ Thiện Nhân.
Vừa mới quan sát, Võ Thiện Nhân kích động hét lên: “Ha ha ha… Quả nhiên có thêm một đạo nguyên âm! Cát Tường, mau vận dụng Hợp Thể Âm Dương Công đột phá!”
Cát Tường và Như Ý giống nhau, mặc dù sống năm trăm tuổi nhưng đều là gái đồng trinh.

Nhờ vậy, Võ Thiện Nhân lần này lại được hưởng lợi, những gì tinh tuý nhất đều rơi vào tay hắn.
Theo Hợp Thể Âm Dương Công miêu tả, nguyên âm và nguyên dương rất hiếm khi xuất hiện.

Vậy mà hai nàng đều có cả.

Điều này cấp cho Võ Thiện Nhân một niềm kinh hỉ vượt ngoài sức tưởng tượng.
Đã có kinh nghiệm lần đầu, Võ Thiện Nhân bèn nhanh chóng khống chế hai cỗ năng lượng đi theo lộ tuyến Hợp Thể Âm Dương Công rồi sau cùng tiến vào trong đan điền.
Khi luồng khí chí âm và đạo nguyên âm vừa dung nhập, hắn nghe đan điền nổ vang một tiếng, rốt cuộc cũng đột phá.

Chỉ cần mở được phong ấn bên ngoài đan điền, tu vi trong chớp mắt sẽ tăng lên Vương Cấp trung kỳ.
Về phần Cát Tường cũng thành công tiến vào Thánh Cấp đỉnh phong.

Nếu tu luyện thuận lợi thì không bao lâu sẽ tấn cấp lên Thần.
Niềm vui cứ thế mà nhân lên, Võ Thiện Nhân cười nói: “Cát Tường! Chúc mừng nàng!”
Bỗng nhiên, đôi mắt Cát Tường bỗng nhoè đi, hai hàng lệ châu long lanh chảy xuống.
Võ Thiện Nhân hoảng hốt: “Cát Tường! Nàng sao vậy? Có phải vừa rồi ta làm đau nàng không?”
Cát Tường khẽ lắc đầu, lấy tay gạt nước mắt, giải thích: “Không phải đâu, thiếp chỉ đang quá hạnh phúc đó thôi!”
Võ Thiện Nhân ôm nàng vào lòng, xoa đầu dỗ dành: “Khờ quá! Hôm nay là ngày vui của chúng ta! Nàng không được khóc!”

Cát Tường sụt sùi: “Vâng!”
Ôm nhau thêm một lúc, Võ Thiện Nhân mới từ tốn ra lệnh cho tiểu huynh đệ lui quân.
Khi tiểu huynh đệ vừa rút thì từng dòng dương tinh và nguồn nước ứ đọng trong khe sâu ào ào rơi xuống Hợp Hoan Sàng.
Võ Thiện Nhân ánh mắt đảo qua một vòng trên cơ thể Cát Tường, nói: “Để ta giúp nương tử thay y phục nhé!”
Cát Tường ôn thuận để cho hắn thực hiện công việc này giúp mình, tâm trạng vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Sau khi đã hoàn tất, nàng cũng mỉm cười nói: “Tướng công, thiếp cũng giúp người thay y phục.”
Dĩ nhiên là Võ Thiện Nhân vui vẻ đồng ý.
Xong xuôi, hắn bèn thu lại Hợp Hoan Sàng vào trong Ngũ Hành Giới Chỉ rồi cầm tay Cát Tường tiến về vị trí của Như Ý.
Võ Thiện Nhân mong chờ hỏi: “Thế nào rồi Như Ý? Nàng có phá giải được phong ấn hay không?”
Nghe hắn gọi tên mình, Như Ý mở mắt, trên gương mặt không rõ vì nguyên do gì mà vẫn đỏ rực một màu.
Nàng lắc đầu đáp: “Một mình thiếp thì vẫn chưa đủ, cần muội muội hỗ trợ mới có cơ hội!”
Cát Tường quay sang nói với Võ Thiện Nhân: “Tướng công đừng lo, để thiếp và tỷ tỷ cùng nhau hợp sức phá giải.”
Ánh mắt Võ Thiện Nhân nhìn hai nàng chan chứa yêu thương, bèn hôn lên má mỗi nàng một cái, nói: “Vậy ta sẽ thử dò tìm lại xem có phát hiện manh mối mở cửa mật thất hay không.

Nếu các nàng cần gì thì cứ gọi ta một tiếng!”
Như Ý, Cát Tường có lẽ vẫn chưa quen với thân phận hiện tại, sắc mặt lại đỏ hồng, gật đầu vâng dạ.
Sau đó, Cát Tường khoanh chân ngồi xuống đối diện với Như Ý.
Hai nàng vươn tay chập vào nhau, bắt đầu quá trình phá giải phong ấn.