Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 184: Đắc Thánh Thụ, Tru Oán Linh, Thu Quát Thiểm Nhân




"Tìm được rồi, tìm được rồi. Lôi Ân ngươi xem, ở trung tâm số châu báo chính là thủy tinh thánh thụ. Nó quả nhiên giống như lời đồn đãi, bảy linh châu có bảy màu sắc khác nhau!!"

Thông đạo bí mật dần rộng lớn hơn. Diệp Phong chỉ một đường kiếm đã tiêu diệt hơn một trăm oán linh. Hai người đi đến cuối mật đao, một gian thạch thất xuất hiện. Đập vào mắt là vô số vàng bạc châu báo, chất đầy như núi. Tại trung tâm của số châu báo, là thủy tinh thánh thụ trong suốt chỉ cao có hai mươi li, cùng phía trên chính là thất sắc linh châu, có điểm rất bắt mắt. Oánh thấy được lập tức mừng rỡ hô to!

"Tiếc, nơi này hình như vô được quá dễ, một chút kích thích cũng không có. Bất quá cái gã oán linh khoa trương kia, không hổ là chí tôn hải tặc chó má gì, gia tài cũng thật phong phú!" Diệp Phonh nhìn thủy tinh thánh thụ cùng với số châu báo chất thành núi trên mặt đất, điểm cây Phiêu phiêu dục tiên, thả ra một ngụm khói, rồi nghiêng đầu cảm khái!

"Bệnh thần kinh, dễ dàng đi tới không tốt ư?!" Oánh nghe Diệp Phong than thở xong, liền trách khứ, lập tức ngẫm lại có điểm không đúng, nghi hoặc hỏi: "Ngươi vừa mới nói chí tôn hải tặc cái gì??"

"Ở trên có một gã oán linh khoa trương, nói hắn là chí tôn hải tặc Cát Lôi Mỗ - Khang Tư La Đặc, rất nổi danh. Mấy tên gia hỏa trên đó nghe xong đều giật mình!" Diệp Phong mỉm cười trả lời, từ từ đi tới thủy tinh thánh thụ.

"Trời đất, chí tôn hải tặc Cát Lôi Mỗ - Khang Tư La Địch? Vậy theo như ngươi nói, đây là chỗ của hắn? Khó trách lại có nhiều tài bảo như vậy. Hì hì, nếu bị bổn tiểu thư thấy được, vậy không dễ dàng buông tha đâu!" Oánh nghe vậy đầu tiên là giật mình, sau đó nhìn số châu báo nhiều như núi, lộ ra vẻ cười tham lam!

"A a, tiểu nha đầu, đừng có ngu ngốc. Nhiều số châu báo vậy, nàng có khả năng mang đi sao? Không ngoài có không ít mấy con quỷ tham lam và giữ nhà đó!" Diệp Phong nghe Oánh nói xong, buồn cười lắc đầu cảm khái, đừng gần phía trước thủy tinh thánh thụ, dùng Quang Minh thánh kiếm đào đất, muốn mang cả rể của thánh thụ đi luôn.

Oánh biết Diệp Phong nói mấy con quỷ tham lam và giữ nhà là những cường giả ở bên ngoài muốn đoạt bảo, cùng với oán linh trú trong động. Bất quá, nàng rất bất mãn vì bị Diệp Phong khinh khi nàng, "Hừ, tử sắc lang, ngươi lại quá xem thường người. Bổn tiểu thư nói muốn mang đi, thì nhất định có khả năng mang đi!"

Nữ đạo tặc mỹ lệ bất mãn, miệng trách khức, tay phải cho vào trong vạt áo, lấy ra một cái trong như túi vải màu đen không lớn lắm, miệng khẽ niệm "Lớn, lớn, lớn". Túi vải màu đen dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Phong, rất nhanh biến thành to lớn thần kỳ. Cuối cùng thành một cái bao bố có thể nhét cả một nam nhân to lớn vào trong đó!

"Đây là cái vật gì. Trước kia không thấy nàng dùng nó?" Diệp Phong vừa đào xong cây thủy tinh thánh thụ, nghi hoặc hỏi Oánh, bị cái bao bố màu đen hấp dẫn.

"Hừ, chưa thấy qua à. Còn dám xem thường bổn tiểu thư ư. Hôm nay cho ngươi kiến thức thêm!" Oánh mở cái miệng hừ nhẹ ra vẻ đắc ý, hai mắt ngưng thị nhìn một lượng lớn châu báu phía trước, rồi mở cái miệng bao bố lớn ra, khẽ kêu một tiếng thu. Bao bố màu đen lập tức phát ra hấp lực mạnh mẽ, điên cuồng thu hết những châu báo trước mặt Oánh!

"Trời đất, cái này có thể so sánh với Quang Minh thánh giới a!" Diệp Phong mắt thấy cái bao bố màu đen đang không ngừng hút vào, có điểm khó hiểu, trong đầu giật mình suy nghĩ, rồi hỏi Oánh: "Cái vật này rốt cuộc là gì vậy? Không gian trang bị?"

"Dừng, không chút kiến thức, không gian trang bị đó là vật ở phương tây, còn cái này là Như Ý kiền khôn đại, có xuất xứ từ phương đông đại lục. Công năng của nó cũng giống như không gian trang bị, nhưng tiện lợi hơn, nghe nói là do tiên nhân luyện chế thành!" Oánh để Như Ý kiền khôn đại tự hút lấy số châu báo, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Diệp Phong, trông rất đáng yêu!

"Như Ý kiền không đại, hắc hắc, vật này không tồi, lão tử thích…" Diệp Phong nghe vậy, quan sát cái Như Ý kiền khôn đại đang hút số châu báo, hai mắt đảo qua đảo lại, lộ ra ý tham lam, đang muốn mở miệng nói về cái kiền khôn đại này, khóe mắt lại đột nhiên phát hiện phía bên trái có một vật gì màu xanh lục, như quái thạch, tản ra một ánh sáng màu xanh lục quỷ dị âm trầm!

"Kỳ quái, viên đá này là gì đây?!" Lúc chỉ để ý số châu báo, Diệp Phong và Oánh không nhìn thấy nó. Bây giờ số châu báo bị kiền khôn đại hút vào, nó cũng hiện ra. Diệp Phong thấy được, Oánh cũng tự nhiên thấy được, không nhịn được lộ ra thần sắc tò mò.

"Hai tên tiểu quỷ đáng chết, lập tức đem ta tài bảo của ta trở về chỗ cũ!" Lúc hai người đang tò mò, một âm thanh âm trầm vang lên. Nhận được báo tin của thủ hạ, Cát Lôi Mỗ đã buông tha bọn người Kì Nhĩ Tư, vừa tức giận vừa vội vàng đái lĩnh một lượng lớn oán linh ngăn cản, cúi người trừng mắt nhìn Diệp Phong và Oánh rồi gầm lên!

"Lôi… Lôi Ân, thật nhiều oán linh quá, làm sao bây giờ…." Oán linh tới đây rất nhiều, cơ hồ đã lấp kín cả thạch thất. Oánh thấy tình hình như vậy, lập tức thu nhỏ Như Ý đại kiền khôn đại trong tay, khẩn trương lôi kéo tay phải của Diệp Phong mà hỏi.

"Tiểu nha đầu, bây giờ không còn kiêu ngạo nữa à? Làm sao bây giờ, nếu chỉ một mình ta, có thể có hy vọng chạy thoát. Còn như mang thêm nàng theo, chắc là hai ta sẽ bị bọn họ xâm nhập biến thành oán linh thôi!" Diệp Phong nhìn hình dạng khẩn trương của Oánh, trong lòng cười thầm, nhưng lại thở dài như không có cách nào.

"Ô.. Lôi Ân, ngươi ngàn vạn lần đừng có bỏ ta lại a. Ta cũng sẽ không chống đối ngươi nữa đây. Ngươi thích Như Ý kiền khôn đại, ta tặng cho ngươi. Cầu xin ngươi vạn lần đừng có bỏ ta lại…" Oánh nghe Diệp Phong nói xong, nhìn đám oán linh âm trầm quỷ dị quanh mình, sợ Diệp Phong bỏ nàng lại một mình mà chạy đi, hai mắt rưng rưng cầu khẩn lo lắng.

"Ha ha, đừng sợ, ta như thế nào có thể bỏ lại tiểu mỹ nhân như nàng. Chỉ là đùa giỡn với nàng thôi!" Diệp Phong nhìn thấy bộ dáng lo lắng động lòng người, nhịn không được liền mỉm cười thuận tay lấy luôn cái Như Ý kiền khôn đại trong tay của Oánh, rồi để thánh thụ vào trong đó, hắc hắc cười và nói tiếp: " Bất quá nếu nàng đã nguyện ý tặng nó cho ta. Ta đây đồng ý tiếp nhận vậy, không thể lãnh phí hảo ý của nàng đâu!"

"Đáng ghét, ngươi doạ người ta. Bại hoại, lưu manh, lại còn nhân cơ hội chiếm tiện nghi người ta…" Oánh thấy Diệp Phong không có nàng lại, mặc kệ ý tứ, phương tâm ổn định hơn, đối với việc Diệp Phong nhân cơ hội quơ lấy Như Ý kiền khôn đại của nàng rất bất mãn, miệng không ngừng trách móc, tay không ngừng đánh lên ngực hắn, nhưng cũng không có ý muốn lấy lại, bởi vì cũng có dành phần cho nàng!

"Đáng giận, đáng giận, hai tên tiểu quỷ các ngươi, tự nhiên không để ý sự tồn tại của Cát Lôi Mỗ ta. Ta muốn đem các ngươi phải trở thành oán linh, là nô đãi cho tất cả bộ hạ của ta!" Cát Lôi Mỗ mắt thấy Diệp Phong và Oánh cười cười nói nói, không để hắn và thủ hạ của hắn trong mắt, rất là tức giận, liền âm trầm hét lên!

Oánh nghe oán linh trước mắt đang nói, chính là chí tôn hải tặc đỉnh đỉnh đại danh của ba trăm năm trước, Cát Lôi Mỗ, nhất thời bị dọa đến khiếp sợ, khẩn trương ôm chặt cánh tay trái của Diệp Phong, trong lòng rất sợ hãi sẽ bị oán linh nhập thể hóa thành cái loại bất tử như thế này.

"Đừng lo, đối với với đám rác rưởi bất tử này, còn dễ dàng hơn là đối phó với đám binh lính phế vật ở Tạp Lợi Phất thành!" Diệp Phong hoàn toàn không chú ý đến Cát Lôi Mỗ đang hét lớn, ôn nhu an ủi mỹ lệ thiếu nữ đang khẩn trương. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Hỗn đản…. đáng giận…" Cát Lôi Mỗ bị Diệp Phong làm cho nổi giận đến cực độ, rồi hạ lệnh cho oán linh quang mình: "Giết tên rác rưởi cuồng vọng này cho ta!" Đám oán linh vừa nghe thủ lĩnh ra lệnh, liền phát ra trận cười quái dị âm trầm, rồi phóng về phía Diệp Phong và Oánh đang bị bọn chúng bao vây!

"Hừ, lão tử hôm nay sẽ quét sách lũ các ngươi…. Huyền thiên cương khí!"

Diệp Phong nhìn đám oán linh đánh tới, cánh tay trái thoát khỏi sự ôm chặt của Oánh, rồi ôm lấy này, miệng khinh thường quát nhẹ, thi triển công pháp hộ thể "huyền thiên cương khí" cùng chánh khí mênh mông mãnh liệt. Tại bên ngoài hắn và Oánh, một vòng khí lưu được hình thành, khiến tất cả oán linh không dám tiến lên!

"Bọn chúng không dám tới. Quá tốt, quá tốt, chúng ta mau chạy thôi!" Oánh đang dựa trên ngực của Diệp Phong, thấy hắn phóng ra một luồng khí giống như ma pháp kết giới, khiến oán linh không dám tiến gần, lập tức vừa kinh hãi tại lòng ngực hắn mà thúc giạc. Thánh thụ đã tới tay, châu báo cũng thu được không ít, vậy thì cũng không cần tốn thời gian với đám bất tử oán linh này!

"Hừ, muốn chạy ư? Đừng có mơ! Chỉ là một tên luyện kiếm sĩ Quang Minh hệ mà thôi, bây giờ chúng ta không dám đánh ngươi, nhưng chờ đấu khí của ngươi duy trì không nỗi, hai người các ngươi chắc chắn chết chung. Ha ha ha, đám oán linh bất tử chúng ta có sức lực vô hạn. Hôm nay lão tử phải theo, theo hai tên rác rưởi các ngươi cho đến chết!" Cát Lôi Mỗ với hận ý vô hạn, âm trầm cười to.

"Ngươi nghĩ ta sẽ tốn thời gian cùng các ngươi chơi đùa ư? Vô tri bạch si, chết đi!"

Diệp Phong khinh thường cười lạnh, đem kiền khôn đại để vào trong người, tay phải nâng thánh kiếm, vận hành chánh khí, sử dụng "chí tôn cửu thức" đệ tức thức "kiếm phách thiên đại phá kiền khôn". Chánh thì cường mãnh vô biên, xoay tròn than thánh kiếm, rồi ngưng tụ thành vô số bạch mang kiếm khí, theo hướng múa của tay phải, mà không ngừng bắn ra, giống như trận mưa kiếm dưới bầu trời, thanh thế thật khinh người. Oán linh xung quanh không kịp tránh né, bị chém chét cho hồn phi phách tán!

"Trời ơi, đây là chiêu thức gì? Lôi Ân lại lợi hại như vậy ư? Xem ra cả gia gia chưa chắc là đối thủ của hắn…" Oánh nhìn đám oán linh kêu la thảm thiết cùng với kiếm khí tung hùng vô kị, giật mình trợn mắt há mồn, hai mắt lộ vẻ ngạc nhiên và hâm mộ, trong lòng càng muốn học được tuyệt kỹ của Diệp Phong!

"Đáng giận, tên rác rưởi này thật sự mạnh!" Cát Lôi Mỗ nhìn Diệp Phong phóng ra kiếm khí hung mãnh, liên tục giật mình, trong lòng thầm mắng, không có nhanh chóng vào trong. Oán linh ma thạch vẫn ở chỗ cũ, hắn muốn nhanh chóng lấy được oán linh ma thạch!

Dưới cuồng sát của bạch mang kiếm khí, oán linh trong thách thất không bị giết chết, cũng thông qua vách tường chạy ra phía ngoài, chỉ còn mười mấy oán linh lưu lại. Diệp Phong vẫn chú ý đến oán linh Cát Lôi Mỗ, thấy hắn muốn lấy cái viên quái thạch màu xanh lục, lập tức đoán ràng viên đá đó rất có giá trị, rồi cười lạnh xấu xa: "Muốn lấy viên đá, đừng có mơ, lão tử hôm nay sẽ đập nát nó dùm ngươi!" Nói xong, tên gia hỏa này vận kình khí lên đinh đầu thánh kiếm ở cánh tay phải, dẫn theo bạch mang kiếm khí, giống như thủy triều đánh tới Cát Lôi Mỗ

Cát Lôi Mỗ dươi hình dạng oán linh, đối với oán linh ma thạch rất ỷ lại và quí trọng, trên hết tất cả. Bây giờ hắn nghe Diệp Phong muốn hủy ma thạch, tâm trạng kinh hãi, bất chấp kiếm khí đánh lại, vẫn cúi người vươn tay lấy ma thạch, rồi chạy trốn!

Song, khoảng cách giữa hắn và kiếm khí quá gần. Hắn nếu không có ma thạch, thì còn có thời gian chạy trốn, nhưng vì lấy ma thạch, mà hắn đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này!

"Oa, Lôi Ân, ngươi đã giết chết hoàn toàn chí tôn hải tặc Cát Lôi Mỗ - Khang Tư La Địch. Cái việc này mà truyền ra ngoài, ngươi nhất định làm chấn động cả Tác La Tư đại lục. Ngươi thật quá lợi hại đi!" Theo sau tiếng nổ phát ra, kiếm khí trực tiếp đánh trúng Cát Lôi Mỗ, khiến hắn chết hoàn toàn, đập vô vách tường nổ nát bấy. Oánh thấy sự việc này, cao hứng ôm Diệp Phong chúc mừng, cái miệng nhỏ hôn lên mặt hắn một cái.

"Ha ha ha, bổn thiên tài đương nhiên phải lợi hại. Mau, thu thập chiến lợi phẩm, chúng ta rời khỏi nơi này để ăn mừng nào!" Diệp Phong hôn xong mỹ nhân, nhìn thấy mấy oán linh kinh hoảng chạy trốn, cùng với châu báo trong trong thạch thất và quái thạch màu xanh lục không bị nổ bởi kiếm khí, liền cao hứng cười to ha ha

Lần này không chỉ có được thất sắc linh châu tăng cường thực lực cho hắn, lại còn lấy thêm rất nhiều tài bảo và một tảng đá cổ quái. Đúng là thu hoạch lới. Lưu manh công tước bây giờ muốn làm người hưởng công, để mấy tên ngu ngốc bên ngoài này tiếp tục tìm kiếm trong động, hắc hắc!