Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 186: Hoàng đế tử,hải tặc diệt,giả chí tôn tức tương hiện thế




Phía trên, giữa, dưới ba tầng của chiếc thuyền lớn có khoảng hai trăm người, còn số lượng hải tặc hung hãn từ sáu chiếc thuyền hải tặc thì gấp đến năm lần. Cộng thêm trong số những người trên thuyền chỉ có một số ít là hộ vệ. Vì thế tự nhiên không thể ngăn cản thế công của bọn hải tặc. Việc bị đồ sát sớm muộn cũng tới.

Diệp Phong thừa lúc Chu Ngọc Long và đám hộ vệ bên trong chỉ lo chú ý bên ngoài, đã vô thanh vô tức đi ra ngoài, muốn tìm cái gã mập mạp xấu xí, giọng oai oái như nữ tử, thường lấy le trước mặt đám hộ vệ, cũng chính là thân tín của tên hoàng đế kia!

Lúc này, hoàng hôn đã qua, màn đêm tới, bầu trời đen bao phủ cả mặt biển. Với ưu thế của sắc trời, Diệp Phong thi triển Tiêu diêu kiền không bộ, quỷ mị vượt qua khỏi nơi chém giết hỗn loạn, căn bản không ai có thể phát hiện được hắn!

Ở đằng sau chiếc thuyền, tên Tiểu Thuận Tử, thái giám tin cậy của Chu Ngọc Long, đang cùng bốn gã hộ vệ gặp nguy hiểm, lo lắng hoảng sợ đám hải tặc hung ác trước mặt, trong đầu thật sự sợ hãi đối mặt với sự việc này!

"Ngươi… đám hải tặc các ngươi không sợ bị diệt tộc ư? Dám can đảm đánh cướp thuyền của hoàng đế bệ hạ ở Thần Châu đế quốc bọn ta ư. Bây giờ còn không mau rời khỏi, ta có thể xin giảm nhẹ tội cho các ngươi…" Tiểu Thuận Tử nhìn ba mươi tên hải tặc trước mặt, hít thật sâu, rồi nói, không cam lòng phải chết như vậy.

"Con mẹ nhà ngươi, lại dám lấy hoàng đế ra dọa người. Loại lừa dối này dọa được bọn lão tử sao. Chết đi!" Đám hải tặc vừa nghe Tiểu Thuận Tử nói xong, đều khinh thường mở miệng mắng, hoàn toàn không tin lời gã nói, giải quyết xong bốn tên hộ vệ, liền lập tức phóng về phía gã, muốn giết hết đám hỗn đản này!

"hết rồi… hết rồi…." Tiểu Thuận Tử mắt thấy hộ vệ bị giết, hải tặc thì chuẩn bị đánh về phía gã, lập tức lộ ra thần sắc tuyệt vọng, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh một ít quan viên đưa cho gã vàng bạc châu báo, vì gã là "hùng nhân" bên cạnh hoàng đế, thập phần hối hận lúc trước không khuyên bảo Chu Ngọc Long đừng có đi du ngoạn. Bây giờ có tiền cất, nhưng cũng không có mạng để dùng.

"Con heo nhỏ kia, xem lão tử một đao chém ngươi làm đôi này!" Một gã hải tặc tráng kiện cao lớn, cầm đại đao trong tay là người đầu tiên đến phía trước mặt của Tiểu Thuận Tử, giơ tay lên cao bổ xuống. Tiểu Thuận Tử là loại chỉ biết nịnh bợ vô dụng, căn bản không có một tí lực phản khác, chỉ có hoảng sợ nhìn đại đạo đánh xuống.

Trong lúc tên hải tặc cao lớn sắp giết được Tiểu Thuận Tử, thì một tiếng cười vang lên, một cái bóng đen xuất hiện phía trước mặt Tiểu Thuận Tử, một chưởng đã giết chết tên hải tặc đó. Sau đó hắn như tia chớp phóng vào trong đám ba mươi tên hải tặc, giống như tử thần đoạt mệnh, nhanh chóng giải quyết hết bọn chúng!

"Ta, trời đất, thật là lợi hại, là tên tiểu tử bơi trên biển ư?" Tiểu Thuận Tử may mắn thoát chết, thì chứng kiến tình cảnh Diệp Phong giết chết đám hải tặc, giật mình đứng yên tại chỗ, thần tình lộ ra vẻ mặt khó hiểu, đồng thời cũng vui mừng vì mình may mắn không chết.

"Ngoan ngoãn theo ta, nếu không hợp tác, ngươi sẽ bị chết thảm giống như bọn hải tặc!" Diệp Phong trong nháy mắt xuất hiện trước mặt của Tiểu Thuận Tử, hai mắt lộ tia sát khí, nhắc nhở gã. Tay trái nắm được cổ gã, giống như nắm cổ gà, nhanh chóng dẫn gã rời khỏi khoang tàu, rồi tới một chỗ không người nhìn thấy.

"Cao… cao nhân.. ngài… ngài muốn làm gì?" Tiểu Thuận Tử chứng kiến thân thủ thật sự, và thấy sát khí trong mắt của Diệp Phong, gã vừa nhìn đã biết, bởi vậy không cần phải nhắc nhở, không dám tạo ra tiếng động, rồi cùng tiến đến cái chỗ không người, và vừa khẩn trương vừa cung kính hỏi, hoàn toàn không có lộ ra ý tức giận như trước đó với Diệp Phong!

"Ngươi là người gì bên cạnh của hoàng đế. Sự tình của hắn ngươi biết được bao nhiêu?" Diệp Phong trong lòng cười thầm, cố ý trừng mắt lộ sát khí nhìn Tiểu Thuận Tử mà hỏi.

"Tiểu… tiểu nhân chính là thái giám thân cận của hoàng thượng. Sự tình của hoàng thượng, tiểu nhân đều biết rõ…" Tiểu Thuận Tử nhìn ánh mắt của Diệp Phong, trong lòng sợ hãi, không dám giấu diếm, lập tức khẩn trương cung kính trả lời.

"Là một tên thái giám? Khó trách tại sao lại có giọng oai oái như nữ nhân. Hắc hắc, sự tình của hoàng đế, hắn đều biết hết sao? Xem ra lão tử bắt đúng người, có hắn sau này việc xử lý dễ dàng hơ…" Diệp Phong nghe vậy thầm cười xấu xa, nhấc chân Tiểu Thuận Tử lên để kiểm tra ở phía dưới, phát hiện quả nhiên không có thứ ngoạn ngoạn kia, lập tức chánh sắc nhắc nhở: "Ngoan ngoãn ở chỗ này không được làm rộn cho ta, ta bảo đảm ngươi sẽ không chết. Nếu không không biết ngươi sẽ gặp phải điều xấu gì!"

"Vâng, vâng, vâng…" Tiểu Thuận Tử đâu dám không nghe Diệp Phong, nghe vậy lập tức vâng dạ liên hồi, cuống quít gật gật cái đầu. Thấy vậy Diệp Phong rất hài lòng, trong lòng thầm cười, tên gia hỏa này là một tên cẩu tử sợ chết đủ tiêu chuẩn.

Dưới thế công hung mãnh của bọn hải tặc, trên thuyền lớn, ngoại trừ nơi của Chu Ngọc Long, các nơi phát hiện được người toàn bộ bị giết không chừa ai!

Gã trung niên thô kệch tóc đen râu ria trước đó hạ lệnh cho đám hải tặc tiến công, cầm trong tay là cây búa lớn, dẫn đầu chúng hải tặc trùng trùng vây quanh khoang thuyền ở lầu ba, cao giọng quát: "Bọn rác rưởi bên trong nghe đây, lão tử là đoàn trưởng của Độc Giao hải tặc đoàn, Lục Vân, lập tức ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, nếu không sẽ đem các ngươi bầm thành trăm mảnh rồi ném cho cá ăn!"

Phía trong bây giờ có khoảng hai mươi hộ vệ, Chu Ngọc Long nhìn thấy một lượng lớn hải tặc vây quanh khoang thuyền, đã làm cho sợ đến phát run. Lần này thì nghe tiếng quát của Lục Vân, hắn lập tức hoảng sợ ngồi bẹp xuống đất, rồi còn tự thì thào nói với vẻ đau thương, "Làm sao đây… làm sao đây.. chẳng lẽ hôm nay trẫm nhất định phải chết ở chỗ này ư…" Hắn bây giờ có hy vọng là đầu hàng tên hải tặc thô kệch thì có thể không chết.

Hai mươi tên hộ vệ nhìn hoàng đế với bộ dáng sợ hãi, trong lòng khẩn trương không ngừng, tràn ngập nỗi bị ai. Cái loại hoàng đế đáng giá như thế này, bọn họ còn liều mạng để bảo vệ ư?

"Mẹ nó, dám ngang nhiên không coi lão tử ra gì. Các huynh đệ, lên cho ta!" Đoàn trưởng hải tặc Lục Vân, thấy sau khi gã quát xong, lại không có ai ra đầu hàng, hơn nữa không có động tĩnh gì, lập tức nổi giận, rồi đái lĩnh thủ hạ, phá cửa xông vào, muốn giết hết đám hộ vệ.

"Ngươi, các ngươi không được đến. Trẫm là đương kim thiên tử của Thần Châu đế quốc. Các ngươi quá bất kính, muốn bị tru di toàn tộc ư?" Chu Ngọc Long cùng năm tên hộ vệ còn lại, bị vây vào trong trung tâm của khoang thuyền, nhìn đám hải tặc hung ác, hoảng sợ lên tiếng nhắc nhở.

"Con mẹ các ngươi, các ngươi đám tiểu quỷ nhát chết, sao lại nói là hoàng đế, mà không nói là tiên nhân gì đó. Mẹ nó, không có cách nào mới mẻ hơn hay sao? Các huynh đệ, giết hết mấy tên hỗn đản này, mọi người trở về mở tiệc ăn mừng!!" Lục Vân căn bản không tin là hoàng đế lại dám chỉ chọn có vài tên hộ vệ như thế này, công thêm trước kia lúc đánh cướp cũng thường xuyên nghe những lời nói hoang, nghe xong lập tức không nhịn được lớn giọng hạ lệnh!

"Hắc hắc, xú tiểu tử, ngươi muốn làm hoàng đế ư? Đến đây, để đao của đại gia chém một nhát, rồi chết đi đầu thai lại có thể ngươi sẽ làm hoàng đế… ha ha…"

"Không, trẫm đích thật là hoàng đế. Đừng động thủ, trẫm có thể cho các ngươi rất nhiều rất nhiều tài phú và mỹ nữ…."

"Ha ha, ngu mới tin vào lời nói dối của ngươi. Xem đao!"

"Không!!!"

Đám hải tặc cười lớn khuếch truyên thanh thế, Chu Ngọc Long hoảng sợ cực độ, muốn dùng tài phú và mĩ nữ để hấp dẫn. Song căn bản là đám hải tặc không tin hắn là hoàng đế, hoàn toàn không để ý lời của hắn, trực tiếp tiến lên giải quyết mấy tên hộ vệ, rồi sau một tiếng hối hận của hắn, loạn đao đã đưa hắn rời khỏi nhân thế. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

"Ha ha ha, tốt, quá tốt. Hải tặc không hổ là cường đạo ngoan độc nhất trên đời. Hôm nay các ngươi giúp lão tử đỡ phải bận rộn!"

Giải quyết tất cả mục tiêu, Lục Vân nắm chắc cây búa lớn, chuẩn bị gọi chúng hải tặc rời khỏi. Diệp Phong điểm huyệt Tiểu Thuận Tử, rồi từ Như Ý kiền không đại lấy ra Quang Minh thánh kiếm, đột nhiên xuất hiệt ở cột buồm của chiếc thuyền, nhìn bọn chúng mà ha ha cười to.

"Mẹ nó, ngươi là ai? Tự nhiên dám ngông cuồng trước mặt đoàn trưởng của chúng ta, không muốn sống sao?" Chúng hải tặc nghe được tiếng cười của Diệp Phong, đều ngẩng đầu nhìn hắn mà nổi giận mắng to.

"Hôm nay, các ngươi đều phải chết hết!" Diệp Phong cúi đầu nhìn phần đông hải tặc ở phía dưới, lộ ra nụ cười lạnh vô tình!

"Ha ha ha, tiểu quỷ, ngươi rất gan dạ đó. Chỉ có một mình mà dám ngông cuồng như thế. Hôm nay bổn đoàn trưởng muốn xem ngươi có bản lãnh gì!" Lục Vân nghe Diệp Phong nói xong thì cười lạnh, rồi nhìn xung quanh mình, phát hiện trên mặt biển không có chiếc thuyền nào, chỉ có một tên thanh niên trước mặt, lập tức nở nụ cười khinh thường, phất tay quát: "Các huynh đệ, hãy để tên tiểu quỷ này kiến thức được cái gì là sợ hãi!"

"Vâng!" Phần đông hải tặc đã sớm cực độ bất mãnh với Diệp Phong, vừa nghe mệnh lệnh của đoàn trưởng đại, lập tứng hét lớn ứng thanh, tranh nhanh leo lên cột buồm, muốn xử lý tên thanh niên ngông cuồng trước mặt này!

Diệp Phong cúi đầu nhìn tình hình phía dưới, cười lãnh khốc, thân hình chớp động, trong nháy mắt đã rời khỏi cột buồm, huy kiếm nhập vào đám đông, vận hành chánh khí, sử ra cá tuyệt chiêu "Vô ảnh đoạn hồn, Phong mang ngạo thế, Kiếm khí phong bạo, Địa chi đoạn ngân, Kiếm định thiên hạ ngư phong lôi, Kiếm sái hồng trần kinh thiên địa, Kiếm ngạo thương trung tru yêu ta, Kiếm phách thiên địa phá kiền khôn".

Đồng thời, tay trái và hai chân cũng dùng các tuyệt chiêu "Chân khi toàn long chỉ, Thiên địa phách hoàng quyền, Như lai thiên phật thủ, Kim cương quyền, Truy phong cuồng long toản, Như ảnh tùy hình thối, Nộ long hiện thân, Phích lịch cuồng long". Các tuyệt chiêu không ngừng xuất ra, lần lượt giết chết bọn hải tặc đang trợn mặt há mồm, liên tục kêu thảm thiết, vạn phần hoảng sợ!

"Không, không thể như vậy. Con người sao lại có thể cường hãn đến như vậy. Chẳng lẽ hắn là thần tiên trong truyền thuyết sao?" Lục Vân nhìn tuyệt chiêu của Diệp Phong, cùng với lần lượt thủ hạ của gã bị giết chết, thần tình lộ vẻ mặt không tin, thậm chí còn nghĩ Diệp Phong là thần tiên!

"Hắc hắc hắc, các ngươi đám hải tặc giết người cướp của hàng năm này, nên chuẩn bị để cái mạng trên biển cả, chết đi!"

Diệp Phong xông vào trong đám hải tặc, vừa xuất ra một loạt tuyệt chiêu, cảm giác không tồi lắm, lập tức cười xấu xa không ngừng, thế công nhanh hơn, nhìn tên hải tặc cầm đầu Lục Vân phía dưới, triển khai cuồng sát, giống như một ác ma đoạt mệnh, không thể nào ngăn cản!

Cuối cùng, tên cầm đầu Lục Vân và phần đông hải tặc toàn bộ bị giết dưới thánh kiếm và tuyệt chiêu của Diệp Phong. Những tên hải tặc còn lại trong sót lại đều muốn chạy trốn, thì bị Diệp Phong thi triển cự hình kiếm khí "Kiếm ngạo thương khung tru yêu tà" chém hủy cả chiếc thuyền, toàn bộ đều chìm xuống dưới biển!

"Hắc hắc, tên hoàng đế ngu ngốc đã chết, lão tử chính là chí tôn của Thần Châu đế quốc, đợi cho Ái Lệ Ti đi thuyền tới nơi, có Truyện Tống Trận, có thể điều động thế lực của tây hải, khi đó giang sơn mỹ nhân cũng đều do lão tử hưởng thụ. Ha ha, ta mẹ nó thật có tài!"

Dưới bầu trên đêm của mặt biển, Diệp đại lưu manh điểm căn Phiêu phiêu dục tiên, trì kiếm đứng ở boong tàu, ngẩng đầu nhìn cảnh bầu trời trong đêm, trong đầu không màng đến mọi việc xung quanh, và chỉ nghĩ đến cuộc sống tuyệt vời sắp có, nhịn không được phát ra tiếng cười vô cùng hưng phấn…..