Lưu Manh Lão Sư

Chương 134: Anh hỏi một chuyện




Trần Thiên Minh trở về Không Thiên, gọi Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh lên, đem chuyện buổi sáng gặp Hà Liên ra kể lại.

"Lão đại, vậy rất tốt, nói như vậy, phần thắng của chúng ta đã lớn hơn"Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói xong, cao hứng. Chỉ cần lo xong việc phía trước, thì chuyện sau đó dễ dàng rồi.

"Cho nên, các người những ngày này chuẩn bị tốt một chút, đến lúc đó chúng ta quăng một mẻ bắt hết bọn chúng"Trần Thiên Minh nghe đến tuần sau có thể báo thù, cao hứng cười rộ lên.

"Lão đại, không phải anh nói lúc rãnh sẽ dạy võ cho em sao? Lúc này dạy vậy?"Trương Ngạn Thanh nói, hắn nghe chuyện của Trần Thiên Minh, còn có Thiên Tinh và Thiên Bằng liên thủ cũng không phải là đối thủ, thì trong lòng vô cùng hâm mộ, không thể dùng chữ để hình dung.

"Tốt, hai ngày nữa, tôi không quay về trường học, sẽ lại đây một chút, lúc đó sẽ dạy võ cho mọi người"Trần Thiên Minh chụp bả vai của Trương Ngạn Thanh nói.

Lâm Quốc vừa nghe Trần Thiên Minh hai ngày nữa sẽ rãnh, rồi dạy võ công cho mình, cao hứng nói: "Lão đại, rất tốt, như vậy chúng tôi có thể chiếu cố cho anh nhiều hơn"Trương Ngạn Thanh bên cạnh cũng cười.

"Được, tôi trở về trường, Ngạn Thanh, em đưa Mỹ Cầm về nhà sao rồi?"

"Dạ rồi, xe ở trong bãi, đây là chìa khóa xe"Trương Ngạn Thanh cơ trí, vừa nghe Trần Thiên Minh phải về trường, cần xe, vội vàng đưa chìa khóa xe ra.

"Tốt, tôi đi đây"Trần Thiên Minh cầm chìa khóa, nói.

Trở về trường, đã khoảng mười một giờ, học sinh còn đang học, giáo viên thì thưa thớt, Trần Thiên Minh không nhìn thấy một giáo viên nào.

Trờ về phòng mình, Trần Thiên Minh mở cửa sổ ra, đã qua vài ngày không về, trong phòng đã bắt đầu bốc mùi, nhìn thấy trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chắc đây là kiệt tác của Tiểu Hồng! Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.

Đúng lúc Hà Đào vừa mua thức ăn trở về, nhìn thấy xe của Trần Thiên Minh, lại thấy cửa sổ phòng hắn mở, biết hắn trở về. Nàng giật mình, nghĩ muốn qua nhìn một chút, cảm giác không thích hợp, ngày hôm qua nàng đã gọi điện cho Lưu Mỹ Cầm để hỏi thăm thân thể của hắn, nghe được hắn không có chuyện gì, nàng ngẫm lại rồi cũng không qua. Chia xẻ người đàn ông của mình cho một người khác, nàng không nghĩ đến, mà càng không thể.

"Rầm"một tiếng, Hà Đào đóng cửa phòng lại.

Tiếng động này, Trần Thiên Minh cũng nghe được. Hắn biết Hà Đào đã về phòng, hơn nữa còn đóng cửa, hắn không nhìn ra tại sao Hà Đào lại đối với hắn như vậy? Đặc biệt là khi nàng biết chuyện của Lý Yến, đã không để ý đến mình. Nhưng lại phát sinh chuyện hắn cùng nàng và Lưu Mỹ Cầm, càng không để ý đến mình.

Đây là hận càng thêm hận sao! Trần Thiên Minh nghĩ, Hà Đào trước kia thích mình, sau đó phát hiện ra quan hệ của mình với chị Yến, liền hận mình. Còn bây giờ lại thêm chuyện của Lưu Mỹ Cầm, quan hệ càng thêm phức tạp, nàng không hận chế mình mới là lạ!

Hơn nữa, một tuần sau là giải quyết chuyện của Thiên Tinh bang rồi, thắng thua thế nào, ngay cả mình cũng không biết. Nếu chỉ là Thiên Tinh và Thiên Bằng, không cần phải sợ, nhưng sau lưng còn có một sư đệ lợi hại. Hơn nữa còn có sư phụ, cho nên, hắn không nắm chắc.

Hắn muốn gọi điện thoại cho đại ba, tìm người trợ giúp, nhưng nghĩ đến lời của đại bá lúc trước, một thằng đàn ông, có khó khăn gì phải sợ, cố gắng thì sẽ vượt qua, cho nên hắn không gọi. Chuyện của mình để mình giải quyết.

Hắn đã cho Lưu Mỹ Cầm một tờ chi phiếu, trong đầu hắn cũng nghĩ rằng, nếu mình có bất trắc, thì cũng đã lưu lại cho nàng một ít thứ. Trần Thiên Minh nằm trên giường, tự hỏi, đối phó với Thiên Tinh bang như thế nào đây?

"Thầy về rồi"Ngoài cửa truyền vào âm thanh.

Trần Thiên Minh ngẩng đầu, thì ra là Tiểu Hồng, nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, hình như là nhìn thấy mình vô cùng cao hứng.

"Đúng vậy, anh về rồi"Trần Thiên Minh gật đầu, cười nói.

"Vài ngày rồi anh chưa đi dậy, em hỏi thầy cô khác, mới biết anh bị cướp, rồi phải vào bệnh viện"Vẻ mặt Tiểu Hồng đầy quan tâm, dường như muốn khóc.

"Đúng, mấy ngày trước phải nằm viện, không thể dạy cho em được, ngại quá"Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói.

"Không, không sao, chỉ cần anh không có gì là tốt rồi, thân thể anh bây giờ thế nào? Sao không ở trong bệnh viện thêm vài ngày?"Tiểu Hồng thẹn thùng nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó nói.

"Ngốc à, em cho rằng ở bệnh viện như ở nhà à, muốn ở là ở, hơn nữa, nơi đó không khí không tốt, anh không thích ở đó"Trần Thiên Minh nói trái lương tâm, chẳng lẽ lại nói lá muốn về nhà nhanh nhanh để còn được "chơi".

"Ồ, anh đừng trách em mà, người ta không biết mà … em … em chỉ quan tâm anh thôi"Tiểu Hồng đỏ mặt cúi đầu.

"Biết mà, là Tiểu Hồng ngoan, quan tâm thầy giáo"Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói, vô cùng cảm kích, vuốt đầu Tiểu Hồng nói.

"Anh biết là tốt rồi"Tiểu Hồng nũng nịu nói: "Thầy ơi, thầy bị thương ở đâu vậy?"Bởi vì đã lâu không nói chuyện, Tiểu Hồng quay lại thói quen gọi thầy.

"Hiện tại không có gì, chỉ có bụng và tay thôi"Trần Thiên Minh không cho là đúng, đây là sự thật, hắn đã sớm không có chuyện gì, bản thân sau khi luyện võ đã không giống trước kia, tốc độ khôi phục cực kỳ nhanh! Thật ra Trần Thiên Minh không biết đây là tác dụng của Huyết Hoàng, còn lầm tưởng là của Hương Ba Công!

"Em xem một chút!"Tiểu Hồng cũng khẩn trương, bởi vì theo kiến thức thông thường, cánh tay không phải là vấn đề lớn, mà là ở bụng.

"Đừng đừng"Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng hướng tay về bụng hắn, vội vàng nói. Dù sao Tiểu Hồng vẫn còn nhỏ, mặc dù mình có thích nàng, nhưng mà, bây giờ nàng đang sờ bụng, cách cái chổ ấy ấy không xa, chỉ sợ nàng sờ một hồi, lại xảy ra chuyện, như vậy thì dọa người lắm!

"Em chỉ nhìn thôi! Được không thầy?"Tiểu Hồng làm nũng với Trần Thiên Minh. Nhìn bộ dáng của nàng, Trần Thiên Minh không khỏi mềm lòng, gật đầu.

Tiểu Hồng nhìn thấy Trần Thiên Minh gật đầu đồng ý, cao hứng, tiếp tục duỗi tay đến bụng hắn. Nàng nhẹ nhàng kéo áo hắn lên, sau đó cẩn thận quan sát.

Xem một hồi, Tiểu Hồng không nhìn ra ở bụng Trần Thiên Minh có vết thương gì, nàng lại tưởng là nội thương, vì vậy hỏi: "Thầy ơi, bụng thầy còn đau không?"

"Không, không đau"Trần Thiên Minh xấu hổ nói. Để cho một người con gái xem bụng, đây là lần đầu tiên, đặc biệt là nữ sinh, mới 16 tuổi.

"Thật sao?"Tiểu Hồng đem bàn tay nhỏ của mình ấn nhẹ lên bụng Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng vân vê, động tác ôn nhu làm cho Trần Thiên Minh có cảm giác.

"Đừng…"Trần Thiên Minh cảm thấy chổ ấy ấy cách bụng không xa đã bắt đầu phản ứng, hắn cắn chặt răng, muốn đàn áp dục hỏa xuống, không nghĩ là Tiểu Hồng đang vuốt bụng mà là chính mình đang vuốt bụng mình.

Nhưng mà, sự tình thường không như người ta nghĩ. Càng không nghĩ đến nó, thì lại càng muốn nó.

Hiện tại Trần Thiên Minh đã như thế này, lối suy nghĩ của hắn bắt đầu khi Tiểu Hồng chạm vào bụng hắn, và có khuynh hướng tăng lên.

Tiểu Hồng nghe thấy Trần Thiên Minh giống như đang hừ nhẹ, tưởng rằng hắn đau, không hờn giận nói: "Thầy, còn lừa em, còn nói là không đau, vậy mà khi nãy đau đến mức hô thành tiếng"Nói xong còn liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, làm cho hắn ngây ngốc.

Bởi vì trong mắt Trần Thiên Minh bây giờ Tiểu Hồng không còn là một cô nhóc nữa, rõ ràng là một mỹ nữ phong tình vạn chủng. Ánh mắt hờn dỗi của nàng làm cho tâm lý của Trần Thiên Minh nhộn nhạo.

Đặc biệt là hai trái banh trước ngực nàng, mặc dù không lớn, nhưng có vẻ khá là thẳng và căng, trong lúc nàng nghiên người, cũng có sự di chuyển của nó. Làm cho cái cổ của Trần Thiên Minh khát khô, vội vàng nuốt nước miếng hạ nhiệt.

Nhịn xuống, không được động. Trong lòng Trần Thiên Minh phản kháng mãnh liệt, nhưng kháng nghị không hiệu quả. Nhưng thằng em không nghe lời, theo sự vuốt ve của Tiểu Hồng mà phản ứng mạnh mẽ.

"Thầy ơi, đỡ chưa?"Tiểu Hồng vẫn chưa phát hiện ra phía dưới có gì khác thường. Nàng một bên vỗ về, một bên thăm hỏi. Nàng nhớ rõ, lúc trước mỗi khi bụng không được tốt, mẹ đều vỗ về như thế này, làm cho mình cảm thấy thoải mái. Trần Thiên Minh cũng đang được vỗ về thế này.

"Tốt, tốt rồi, Tiểu Hồng, không cần giúp anh vuốt ve nữa, được rồi"Trần Thiên Minh gian nan nói, nếu nàng không dừng lại, thì sợ rằng thằng em sẽ đụng trúng tay nàng.

"Tốt rồi"Tiểu Hồng chậm rãi thu tay về, sau đó kéo áo hắn xuống, mỉm cười với hắn.

"Thầy ơi, khi nào thầy đến lớp?"Tiểu Hổng hỏi.

"Buổi chiều"Trần Thiên Minh ngẫm lãi, nói. Chiều nay hắn có hai tiết tại lớp của Tiểu Hồng.

"Tốt quá, mọi người trong lớp ai cũng nhớ đến thầy, đặc biệt là em"Tiểu Hồng trực tiếp biểu lộ tâm ý ủa mình, rồi cúi đầu. Bây giờ nàng cảm thấy mình càng lúc càng to gan, từ lúc nghe Trần Thiên Minh gặp chuyện không may, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, sau đó đã âm thầm quyết định …

"Tiểu Hồng, anh hỏi em một việc, được không?"Trần Thiên Minh ấp a ấp úng nói. Bởi vì chuyện này, vẫn chôn sâu trong lòng hắn, hắn cảm thấy không thoải mái.

Lần trước, mình nhìn lén Phạm Văn Đình đi WC bị phát hiện, còn lần của Tiểu Hồng, không có lý do gì không bị phát hiện. Hắn muốn hỏi một chút, Tiểu Hồng rốt cục có biết hay không? Nế thật sự biết, hắn sẽ tìm một lý do giải thích, nếu không, hình tượng vĩ đại của mình trong lòng Tiểu Hồng, sẽ không còn sót lại một chút gì!

"Chuyện gì? Thầy hỏi đi!"Tiểu Hồng nhìn Trần Thiên Minh, cười nói