Lưu Manh Lão Sư

Chương 186: Ta cũng là bị bức




"Cái tên xú tiểu tử nhà ngươi, sao lại vô dụng như vậy chứ, bị người ta phế cả võ công." Đại bá nghênh ngang đi tới, cười nói với Trần Thiên Minh, sau đó cởi cái đôi không biết là giày da hay là giày vải bốc mùi của mình, đặt mông ngồi lên giường bệnh của Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vừa thấy dáng vẻ của đại bá, cũng nhíu mày, nói: "Đại bá, người có phải là cả năm nay chưa tắm qua không, làm sao lại có chút mùi kỳ quái vậy? Nếu đúng vậy, phiền người đứng lên một chút, đừng làm bẩn giường, buổi tối hôm nayc on còn muốn ngủ!" Trần Thiên Minh cố ý ngửi đại bá. Hắn gặp được đại bá, tất nhiên là cảm nhận được một loại cảm giác rất thân thiết, thật giống như là lưu lạc ngoài biển cả năm mới nhìn thấy đất liền vậy.

"Biến, ta tháng trước mới tắm qua được chưa? Ta chẳng lẽ là một người không sạch sẽ sao?" Đại bá trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, dáng vẻ không cho là đúng nói.

Đám người Lâm Quốc ở bên cạnh nghe thấy vậy, cũng đều bị đại bá chọc cho cười. Bọn họ đến giờ vẫn nghĩ đại bá là một vị sư phụ nghiêm khắc, không thể ngờ được lại là người dình dị, dễ thân cận như vậy.

Lúc này, một hán tử trung niên tấm khoảng 40 tuổi đi vào, hắn đến bên người đại bá, sau đó cười cười với Trần Thiên Minh trên giường.

"Đúng rồi, tiểu tử thối, đây là đồ đệ của ta, gọi là Chung Hướng Lượng." Đại bá chỉ vào hán tử trung niên này rồi nói với Trần Thiên Minh. Sau đó ông lại quay mặt về phía hán tử này nói: "Đây là Trần Thiên Minh, ngươi cũng biết rồi, không cần phải giới thiệu nữa." Nói xong, đại bá lại lau lau đôi chân bẩn của mình vào chăn của Trần Thiên Minh vài cái.

"Sư huynh, chào anh." Trần Thiên Minh đưa tay hướng về phía Chung Hướng Lượng, thân thiện nói. Hắn nhìn thấy Chung Hướng Lượng trước mặt, trong lòng cũng run lên, cảm thấy Chung Hướng Lượng có một loại uy nghiêm, không giận mà uy.

"Chào cậu, thiên minh," Chung Hướng Lượng cười cười nói với Trần Thiên Minh.

"Cái gì mà sư huynh? Ê, ngươi có chút liên sỉ đi được không, Ta thu ngươi làm đệ tử lúc nào?" Đại bá lại tiếp tục lau chân vào giường của Trần Thiên Minh.

"Con cũng mặc kệ người có biết con hay không, dù sao thì con cũng biết người, mà con hiện giờ bị người ta phế võ công, vậy người liền giúp con báo thù đi." Trần Thiên Minh cáo hứng nói. Sự tình như vậy sao mình không nghĩ ra? Nếu công lực của chính mình không được khôi phục, vậy nhờ đại bá bắt Thái Đông Phong lại, phế võ công của hắn, sau đó đế chính mình chậm rãi giết hắn. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lại cao hứng nói.

"Ài, ta chính là vì biết ngươi như vậy, cho nên mới không thu ngươi làm đồ đệ, mà chỉ tùy tiện chỉ giáo cho ngươi một hai chiêu thôi." Đại bá cố ý nói. Lão cảm thấy Trần Thiên Minh rất hợp khẩu vị của lão, thường xuyên trêu đùa hắn, đây chính là chuyện trong sư môn của lão chưa từng xảy ra, thế nên lão mới thích tính cách của Trần Thiên Minh.

"Cái gì? Tùy tiện chỉ giáo một hai chiêu?" Hai mắt của Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh lúc này đã lớn như đèn lồng, chỉ tùy tiện dạy một hai chiêu như vậy, liền có thể khiến lão đại lợi hại như vậy, nếu thật sự mà dạy mình ba chiêu, vậy không phải là mình cực kỳ lợi hại sao. Nghĩ thế, đám Lâm Quốc đã hạ quyết tâm, nhất định phải theo đại bá học võ công.

Thật ra đây chỉ là lời nói đùa của đại bá, công phu [Hương Ba Công] của Trần Thiên Minh đến giờ người ở trong Huyền Môn cũng chưa ai học qua, nếu luyện tốt [Hương Ba Công], thì đại bá cũng không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh. Chỉ là thời gian Trần Thiên Minh học [Hương Ba Công] ngắn, hơn nữa đại bá cũng không dành thời gian hướng dẫn một chút, cho nên Trần Thiên Minh mới chỉ học được một chút, vì thế bị Thái Đông Phong đánh lén, dùng trí phế đi võ công.

"Tiểu tử, mấy tên này là ai?" Đại bá liếc mắt nhìn bọn Lâm Quốc, sau đó nói với Trần Thiên Minh.

"Là đám huynh đệ đi theo con, bọn họ rất trung thành, không có chuyện gì đâu, bọn hắn chính là thân huynh đệ của con." Trần Thiên Minh thấy đại bá có chút cảnh giác nhìn đám Lâm Quốc, vì thế vội giải thích.

"Ồ," Đại bá nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, gật đầu, cũng không nói gì nữa.

"Trời ơi, đại bá, người dùng giường của con để lau chân bẩn của người, người có chút lịch sự nào không vậy?" Trần Thiên Minh thấy vốn tấm chăn màu trắng xinh đẹp đã bị biến thành màu vàng, vì thế tức giận nói.

"Ngươi ầm mĩ cái gì, ta chỉ lau cho sạch, lát nữa giúp ngươi xem kinh mạch, xem võ công ngươi bị phế như thế nào." Đại bá cũng không tức giận, trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vừa nghe thấy đại bá muốn xem kinh mạch của mình xem có khôi phục được võ công không, vì thế cũng không lên tiếng nữa.

Đột nhiên, hắn nghĩ nghĩ, rồi nói với đại bá: "Đại bá, người định dùng chân để bắt mạch sao?"

"Đi chết đi, chỉ có ngươi mới dùng chân bắt mạch." Đại bá mắng.

"Vậy người dùng giường con lau chân và bắt mạch cho con thì có gì liên quan?" Trần Thiên Minh hỏi đại bá.

"Đây đương nhiên là có liên quan, ta lau sạch chân của mình, tâm tình sẽ tót hơn, bắt mạch cho ngươi cũng tốt hơn." Đại bá cưỡng từ đoạt lý nói. Mà sau khi đại bá nói xong, cũng không nhiều lời với Trần Thiên Minh nữa, vội bắt lấy tay hắn, giúp hắn bắt mạch.

Một lát sau, đại bá thần sắc ngưng trọng nói với Trần Thiên Minh: "Tiểu tử, ngươi rốt cuộc đắc tội với người nào của Ma Môn? Sao lại bị hắn dùng [Phá Khí Chỉ] để phế võ công của ngươi?"

"[Phá Khí Chỉ]?" Trần Thiên Minh lẩm bẩm nói. Hắn nhớ lại, lúc đó Thái Đông Phong nói là [Phá Khí Chỉ], sau đó thì điểm lên bụng mình một cái, chân khí trong đan điền mình liền biến mất.

"Đúng, là [Phá Khí Chỉ] của Ma Môn, vô cùng âm độc, chuyên môn dùng để đối phó với cao thủ võ công, chẳng qua người bình thường của Ma Môn sẽ không làm, ngươi rốt cuộc đã gặp phải ai? Ngươi nhanh đem toàn bộ quá trình nói ra cho ta." Vẻ mắt đại bá rất nghiêm túc, cũng không còn vẻ trêu đùa như vừa rồi.

Vì thế, Trần Thiên Minh liền đem toàn bộ quá trình thái đông phogn hại mình nói cho đại bá, cũng giống như đã nói với đám Lâm Quốc, nhưng trong đó thì lược đi đoạn hắn cùng Lương Thi Mạn tiếp xúc thân mật.

"Cái gì? Ngươi còn ăn cả Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán?" Đại bá kinh hãi thất sắc, vội vàng kéo tay Trần Thiên Minh lại, thật sự xem mạch hắn một lần nữa.

Chung Hướng Lượng vừa nghe nói Trần Thiên Minh ăn phải Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán, hắn cũng giật mình, dáng vẻ không thể tin nổi nhìn Trần Thiên Minh.

"Không có khả năng." Đại bá thả tay Trần Thiên Minh ra, môt bên lắc đầu, một bên lẩm bẩm nói.

"Tại sao lại không có khả năng? Đại bá." Trần Thiên Minh trông thấy vẻ mặt đại bá như vậy, có chút lo lắng. Đại bá hiện giờ chính là hy vọng của hắn, nếu đại bá không giúp được, vậy thì hắn hết hy vọng rồi.

"Tiểu Lượng, ngươi nói cho hắn." Đại bá nói với Chung Hướng Lượng.

"Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán cũng là độc dược của Ma Môn, sau khi ăn ba canh giờ, thân thể sẽ dần dần mềm nhũn, sau đó biến thành người thực vật, không có thuốc nào chữa được, ngay cả người của Ma Môn ăn vào cũng vậy. Vậy mà trấn thiên minh ngươi ăn, lại không có chuyện gì xảy ra, chuyện này đúng thật là kỳ quái!" Chung Hướng Lượng thấy đại bá kêu hắn nói, hắn cũng đánh nói thật.

"Vậy, vậy vì sao con không có chuyện gì đây?" Trần Thiên Minh nghe thấy Chung Hướng Lượng nói như vậy, chình hắn cũng thấy buồn bực.

"Chỉ có một loại giải thích," Đại bá đột nhiên nói.

"Giải thích gì?" Trần Thiên Minh vội vàng hỏi đại bá.

"Ngươi không phải là người." Đại bá nói.

"Sặc, người mới không phải là người, con sống sờ sờ đây, người xem, sắc mặt con hồng nhuận, còn chưa có chết." Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn đại bá nói.

"Vậy thì việc này quá kỳ quái, ngươi ăn Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán thế nào mà lại vô sự? Không cần nói đến một chút công lực đó của ngươi, đến võ công cao cường như ta đây, ăn vào cũng không có thuốc giải." Đại bá suy nghĩ, nói.

"Đại bá, người nếm thử rồi sao?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Con mẹ nó, ngươi mới nếm thử đó," Đại bá thấy Trần Thiên Minh chăm chú nhìn mình, vì thế không khỏi tức giận mắng.

"Con nếm qua rồi, con không phải vừa nói với người sao?" Trần Thiên Minh ra vẻ vô tội, đại bá tuổi già đúng là, chính mình vừa mới nói xong, vậy mà đã quên luôn sao?

"Không đúng, ngươi nhất định là quên chi tiết gì không nói ra," Đại bá dứng lại, ánh mắt sáng ngời, ánh mắt bức đến mức Trần Thiên Minh không dám nhìn lại lão.

"Đúng, có chút chuyện, chẳng qua là nhi đồng không nên nghe, ý tứ của con rất tốt bụng mà thì phải?" Trần Thiên Minh ấp úng nói. Tình tính "kích thích" như vậy của mình và Lương Thi Mạn, làm sao hắn có thể nói ra đây? Đại bá này đúng thật là.

"Cái gì mà nhi đồng không nên nghe, trong này làm gì có nhi đồng, tất cả đều là người trưởng thành rồi. Ngươi nói mau, có tình tiết gì bị giấu, vậy thì nhanh chóng đánh rắm đi."

Đại bá giương mắt nhìn Trần Thiên Minh, việc này cũng thật kỳ quái, vì thế, lão muốn nghe Trần Thiên Minh kể lại sự tình đêm đó, để lão phân tích cẩn thận, xem rút cục nó là ra sao?

Trần Thiên Minh cũng buồn bực, hắn cũng muốn biết đáp án, hơn nữa còn muốn công lực khôi phục, hiện giờ nghe đại bá nói như vậy, hắn đành phải bổ sung lại nhưng đoạn ngắt quãng vừa nãy mà nhi đồng không nên nghe.

"Sặc, tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi thế nào mà lại "chơi" con gái nhà người ta mấy giờ?" Đại bá vừa nghe Trần Thiên Minh nói xong, ánh mắt đầy dâm đãng liếc nhìn Trần Thiên Minh.

Đám Lâm Quốc nghe xong, cũng lén lút giơ ngón tay cái với Trần Thiên Minh, giống như là vô cùng hâm mộ hắn vậy.

Trần Thiên Minh thấy đám Lâm Quốc cười trộm, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó kiên nhẫn nói với đại bá: "Ê, đại bá, người chú ý cách dùng từ được không, con là "bị" người ta "chơi" mấy giờ, là người bị bắt buộc, là người bị hại đó."

"Sặc, ngươi là cái gì bị bắt buộc, là cái gì người bị hại, tất cả nam nhân đều không tin, ngươi không tin có thể hỏi bọn hắn xem?" Đại bá vừa nói vừa chỉ vào Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh.

Lâm Quốc cũng Trương Ngạn Thanh cũng không dám nói, nhưng mà cả hai đều liều mạng gật đầu với Trần Thiên Minh, xem như là trả lời đại bá.

"Tiểu tử, mỗi lần kích thích "phía dưới" của ngươi, thân thể ngươi lại có một cỗ nhiệt lưu truyền ra toàn thân sao?" Đại bá suy nghĩ, rồi hỏi Trần Thiên Minh.

"Đúng vậy, còn cũng thấy ký quái, vốn thân thể con càng ngày càng mềm nhũn, tay chân đều không động đậy được, chỉ là "cái kia" thì khác, sau đó khi bị kích thích, nhiệt lưu lại lưu động toán thân, kích thích càng mạnh, nhiệt cũng càng mạnh, cuối cùng gì giống như là máu cũng sôi lên, chuyển đông. Cuối cùng thì toàn bộ chân tay đều có thể cử động được. Đại bá, chuyện này là sao nha?" Dù sao cũng đã đều kể lại tình tiết cho mọi người, Trần Thiên Minh cũng không còn ngại ngùng nữa, hắn cung muốn biết chính mình rút cục là sao.

"Máu của ngươi cũng chyện động, a, ta hiểu rồi." Đại bá đột nhiên kêu to một tiếng, cao hưng nhảy từ trên giường xuống.

"Đại bá, người hiểu ra cái gì vậy? mau nói cho con biết, có phải là người đã biết cách khôi phục công lực cho con không?" Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ đại bá cao hứng như vậy, hắn cũng rất cao hứng.