Lưu Manh Lão Sư

Chương 216: Anh ăn nhanh lên một chút




"Em…em muốn gắp đồ ăn cho anh?" Trần Thiên Minh vui vẻ đến mức thiếu chút nữa nói không nên lời. Ngày hôm nay là ngày gì, mặt trời cùng mặt trăng mọc ở phía tây sao? Sao giờ Hà Đào lại cư xử tốt như vậy? Lẽ nào, giờ nàng đang khó chịu? Vẫn còn chút mơ hồ khó hiểu à?

"Đúng vậy? Sao? Không muốn sao? Vậy anh chớ có trách em không gắp cho anh!" Hà Đào giả vờ mất hứng nhìn Trần Thiên Minh nói.

"Muốn, muốn, sao lại không chứ?" Trần Thiên Minh thấy Hà Đào có chút tức giận, vội gật đầu liên tục, nói với Hà Đào. Cùng người đẹp ăn cơm, đặc biệt là Hà Đào, dù cho nàng hạ độc dược trong cơm, hắn cũng cam tâm tình nguyện ăn. Hơn nữa, giờ Hà Đào cũng không có hạ độc, nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh trong thấy trong lòng thật vui vẻ.

Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói muốn cùng ăn, nhìn Trần Thiên Minh cười cười, sau đó đưa chiếc đũa đã kẹp miếng thịt gà đến. "Đây là món mà anh thích ăn nhất, anh ăn nhanh lên một chút!" Nói xong, nàng lại cười.

"Cảm tạ, vô cùng cảm tạ." Trần Thiên Minh nhìn nụ cười của Hà Đào đến ngây người, xem ra, Hà Đào đã quan tâm mình, vẫn còn thương yêu mình, chủ động kêu mình cùng ăn, lại còn cười ngọt ngào với mình như thế. Thế nhưng, khi hắn cúi đầu xuống, nhìn món rau trong cái chén thì lại sững sờ.

Thì ra Hà Đào cho hắn ăn phần mông gà lớn, lại còn thêm một cái đầu gà, cái gì, đây mà là phần mình thích ăn sao? Hà Đào có nhớ lầm hay không chứ, mình thích ăn đùi gà nhất mà.

"Sao vậy? Anh không cần cảm động, ăn nhanh lên đi, em biết anh thích cái này nhất." Hà Đào thấy Trần Thiên Minh bị mình chỉnh đến nỗi bối rối khó chiu, vui vẻ nói.

"Đây, đây…" Trần Thiên Minh không nói nên lời, hắn sợ nhất ăn phải mông gà với đầu gàm muốn chỉnh mình cũng không cần làm phương pháp như vậy, lại ngay trước mặt bố mẹ nàng ấy nữa chứ!

"Đây cái gì chứ? Anh ăn nhanh lên một chút, nếu không, em không cho anh nữa." Hà Đào trước tiên hung hăng véo trên đùi Trần Thiên Minh một cái, sau đó nói nhỏ vào tai Trần Thiên Minh. Nhìn nụ cười xán lạn của nàng, còn có động tác gần gũi cùng Trần Thiên Minh như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình!

"Ngon, ngon lắm!" Trần Thiên Minh thật muốn bóp mũi, rồi cố gắng nuốt miếng thịt mông gà xuống, giờ hai vợ chồng Hà Liên đang ăn ở bên cạnh, hắn sao có thể không ăn? Vì vậy, hắn đành phải cố nén ý nghĩ muốn nôn trong đầu, rất nhanh đem miếng mông gà nuốt xuống dưới, sau đó đến đầu gà.

May mắn thay, đầu gà là thứ khó ăn nhất, hắn nuốt rất nhanh xuống dạ dày, sau đó nhân lúc Hà Đào không chú ý, liền nhổ ra. Hắn giờ chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, dường như có cảm giác buồn nôn.

"Anh muốn đi WC một chút." Trần Thiên Minh vội vàng đứng lên, dưới sự chỉ dẫn của Hà Liên, nhanh chóng chui vào WC. Còn Hà Đào ở bên cạnh thì vui vẻ thắng lợi mỉm cười.

"Anh còn muốn em gắp cho anh không?" Hà Đào nháy nháy mắt nhìn Trần Thiên Minh, vừa cười vừa nói.

"Không, không muốn nữa." Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu, hắn còn dám để nàng gắp đồ ăn sao, xem bộ dạng đang muốn trị hắn, mình phải bo bo giữ mình, phải tự động thủ, quên đi chuyện cơm no áo ấm đi.

"Đó là anh nói nha, không cho em gắp đó, đừng có mà lát nữa có người lại mắng em." Hà Đào vừa nói vừa liếc nhìn Hà Liên.

"Phải, là anh nói, tự anh làm là được." Trần Thiên Minh cười khổ nhìn những miếng thịt gà thơm ngon đầy bàn. Xem ra, đêm nay hắn không thể ăn thịt gà rồi.

"Thiên Minh, cháu gắp thịt gà đi chứ" Hà Liên thấy Trần Thiên Minh cứ gắp món ăn khác, không gắp gà, ngạc nhiên nói.

"Có phải là dì nấu không ngoin không?" Mẹ của Hà Đào cũng khó hiểu hỏi Trần Thiên Minh.

"Không phải, là do hai ngày qua cháu bị ho khan, không dám ăn quá nhiều gà, món gà vừa rồi thực quá ngon," Trần Thiên Minh cố ý nịnh bợ mẹ của Hà Đào.

"Đúng không? Ôi, thực sự là đáng tiếc cho con gà ăn ngon như vậy, cũng đáng tiếc là con gà chỉ có một cái mông cùng một cái đầu." Hà Đào thở dài một hơi.

Trần Thiên Minh vừa nghe lên nổi sung. May quá, một con gà chỉ có một cái mông cùng một cái đầu, nếu như Hà Đào còn đưa cho mình thêm nữa, cô ấy cứ tự mà đấu đi. Mẹ, Hà Đào. Sau này anh nhất định sẽ có ngày trả thù em! Trần Thiên Minh nói thầm.

Cơm nước xong, Hà Đào đã quay về phòng mình, không để ý đến Trần Thiên Minh. Còn Trần Thiên Minh cùng Hà Liên tán gẫu, hàn huyên một lúc, Hà Liên liền đứng lên, nhìn Trần Thiên Minh nói: "Cháu đi tâm sự với con gái chú đi, chú cũng phải vào bếp giúp mẹ con bé."

Trần Thiên Minh nghe Hà Liên nói như vậy, liền bước tới phòng của Hà Đào. "Anh vào được không?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đẩy cửa phòng Hà Đào ra.

"Sao anh lại vào phòng riêng của con gái chứ? Anh phải gõ cửa trước chứ, chờ đến khi người ta đồng ý, anh mới được vào." Hà Đào thấy Trần Thiên Minh chưa được sự đồng ý của mình đã bước vào liền nổi giận, hét lên với Trần Thiên Minh: "Anh đi ra ngoài cho em."

"Hà Đào, em đừng như vậy có được không? Em có ý kiến gì bới anh, em cứ nói, đừng khiến anh và em cứ như kẻ thù." Trần Thiên Minh cầm lấy tay Hà Đào, nói.

"Ý kiến của em với anh chính là anh tự tìm đàn bà của anh, đừng có trêu chọc em nữa, biết chưa?" Hà Đào trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói. Cô ấy nói với Trần Thiên Minh như vậy: cùng nàng tốt, cùng cô gái khác cũng tốt, người đàn ông đa tình như hắn, nàng không muốn.

"Anh cũng không muốn trêu chọc em, nhưng anh không thể khống chế được bản thân, anh nhớ em, nhìn thấy em, liền muốn cùng em nói chuyện một lần." Trần Thiên Minh nóng ruột nói.

"Đó là chuyện của anh, em không hề nhớ anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, cùng anh nói chuyện." Hà Đào thương tâm nói.

"Anh biết là chuyện của anh, tối nay anh muốn đến để nhìn thấy em, sau ngày mai anh phải đi rồi." Trần Thiên Minh buồn bã nói. Mình cũng không thể nhận tội trước Hà Đào, sau đó bản thân hắn cũng không biết phải làm gì? Hơn nữa, hiện giờ mình chẳng có sự nghiệp gì, chưa nói gì đến đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ của mình. Để sau này mình buôn bán có tiền, mà Hà Đào vẫn còn độc thân, khi đó hẵng tính!

"Anh đi? Về nhà sao?" Hà Đào hỏi.

"Không, anh có chút việc, phải ra bên ngoài một tháng." Trần Thiên Minh nói.

"Vậy anh phải cẩn thận." Hà Đào không kìm được thốt ra sự quan tâm của mình đối với Trần Thiên Minh. Nói xong, nàng lại nghĩ mình không nên nói như vậy, liền đỏ mặt cúi đầu xuống.

"Em lo cho anh sao?" Trần Thiên Minh mừng như điên, vui vẻ nhìn Hà Đào nói.

"Ai quan tâm anh chứ?" Hà Đào quát lớn. Nàng sao có thể ở trước mặt Trần Thiên Minh thừa nhận mình lo lắng cho hắn chứ, hiện giờ nàng rất hận hắn, hận thấu xương.

"Hà Đào, em biết không? Từ lúc em vào trường, lần đầu tiên anh thấy em, anh đã thích em." Trần Thiên Minh ẩn tình nhìn Hà Đào, thâm tình nói.

"Vì sao lúc đó anh không theo đuổi em?" Hà Đào xấu hổ đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu lên, hỏi khẽ.

"Khi đó cũng do anh quá tự ti, em là người được nhiều người theo đuổi nhất trong trường, em lộ ra hình dáng cao cao tại thượng. Còn anh chỉ là một thầy giáo, làm sao xứng với em? Em còn nhớ không? Thằng Diệp Đại Vĩ còn ở bên cạnh trêu chọc anh, nói anh một tháng chỉ kiếm được có mấy trăm đồng, còn nói muốn theo đuổi em. Khi đó anh đặc biệt tự ti.

Sau đó, anh kinh doanh kiếm được tiền, có tài sản, nghĩ mình có thể đem lại cho em cuộc sống hạnh phúc, mới có dũng khí theo đuổi em, mới đủ tự tin đánh bại tình địch của mình, đặc biệt là tên Diệp Đại Vĩ bại hoại kia. Thế nhưng, sau đó em lại cự tuyệt anh."
Trần Thiên Minh thương tâm nói.

"Em bảo anh làm sao tiếp nhận thực tế là anh có người đàn bà khác, sau đó anh lại còn có quan hệ với Lưu Mỹ Cầm." Hà Đào tức giận nói.

"Không phải em cũng có quan hệ với anh sao?" Trần Thiên Minh nói.

"Anh… anh còn dám nói đến chuyện nữa? Anh còn nói nữa, em không để ý tới anh." Hà Đào vừa thẹn vừa nóng vội, nàng cùng Trần Thiên Minh đã làm loại quan hệ này, làm nàng rất xấu hổ, là chuyện nàng không thể quên được.

"La em nói trước, không phải anh nói." Trần Thiên Minh làm ra vẻ mặt oan khuất, sao giờ Hà Đào càng ngày càng không nói lý, trước kia nàng đâu giống thế này.

"Em hỏi anh, tính cách lưu manh của anh đến lúc nào mới sửa được, tại Cửu Trung, anh còn muốn tán tỉnh Lý Hân Di nữa?" Nói đến đây, Hà Đào như có cơn giận không trút ra được.

"Oan cho anh quá, anh không có tán cô ấy. Anh muốn tán, thì anh cũng chỉ muốn tán anh, sao anh lại đi tán cô ấy chứ?" Trần Thiên Minh vội vàng lắc đầu.

"Cái gì? Anh muốn tán em?" Hà Đào nói.

"Đúng vậy, nhưng em lại không để ý đến anh." Trần Thiên Minh gật đầu, đây là sự thật, hắn vẫn muốn Hà Đào ở bên cạnh, nhưng Hà Đào không chịu.Hắn là một người có trách nhiệm, hắn đã chạm vào Hà Đào, sẽ chịu trách nhiệm, bồi thường cho nàng thật nhiều.

"Anh là đồ lưu manh, đã có người yêu, lại còn muốn người phụ nữ khác." Hà Đào tức giận mắng.

"Anh không muốn cô gái khác, em cũng là cô gái của anh." Nghĩ đến chuyện đem đó, Trần Thiên Minh rất hưng phấn, nếu như Hà Đào đồng ý, tương lai chơi trò 4P, trời ạ, vậy thực là quá sung sướng!

"Anh còn nói…" Hà Đào muốn giơ tay lên đánh Trần Thiên Minh, nhưng giờ nàng mới phát hiện, cánh tay nhỏ bé của mình đang được Trần Thiên Minh cầm, hắn còn không chịu buông ra!

"Anh buông tay em ra." Hà Đào hung hăng nói với Trần Thiên Minh.

"Anh sẽ buông, nhưng em không được đánh anh." Trần Thiên Minh nhìn bàn tay Hà Đào đã biến thành nắm đấm, biết nàng muốn dùng quyền đánh mình.

"Em phải đánh anh một trận mới được, em không vì Mỹ Cầm giáo huấn anh một chút, thì không được rồi." Hà Đào tức giận mượn chuyện Lưu Mỹ Cầm, muốn đánh Trần Thiên Minh.

"Anh không bỏ, anh cũng không phải đứa ngốc, bỏ tay ra em nhất định đánh anh." Trần Thiên Minh không chịu buông tay.

"Anh có chịu buông không?" Hà Đào tức giận nói.

"Em đừng đánh anh, anh mới buông."

"Buông."

"Không buông."

"Trần Thiên Minh, em nói cho anh hay, nếu như anh không chịu buông tay em ra, cả đời em cũng không để ý đến anh." Hà Đào lần này thực sự nổi giận, nàng tức giận đến mũi hình như cũng méo mó.

"Anh buông tay em ra, em có cả đời không để ý đến anh không?" Trần Thiên Minh cẩn trọng nói.

"Anh lưu manh!"

"Anh lưu manh chỗ nào?" Trần Thiên Minh vẻ mặt thất vọng.

"Buông!" Hà Đào căn răng nói ra mỗi một chữ, bộ dạng nàng cứ như muốn khóc, đôi mắt đỏ hồng.

Trần Thiên Minh thấy vậy, vội buông tay ra, quay về phía Hà Đào xin lối: "Em, em đừng khóc. Anh chỉ muốn làm cho em vui, em muốn đánh anh thì cứ đánh, chỉ cần em đừng khóc." Trần Thiên Minh nói xong, liền ưỡn ngực thẳng lên, nói nhỏ.