Lưu Manh Lão Sư

Chương 467: Lễ thượng vãng lai




Mọi người ăn sáng xong, Trần Thiên Minh yêu cầu bọn Ngô Tổ Kiệt chuẩn bị xe, lát nữa bọn họ sẽ bảo vệ Hoàng Na đến bệnh viện thăm gã đầu heo, chủ tịch tập đoàn Hoa mỹ. Bệnh viện có nhiều người lạ, công tác bảo vệ chắc sẽ rất khó khăn, vì vậy hắn nhắc mọi người phải thật cẩn thận.

"Lão đại, đã chuẩn bị xong" Ngô Tổ Kiệt đến cạnh Trần Thiên Minh nói nhỏ

"Hoàng đổng, chúng ta đã chuẩn bị ổn thỏa, chị định khi nào sẽ xuất phát"

Trần Thiên Minh hỏi Hoàng Na.

Ngày hôm nay, Hoàng Na không có mặc trang phục công sở, thay vào đó làm một cái áo dài tay màu hồng, bộ ngực nhô cao, quả thật rất sinh động, bên dưới là một cái quần jean bó làm nổi bật những đường cong tuyệt mỹ.

Hoàng Na không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng nói:

"Chúng ta đi thôi, lát nữa mua một chút quà ở ngoài phố cũng được, việc này cứ giao cho số 1.

"
Tốt" Trần Thiên Minh gật đầu rồi đi ra ngoài,

lát sau Hoàng Na cũng đi ra, nàng đến thẳng chiếc xe ở giữa. Trần Thiên Minh theo thói quen cũng mở cửa xe phía sau định vào ngồi cùng Hoàng Na.

"
Trần tiên sinh, ngài nên ngồi phía trước cùng với lái xe, như vậy cũng tiện quan sát" Hoàng Na nói.

"
Được thôi"

Trần Thiên Minh không nghĩ Hoàng Na lại bảo mình ngồi ở băng ghế trên, nàng đã nói thế cùng đành chịu thôi.

Ngồi ở băng ghế trên, qua gương chiếu hậu, hắn cảm thấy trong lòng không thoải mái khi nhìn vẻ lạnh lùng của Hoàng Na. Trước đây, nàng đối với mình thật là hòa ái, bộ dáng kieur mị, thế nhưng hôm nay lại yêu cầu mình ngồi ở băng ghế trên, bộ dáng cũng thật lãnh đạm.

Nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy có chút tự ái, Hoàng Na sao lại đối xử với mình như vậy, ít nhiều gì thì trước đây, nàng cũng từng thích mình mà. Bất quá, hắn tự nhủ, nàng vẫn là người tự do, thích gì làm nấy, dù sao thì nhiệm vụ bảo vệ này cũng chỉ một tháng thôi, vì thế trong lòng hắn cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều.

Hoa Lý được điều trị tại bệnh viện tốt nhất thành phố M, đây là một cơ sở khang trang, có đến 20 tầng, nghe nói chi phí để được điều trị ở đây cũng rất tốn kém, tuy nhiên bệnh viện này cũng có sức thu hút không nhỏ, bệnh nhân kéo đến rất đông, một năm bệnh viện này cũng kiếm được không ít lợi nhuận.

Hoa Lý nằm ở tầng 18, bởi vậy hắn cùng Hoàng Na phải sử dụng thang máy để đi lên. Đây là bệnh viện nên tất nhiên không có thang máy chuyên dụng, mặc dù có đến 4 thang máy phục vụ nhưng lúc này cũng có rất đông người đang chờ.

Cửa thang máy vừa mở, Trần Thiên Minh cùng Hoàng Na bước vào đầu tiên, đi vào sát phía trong, đương nhiên, Trần Thiên Minh muốn bọn Ngô Tổ Kiệt cũng vào luôn để có thể lập vòng bảo vệ xung quanh Hoàng Na nhưng ngay sau hắn cũng có rất nhiều người khác tiến vào.

Khi bọn Ngô Tổ Kiệt bước vào, thang máy bật tín hiệu quá tải, người ở bên trong bắt đầu trách cứ bọn hắn, yêu cầu bọn hắn chờ chuyến sau.

Trần Thiên Minh cũng hiểu, muốn ra ngoài nhưng hắn cùng Hoàng Na đứng ở sát phía trong, đi ra cũng không phải dễ, bất đắc dĩ hắn nói với bọn Ngô Tổ Kiệt:

"
Tiểu kiệt, chú cùng anh em chờ chuyến sau đi lên vậy".

Ngô Tổ Kiệt đành phải chấp nhận bước ra ngoài, cửa thang máy liền đóng lại.

Khi thang máy đóng cửa, mọi người ở trong phải đứng gọn lại một chút, Trần Thiên Minh để tránh có đụng chạm tới Hoàng Na nên đứng ra phía trước, xoay lưng về phía nàng, giang hai tay chắn.

Nhưng vì có đông người, thang máy lại khá chật chội nên mặc kệ hắn cố gắng thế nào cũng không tránh được bị đẩy đến mức ép sát lưng vào người Hoàng Na.

Ép sát người vào tấm thân mềm nhũn kia, hắn không khỏi có chút động lòng, vừa rồi Hoàng Na tỏ vẻ lạnh lùng đối với hắn cho nên hắn cũng muốn tìm cách thân mật với nàng một chút. Nhân cơ hội này, người càng đông hắn càng thích.

Mặt khác, do Hoàng Na quay mặt về phía hắn, mà tay hắn lại đang giang ra để cản người khác đụng chạm tới Hoàng Na, vì thế nên chính hắn bị người khác đẩy ép sát vào bộ ngực căng tròn của nàng.

Hoàng Na cũng muốn dùng tay đẩy Trần Thiên Minh tránh xa mình ra, tuy nhiên hắn bị rất nhiều người chen lấn, làm sao nàng có thế đẩy nổi. Bộ ngực của mình bị Trần Thiên Minh đè nặng, bản thân nàng có cảm giác không tốt, vừa xấu hổ, vừa ngứa ngứa.

Vì Trần Thiên Minh thực sự bị những người khác chen lấn nên không làm sao được, hắn cũng đành ngộ biến tùng quyền mà ép sát vào người Hoàng Na.

Trần Thiên Minh cũng cảm giác được Hoàng Na muốn đẩy mình ra, hắn vẻ mặt xấu hổ nói nhỏ:

"
không có ý tứ a, tôi không làm khác được, thực sự là do bị người ta chen lấn thôi."

Bộ ngực của Hoàng Na thật là ấm, vừa mềm vừa co dãn, thật là sảng khoái a, đồng thời tiểu đệ đệ của hắn cũng có chút phản ứng.

"
Tôi biết, không trách cậu được" Hoàng Na lí nhí,

nếu không phải Trần Thiên Minh đứng ngay sát, hắn cũng không thể nghe nổi.

Thang máy đến mỗi tầng lại dừng lại một chút, những người muốn vào thấy thang máy đông người quá đều rất bực bội, nhưng cũng đành chấp nhận để thang máy đóng cửa đi tiếp.

Mặc dù mỗi tầng đều có người ra ngoài nhưng cũng được bổ sung thêm người khác, vì vậy Trần Thiên Minh vẫn bị ép chặt ở phía trong. Thật là đông người mà, bệnh viện này không thu lời lớn thì quả là không có thiên lý.

Đột nhiên Trần Thiên Minh có cảm giác cái mông của mình bị người nào đó nhẹ nhàng huých vào.

Ai vậy nhỉ, Trần Thiên Minh thầm nghĩ, chỉ có Hoàng Na đứng sau mình, ngoại trừ nàng thì làm gì có ai khác, chẳng lẽ tại vì mình áp vào ngực nàng mà nàng muốn đòi lại công đạo nên sờ mông mình.

Nghĩ vậy, hắn quay lại nhìn Hoàng Na, thấy vẻ mặt nàng đỏ hồng như trái táo chín, nhìn cái bộ dạng xấu hổ của nàng, không nàng làm thì có mà là quỷ. Hừ, ngươi sờ mông ta, ta cũng phải kiếm lại chút vốn chứ.

Vì vậy, hắn dùng thêm ít sức nữa để ép chặt lưng vào bộ ngực căng tròn kia,

Hoàng Na thân thể dường như có chút rung động, lực đạo tác động lên cái mông của hắn cũng có chút lớn dần.

Được đụng chạm vào ngực Hoàng Na, lại được nàng vuốt mông, mặc dù chỉ là vuốt nhẹ nhưng trong lòng hắn cũng sảng khoái không thể tả được.

Hoàng Na này vẻ mặt thì lãnh đạm đối với mình, kỳ thật trong lòng vẫn thích mình, nếu không nàng cũng sẽ không làm như vậy. Nghĩ đến đôi bàn tay trắng noãn của nàng đang sờ mó mình, tiểu JJ của hắn càng lúc càng thêm cứng.

Dần dần, thang máy càng lên cao, số người bên trong càng ít, Trần Thiên Minh không cách nào khác đành phải tách ra khỏi người Hoàng Na, đồng thời cũng không biết Hoàng Na đã thôi sờ mông mình tự lúc nào.

Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang nũng nịu của nàng, trong lòng thật là sảng khoái. Hoàng Na cũng phát hiện hắn đang nhìn mình, càng thêm xấu hổ, tỏ vẻ lơ đãng quay ra phía khác, không dám nhìn hắn. Chuyện lúc nãy thật đáng thẹn mà, nàng làm sao còn dám nhìn hắn đây.

Cuối cùng cũng đã đến tầng 18, Trần Thiên Minh quay lại nhìn nàng:

"
Hoàng đổng, đã tới nơi, chúng ta ra ngoài thôi"

Nói xong hắn nhanh chóng đi ra, Hoàng Na cũng theo sát hắn. Vừa ra đến ngoài đã thấy bọn Ngô Tổ Kiệt đứng chờ sẵn.

"
Lão đại" Ngô Tổ Kiệt gọi nhỏ.

"
Thang máy của ta đông người quá, chạy chậm rì rì, giờ mới đến nơi" Trần Thiên Minh nói.

"
Đi thôi, chúng ta qua thăm Hoa lý, chút nữa còn phải về công ty làm việc tiếp" Hoàng Na nhìn mọi người nói.

Bọn Hoàng Na liền hướng tới phòng bệnh của Hoa Lý, chợt Ngô Tổ Kiệt kêu "
Lão đại, quần của anh …"

"
Cái gì?" Trần Thiên Minh vừa nói, vừa sờ mông quần.

Trời ạ, cái túi hậu đã bị rạch, cái ví tiền cũng không cánh mà bay. Nhất định vừa rồi đã có kẻ lợi dụng lúc đông người rạch túi hắn lấy cái ví, kẻ sờ mông mình nhất định là tên móc túi, không phải là Hoàng Na, Trần Thiên Minh chợt hiểu ra.

Nghĩ đến đây, hắn chợt lôi cái vạt áo sơ mi ra, cũng may là cái vạt áo đủ dài, che khuất được cái túi quần bị rạch.

MK, thật là lớn mật, ông mà tóm được mày thì nhất định giết chết. À, phải gọi cho A Quốc để báo việc mất mấy tấm chi phiếu, cũng may không có tiền trong ví, thời gian này hắn bị bọn Trương Lệ Linh hạn chế chi tiêu, trong ví chỉ có chi phiếu chứ không có tiền mặt.

Tới phòng bệnh của Hoa Lý, Trần Thiên Minh cầm lấy giỏ hoa trong tay số 3 nói:

"
Các người cứ canh trước này, để tôi cùng Hoàng đổng vào"

"
Hoa đổng, thương thế của anh thế nào?"

Hoàng Na vừa vào tới cửa, thấy đầu Hoa Lý bị băng bó kín mít, giả vờ quan tâm hỏi.

"
Na Na, em đã đến rồi"

Hoa Lý thấy nàng đến thăm mình, cảm thấy thực sự vui vẻ, cười đến nỗi suýt chảy nước bọt ra ngoài.

Hoàng Na cười nói: "
Đúng vậy, tôi nghe mọi người nói anh lúc về gặp phải bọn côn đồ, sao chúng lại đánh anh dã man thế này"

Hoàng Na nói tựa như vô tâm, không biết trận rằng tai hoạ này của hắn là do mình mà đến.

"
Tôi cũng không biết, khi chúng ta chia tay được một lúc, phía sau vượt lên một chiếc minibus chặn đầu xe tôi, có khoảng trên 10 tên bịt mặt nhảy ra, đánh ngã toàn bộ bảo tiêu của tôi, sau đó lôi tôi ra, bọn chúng còn lục soát trên xe của tôi một lúc, sau đó lại đòi hỏi tôi, lúc đó tôi cũng không mang theo nhiều tiền, khoảng 10 vạn, thế mà chúng vẫn không tha cho tôi, tập trung đánh tôi một trận, lại còn toàn đánh vào đầu."

Hoa lý vừa nói, vừa chỉ tay vào cái đầu băng kín, xem ra hắn bị đối phương đánh không phải vào mặt mà là vào đầu.