Lưu Manh Lão Sư

Chương 484: Ngô Thanh có hình




Đồng thời ánh mắt vủa Tiêu Mị biến đổi, nàng chậm rãi lấy ngón tay xoay chuyển cốc nước trong tay của nàng, nàng chỉ là xoay một cái, cốc kia liền gồ ra một cái mũi nhọn. Cái cốc này là Tiệu Mị tự mình thiết kế, trên cốc kia có một cái chốt mở, vì nàng thấy Trần Thiên Minh bình thường đều gặp mặt ở phòng uống nước, cho nên mới thiết kế ra cái cốc nàyi.

Cái cốc nước này chỉ cần xoay 1 cái, bên trong sẽ gồ ra một cái ám khí có độc, loại độc là này kỳ độc hãn thế, chỉ cần dính phải sẽ bị mất mạng, cho nên Tiểu Mị chuẩn bị dùng để đối phó Trần Thiên Minh. Nàng biết Trần Thiên Minh có khả năng giải độc, thế nhưng, chỉ cần độc dược này làm cho Trần Thiên Minh tê liệt một hồi, nàng có thể lập tức giết chết Trần Thiên Minh.

Tiếp đó nàng lại cầm cốc nước hướng ra cánh cửa phía ngoài, sau khi chờ tiếng cảnh báo vang lên, nàng sẽ giả vờ mới vừa đến nơi đây thì phát hiện Trần Thiên Minh đã chết, sau đó hét lên một tiếng, chờ các bảo tiêu khác tới kiểm tra lúc, nàng lại len lén trà trộn vào bên trong phòng làm việc của Hoàng Na, đem Hoàng Na giết chết. Cái cách này Tiểu Mị vừa mới nghĩ đến bởi vì nghe được Trần Thiên Minh nói bây giờ camera ở bên kia không có người nào đang xem, cho nên suy nghĩ ra biện pháp này.

Vì vậy, Tiểu Mị nhẹ nhàng mà đem thay đổi vị trí của cốc, đem bộ vị mũi nhọn quay vào đầu của Trần Thiên Minh, sau đó lại hung hăng lao tới, đại não là chỗ quan trọng nhất của con người, mình làm bị thương đến đại não của Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh cũng sẽ thành vô dụng. Nghĩ tới đây, ở trong lòng Tiểu Mị âm trầm cười.

Ngay khi Tiểu Mị xoay cốc, Trần Thiên Minh đã ở trong hưng phấn, đỉnh tô phong của Tiểu Mị dựa vào hắn, hơn nữa hắn còn ôm thân thể mềm mại khêu gợi của Tiểu Mị, hắn không kìm lòng được mà đem tay hướng tới cái mông của Tiểu Mị sờ soạng tiếp nữa.

"Ân", Tiểu Mị không tự chủ được rên rỉ liễu một tiếng, tuy rằng nàng chưa từng có cùng nam nhân nào thân mật qua như vậy, trước đây đều là cùng nữ nhân, nhưng bây giờ Trần Thiên Minh cùng nàng làm như vậy, làm cho trong lòng nàng lại có vui vẻ so với việc cùng nữ nhân một chỗ còn sảng khoái hơn. Điều này làm cho trong lòng nàng vừa kinh vừa sợ, trước đây mình không phải không nghĩ cùng nam nhân thân mật, nhưng lúc sắp cùng nam nhân tới gần cùng một chỗ, trong lòng liền phi thường phản cảm, cho nên mới cùng nữ nhân cùng một chỗ.

Nhưng mà bây giờ, mình lại có thể cùng Trần Thiên Minh cùng một chỗ thân mật như vậy, không chỉ không phản cảm, còn giống như có chút cảm giác hưng phấn, điều này làm cho nàng có chút sợ. Đồng thời cảm giác được phía dưới của Trần Thiên Minh đội lên mông mình, vừa nóng vừa ngứa, điều này làm cho nàng vừa thẹn vừa tức, loại cảm giác này là nàng chưa từng có, làm cho nàng có chút không biết làm sao. Không, hắn là cừu nhân của ta, ta muốn giết hắn. Tiểu Mị cắn răng, hung hăng tiếp tục giơ cốc, chuẩn bị đem Trần Thiên Minh giết luôn.

"Tôi, tôi....cái gì cũng không thấy." Tiểu Văn cầm một cái cốc nước đi vào gian uống nước, phát hiện Trần Thiên Minh cùng Tiểu Mị đang cùng một chỗ, nàng vội vàng quay đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Thấy Tiểu Văn tới, Trần Thiên Minh vội vàng đem Tiểu Mị đẩy ra, sau đó hướng Tiểu Văn giải thích nói: "Tiểu Văn, chúng ta không phải cô suy nghĩ như vậy, vừa rồi Tiểu Mị muốn ngã sấp xuống, tôi đỡ được nàng không cho ngã nghiêng mà thôi." Trần Thiên Minh thật không ngờ bây giờ mình là ôm Tiểu Mị, mà không phải đỡ.

"Đúng, Tiểu Văn tỷ, chúng ta không phải như vậy." Tiểu Mị cũng cố ý đỏ mặt nói. Bây giờ nàng thực sự là tức giận đến muốn chết, nếu như không phải Tiểu Văn xuất hiện, nàng đã đem Trần Thiên Minh giết chết rồi.

"Được rồi, các người không nên giải thích, có đúng hay không thì các ngươi hỏi chính mình, dù sao là cũng không phải chuyện của tôi, cũng không quản tới, tôi chỉ là uống chén nước, lập tức đi, các người có thể tiếp tục." Tiểu Văn trêu chọc Tiểu Mị.

"Tiểu Văn tỷ, chị xấu lắm, còn giễu cợt người ta như vậy." Tiểu Mị cố ý hướng Tiểu Văn hờn dỗi.

"Các cô cứ từ từ trò chuyện, tôi còn có chút việc phải đi trước." Trần Thiên Minh thấy mình nên đi trước thì tốt hơn, dù sao bọn họ vừa thân thiết đều bị Tiểu Văn thấy được, mình còn không đi thì không có ý tứ gì. Vì vậy, hắn cùng Tiểu Văn cùng Tiểu Mị bắt chuyện một cái, vội vàng chạy.

"Nhìn cái gì vậy, người trong lòng của em bị tôi dọa cho chạy rồi." Tiểu Văn đối với Tiểu Mị vừa cười vừa nói.

"Tiểu Văn tỷ, chị xấu xa." Tiểu Mị cố ý lấy tay gãi vào nách của Tiểu Văn, vuốt thân thể mềm mại của Tiểu Văn, giống như mình lại cảm giác được cái loại hưng phấn cùng xung động trước đây đối với nữ nhân.

Đưa Hoàng Lăng lên lầu trên học, Trần Thiên Minh ngay lập tức đi tới tầng nhà dạy học phía dưới. Mình vẫn là quay về phòng làm việc của Đoàn Ủy ngồi một chút đi, ngày mai chính là ngày Hoàng Na ký ước, Chung Hướng Lượng sợ còn có chuyện ngoài ý muốn khác phát sinh, thẳng thắn làm cho Thành Mộc cũng theo Trần Thiên Minh, làm cho hắn được thêm nhiều giúp đỡ. Cho nên có nhiều người trông như vậy, Trần Thiên Minh mừng rỡ thanh nhàn.

Lúc này, từ đối diện đi tới một nam nhân đeo kính râm, kính râm kia rất lớn, đem khuôn mặt của hắn che đi phân nửa. Đồng thời mặc tây trang cùng cà- vạt màu đen, có chút giống siêu cấp bảo tiêu. Chỉ là vóc dáng người này phi thường nhỏ gầy, lộ ra hình dạng yếu đuối, giống như chỉ cần có một trận gió cấp 1 thổi qua, hắn sẽ bị gió thổi đi. Càng buồn cười hơn chính là, nam nhân này đi một đôi giày da màu vàng, lúc đầu toàn thân đều là đen, nhưng bởi vì đôi giày da màu vàng này ảnh hưởng chỉnh thể mỹ quan, leienf có cảm giác thật giống như mặc quần không kéo khóa^^.

Làm sao người này giống Ngô Thanh như vậy a? Vóc người xương sườn, chẳng ra cái trang phục gì. Trần Thiên Minh càng xem càng giống, khi nam nhân kia đi qua bên người của hắn, hắn lớn tiếng kêu một tiếng: "Ngô Thanh!"

Nam nhân kia bị Trần Thiên Minh đột nhiên lớn tiếng kêu một tiếng, sợ đến nhảy dựng lên, kính râm mắt to thiếu chút nữa liền ngã xuống. Trần Thiên Minh lần này thấy được, nam nhân này đúng thật là Ngô Thanh, hắn có bệnh a? Mặc tây trang như vậy, tuy rằng bây giờ khí trời có chút mát mẻ, nhưng là không đến mức ăn mặc tây trang như thế a?

"Trần Thiên Minh, ngươi có bệnh à? Gọi lớn tiếng như vậy, thiếu chút nữa đem kính râm của ta mới mua đánh rớt, ngươi đền nổi sao? Đây chính là ta mua ở thương điếm, 188 đồng đó!" Ngô Thanh vội vàng đem kính râm của mình đỡ lên, sau đó tức giận mắng Trần Thiên Minh, giống như 188 đồng này Trần Thiên Minh không đền nổi vậy.

"Ngươi mới có bệnh, Ngô Thanh, ngươi có đúng hay không bị ấm đầu rồi? Trời này mà ngươi mặc nhiều quần áo như vậy, nếu như đúng vậy, ngươi liền xin nghỉ trở về nghỉ ngơi một chút đi!" Trần Thiên Minh quan tâm nói với Ngô Thanh. Xem Ngô Thanh thành cái dạng này, phỏng chừng là phát sốt nghiêm trọng, nếu không thì sao có thể mặc nhiều quần áo như vậy, còn đeo caravat, xem ra có thể đã đốt tới đầu rồi.

"Ngươi mới ấm đầu, ngươi biết không? Ta như này gọi là có hình, ngươi hiểu không?" Ngô Thanh vừa nói vừa cố ý sờ soạng mái tóc cứng như đá của mình một chút, tóc cứng như thế, phỏng chừng phải dùng hơn hai bình keo xịt tóc mới có thể định hình được như thế.

"Có hình? Không thể nào, ta vừa rồi còn tưởng rằng là xã hội đen tới." Trần Thiên Minh không dám khen tặng lắc đầu, nếu như giống như Ngô Thanh mà gọi là có hình, vậy trên thế giới này, tất cả mọi người là siêu cấp có hình.

"Thực sự, Thiên Minh, ta nói cho ngươi, đêm qua ta chính là dùng cái tạo hình này ngâm được một tiểu nữu nữu, cực đẹp." Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh không tin, lập tức cúi xuống tại bên cái lỗ tai của Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.

Trần Thiên Minh nghe Ngô Thanh nói tối hôm qua ngâm được một tiểu nữu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có điều là xem hình dạng chăm chú như thế của Ngô Thanh, giống như không phải đang dối gạt mình, vì vậy Trần Thiên Minh hỏi: "Tiểu nữu kia có đúng hay không là lão thái bà, ngoài 50 tuổi rồi?"

"Đều không phải, mới 25 tuổi." Ngô Thanh lắc đầu nói.

"vậy có đúng hay không lớn lên rất xấu?" Trần Thiên Minh vẫn là không tin.

"Đều không phải, rất đẹp." Ngô Thanh vẫn là lắc đầu.

"Trời ạ, Ngô Thanh, ngươi như vậy là không được rồi, có đồ tốt như thế mà không giới thiệu cho ta, các ngươi biết nhau ở nơi nào?" Trần Thiên Minh hưng phấn nói. Tên ngốc điểu giống như Ngô Thanh mà cũng có thể ngâm được, vậy mình nhất định là có thể ngâm được tới rồi, xem ra chính mình phải đi hoạt động một chút mới được.

Ngô Thanh thấy hình dạng xoa tay của Trần Thiên Minh, không cho là đúng nói: "Thiên Minh, chúng ta là ở trong hộp đêm quen biết, có điều là ngươi không nên đi, nam nhân không có giống như ngươi vậy có đi người ta cũng sẽ không để ý tới ngươi, giống như ta thì lại khác, đi tới đâu sáng đến đó!"

"Các ngươi là quen ở hộp đêm? Cái tiểu nữu kia có đúng là tiểu thư hay không?" Trần Thiên Minh đã biết, hoá ra Ngô Thanh ngậm đến chính là tiểu thư của hộp đêm, ta nhổ vào, ở nơi đó chỉ cần ngươi có tiền, cho dù ngươi 108 tuổi thì nữ nhân vẫn thích ngươi như thường.

"Ngươi sai rồi, ngày hôm qua ta nhận thức tiểu nữu kia chỉ là làm việc tại hộp đêm, không phải làm thiếp tỷ, nói cho ta biết, một điểm cũng không có sai." Ngô Thanh lẽ thẳng khí hùng nói, giống như Trần Thiên Minh bây giờ đang vũ nhục bạn gái của hắn. Còn may, Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh lớn lên so với hắn cao to hơn, cho nên chỉ là lý luận, không có thăng cấp đến đấu võ.

Trần Thiên Minh vẫn không tin nữ hài kia không phải tiểu thư: "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi cho nàng tiền không?"

Ngô Thanh chột dạ nói: "Này, cái này, nữ hài kia sắp sinh nhật liễu, ta cho nàng năm trăm đồng mua quần áo." Ngô Thanh làm sao thừa nhận mình ngâm chính là tiểu thư chứ, nói như vậy, hắn sẽ bị Trần Thiên Minh giễu cợt.

"Chờ một chút, Ngô Thanh, ngươi nói ngươi ngày hôm qua vẫn mặc quần áo này?" Dường như Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

"Đúng vậy, ta ngày hôm qua đã mặc, đồng thời ngày hôm trước ta cũng mặc, ngươi không biết ta mặc quần áo này rất có hình, đi vào phòng học có bao nhiêu nam nữ học sinh nhìn ta. Mà lúc ta xuất hiện, nam nữ già trẻ cũng đều hướng ta mà chú mục, ngươi nói, ta có thể không mặc bộ quần áo này sao?" Ngô Thanh phản vấn Trần Thiên Minh.

Nghe Ngô Thanh nói như vậy, Trần Thiên Minh lập tức lui về phía sau ba bước, nắm bắt mũi nói: "Ngô Thanh, ngươi không phải đâu, ngươi mặc quần áo này đã mặc ba ngày cũng không thay? Ngươi không cảm thấy thối sao?" Mệ kiếp, Ngô Thanh mặc quần áo này mười phần như một vở hài kịch, người ta làm sao không nhìn hắn a?

"Không thối, ta còn xịt nước hoa làm sao thối được chứ? Ngươi không tin có thể ngửi..." Ngô Thanh vừa nói vừa giơ ống tay áo của mình hướng Trần Thiên Minh bên kia đi đến.

Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh còn đi tới, vội vàng lại lui về phía sau vài bước nói: "Ta tin, ta tin, ngươi không nên qua đây." Không trách được vừa rồi mình ngửi thấy mùi lạ thối thối? Hóa ra là trên người Ngô Thanh vọng lại. Trời ơi, Ngô Thanh này thật là quá có "hình", ba ngày không đổi, thật là quá khủng bố.

"Được rồi, Ngô Thanh, tạo hình giống như ngươi vậy, ta thấy ngươi phải mặc một tuần mới có thể làm cho mọi người xem đến dạng tàn bạo của ngươi!" Trần Thiên Minh cố ý nói. Dù sao làm xấu không phải hắn, để Ngô Thanh càng thêm "có hình" đi!

Ngô Thanh vui vẻ vỗ chân của mình một chút, hưng phấn mà nói: "Đúng vậy, Thiên Minh, ngươi cũng là cảm thấy như thế a, thầy giao trường của chúng ta đều không phải lúc nào cũng có tiết, phải có lúc không có lớp chứ? Ta vẫn là là sợ có chút người nhìn không thấy, cho nên, ta quyết định mặc nó một tuần, từ ngày thứ hai xuyên thủng tới ngày cuối tuần, vậy tất cả mọi người sẽ thấy tạo hình đjep đẽ này của ta!" Nghe được Trần Thiên Minh nói như vậy, Ngô Thanh có chút ra vẻ tài hoa tao nhã, hắn vốn là muốn hảo hảo mà vỗ vai của Trần Thiên Minh một chút, nhưng Trần Thiên Minh vừa thấy hắn đến gần, giống như đã bị tạo hình tàn bạo này của hắn dọa cho sợ, vội vàng né tránh.