Lưu Manh Lão Sư

Chương 641: Có lý lại thanh cao




Trần Thiên Minh thấy chị Đình hình như có việc muốn nói với mình, hắn lập tức nói: "Chị Đình, chị đừng khách sáo, chỉ cần chỉ có lời, dù là lên núi đao, hay xuống biển lửa, em cũng không chối từ. Chị nói đi, là chuyện gì."

"Chị... chị muốn cùng em... song tu." Nói đến đây, khuôn mặt chị Đình liền đỏ như cuộn vải đỏ, đầu nàng cúi thấp đến tận bộ ngực căng đầy của nàng.

"Cái gì?" Trần Thiên Minh đang ngồi ở trên giường xuống đất.

"Ôi!" Trần Thiên Minh cảm thấy mông mình rất đau.

Chị Đình thấy Trần Thiên Minh bị ngã, tưởng vết thương hắn bị đau, vội chạy lại bên cạnh Trần Thiên Minh, nâng Trần Thiên Minh lên, nàng hỏi: "Thiên Minh, có phải vết thương của em lại đau đúng không?" Ai dè chỗ hắn bị đau lại là cái mông, vết thương của Trần Thiên Minh chỉ cần mổ lấy viên đạn ra, vết thương sẽ nhanh chóng khép miệng, chẳng có gì nghiêm trọng.

"Không phải, em nói giỡn mà, em có đâu gì đâu." Trần Thiên Minh đâu dám nói hắn đâu, nếu như nói hắn đâu thì chị Đình sẽ chẳng cùng hắn song tu nữa, đây là vấn đề rất quan trọng, vừa có thể nói cho mình biết phương pháp song tu, lại vừa giải quyết tâm nguyện bấy lâu nay của mình, đưa chị Đình lên giường.

"Ôi, Thiên Minh, chị biết em sẽ không đồng ý đâu, bên cạnh em có nhiều phụ nữ xinh đẹp đến như vậy, sao còn để mắt đến chị cho được?" Chị Đình thở nhẹ một hơi nói.

Trần Thiên Minh thấy chị Đình hiểu sai ý hắn, vội nói: "Em..." Hắn muốn để cho chị Đình thấy được trái tim hắn, hắn vô cùng nguyện ý, vô cùng thích chị ấy. Nhưng hắn chỉ nói được "em", thì chị Đình đã ngắt lời hắn.

Chị Đình nói: "Thiên Minh, em không cần nói nữa. Chị biết em muốn nhanh chóng khôi phục công lực của mình, mà song tu lại có thể giúp em khôi phục công lực như trước đây rất nhanh, còn có thể tăng cao công lực. Nhưng em không muốn cùng chị làm chuyện này thì thôi." Càng nói sắc mặt của chị Đình càng tái đi, hình như vì Trần Thiên Minh cự tuyệt mà đau lòng.

"Chị Đình, chị đừng nên nói như vậy, em đâu nói không muốn, em đồng ý hai tay hai chân nè, chúng ta song tu đi." Nếu Trần Thiên Minh không sợ chị Đình nghĩ hắn là kẻ lưu manh, hắn thật sự muốn lập tức cởi bỏ áo quần của chị Đình, tuy nội lực đánh nhau không còn, nhưng việc cởi bỏ áo quần của phụ nữ thì vẫn thừa sức.

"Vậy sao vừa rồi lại cự tuyệt chị?" Hai má chị Đình đỏ bừng, thật đáng yêu.

"Ôi, em thật oan còn hơn cả Đậu Nga, chị Đình, em đâu có nói không đồng ý, là do chị tự nói, em không hề nói xen vào câu nào." Trần Thiên Minh cười khổ.

Chị Đình suy nghĩ một chút, mà đúng thật, Trần Thiên Minh không cự tuyệt mình. Xem ra xem trọng Trần Thiên Minh quá, mới cho hắn có nhiều người đẹp như vậy, sẽ không muốn ở chung với một phụ nữ nhiều tuổi hơn hắn. "Vậy... vậy sao vừa rồi không chịu đồng ý? Em cứ ấp a ấp úng làm chị hiểu lầm đó."

Chị Đình mặc kệ là ai đúng ai sao, với nàng thì nàng nói luôn đúng, Trần Thiên Minh nói sai. Nếu như Trần Thiên Minh sớm đồng ý một chút, vậy mình đâu có tự tác đa tình nói nhiều lời như vậy, để cho hắn chê cười. Nhất định bây giờ hắn đang cười thầm mình. Nghĩ tới đây, chị Đình dữ dằn trừng mắt với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh không nói gì nữa, giờ hắn mới biết cái gì gọi là "hữu lý tựu tại thanh cao", rõ ràng là do chị Đình nói, chị còn lớn giọng nói là do lỗi của hắn. Trời ơi, mình chọc ai cơ chứ? Ôi, người ta bảo với phụ nữ không thể nói lý, xem ra nói đúng rồi. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

"Chị Đình, em nguyện ý." Trần Thiên Minh nói.

"Vậy vì sao khi em nghe chị nói, em sợ đến mức té ngã?" Chị Đình vẫn quyết không bỏ qua cho hắn.

Trần Thiên Minh vội nói: "Em không phải vì sợ mà ngã, em vui quá nên ngã xuống." Nói xong, Trần Thiên Minh mỉm cười nhìn thân hình đầy đặn của chị Đình, nghĩ đến cảnh cùng với chị Đình song tu, Trần Thiên Minh cười đến mức hở cả răng.

Chị Đình xoay người lại không thèm nhìn Trần Thiên Minh, có vẻ đang giận. Thực ra chị Đình không ngại gì cả, để cứu Trần Thiên Minh, chị muốn dùng phương pháp nam nữ song tu để cứu Trần Thiên Minh, tuy Trần Thiên Minh là người đàn ông mà chị thích, nhưng để chị nói với hắn loại chuyện này, với chị thật vô cùng xấu hổ. Sao Trần Thiên Minh lại không chủ động tới hỏi mình song tu với hắn? Cứ như một tên đầu gỗ chỉ ngồi yên một chỗ.

"Chị Đình, chị đừng giận mà, là do em sai." Trần Thiên Minh chạy đến bên cạnh chị Đình nở nụ cười rất tươi.

"Rốt cục biết sai rồi sao? Thiên Minh, đây mới là bé ngoan, sau này phải dũng cảm nhận sai, mình làm sai chuyện gì, nhất định phải nhận sai với chị ngay, chị mới có thể tha thứ cho em." Thấy Trần Thiên Minh đã chịu nhận sai với mình, chị Đình vui vẻ nói. Trần Thiên Minh trong mắt nàng cứ như một đứa trẻ.

Trần Thiên Minh nói: "Chị Đình, cơ thể của em rất đặc thù, chảy máu không cũng không sao, chỉ cần lấy đạn ra là ổn. Về chuyện này, chờ chúng ta song tu xong em sẽ nói cho chị, việc này nói ra dài dòng lắm." Nếu như chị Đình song tu với mình, thì cô ấy đã là người của mình, nói cho cô ấy nghe chuyện bị kiến Huyết Hoàng cắn, cũng không có gì là sai.

"Đã như vậy thì... Thiên Minh chúng ta bắt đầu đi, em... em cứ làm như khi làm với những người phụ nữ khác, đến lúc đó chị sẽ nhắc nhở em." Nói xong, chị Đình nằm trên giường, cơ thể nàng run rẩy nhè nhẹ. Hình như cô ấy có chút khẩn trương, khẩn trương bởi sắp đến hồi cuồng phong bạo vũ.

Nghe chị Đình nói vậy, một kẻ tình trường già đời như Trần Thiên Minh đương nhiên biết chuyện gì sắp xảy ra, chị Đình bảo đến lúc hắn sắp làm chuyện ấy, chị Đình sẽ nói cho hắn cách song tu.

Vì vậy, Trần Thiên Minh vẫn chưa mặc áo bước tới bên cạnh chị Đình, nhẹ nhàng hôn lên cơ thể mê người của chị Đình.

"Thiên.... Minh, em đóng cửa đi." Chị Đình đột nhiên dùng tay chặn Trần Thiên Minh lại.

Trần Thiên Minh nói: "Cửa đã đóng kín, chị Đình chị đừng lo."

"Thiên Minh, sau này em sẽ đối xử tốt với chị chứ?" Chị Đình khẽ hỏi Trần Thiên Minh.

"Em đương nhiên sẽ đối xử tốt với chị Đình, em luôn xem chị là tâm can bảo bối của em." Trần Thiên Minh vừa nói vừa tiếp tục hôn chị Đình. Đến khi Trần Thiên minh hôn môi chị Đình, chị Đình khẽ run lên. Nàng chỉ cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, đang gia tốc, cứ như nó sắp nhảy ra bên ngoài.

Từ từ, chị Đình cảm thấy trời đất đang quay cuồng, đầu óc nàng nặng trĩu. Trần Thiên Minh lúc hôn nàng dịu dàng, lúc thì mãnh liệt, khiến nàng mê mang trong nụ hôn của Trần Thiên Minh. Hiện giờ chị Đình chị ôm thật chặt cổ của Trần Thiên Minh, mặc cho hắn hôn môi.

Trần Thiên minh cũng cảm thấy máu huyết hắn đang sôi sục, hắn nôn nóng dùng tay xoa lên ngực của chị Đình, nhè nhàng sờ lên đó.

"Ưm..." Chị Đình khẽ rên rỉ, nàng thật không ngờ hôn môi với Trần Thiên Minh lại tuyệt đến như vậy, đặc biệt Trần Thiên Minh sờ lên bộ ngực sữa của nàng, càng khiến nàng cầm lòng không nổi trước tình lang mà phát ra tiếng rên.

Oa, thật lớn mềm quá! Trần Thiên thầm kêu, được sờ lên bộ ngực cỡ D của chị Đình, khiến hắn không kiềm chế được bóp mạnh lên chúng.

Bởi ngay cả chị Đình cũng thấy hưng phấn nên không cảm thấy Trần Thiên Minh đã dùng sức mạnh lên ngực mình. Cặp nhũ của nàng bị Trần Thiên Minh bóp nắn quá mức nên không ngừng biến hóa thành rất nhiều hình dạng.

"Thiên... Thiên Minh, đừng lãng phí thời gian nữa." Chị Đình nhẹ giọng nói. Trời sắp sáng, nếu Trần Thiên Minh cứ vuốt ve mãi, sáng mai Tiết Phương nhất định nhìn thấy, mà bọn họ mà không song tu được lâu.

"Tuân lệnh." Trần Thiên Minh nâng chị Đình dậy, bởi vì hành động đêm nay, chị Đình đã mặc một bộ y phục màu đen bó sát, không nút hay móc, bởi vậy Trần Thiên Minh đành phải kéo áo của nàng ra.

Chị Đình cũng không phối hợp cởi áo quần cho Trần Thiên Minh, khi Trần Thiên Minh lột áo của nàng ra khỏi đầu, thì tay nàng chỉ giơ lên cao.

Sau khi áo được kéo ra, Trần Thiên Minh liền thấy một cặp núi đồi cao sừng sững ngay trước mặt hắn. Cặp vú chị Đình cứ như quả núi vừa to lại vừa tròn, đáng tiếc là vướng chiếc áo lót màu đen. Phải cởi bỏ thứ màu đen này, để thấy được thật sự quả núi của chị, Trần Thiên Minh liền vòng tay ra sau cởi bỏ khóa áo ngực của chị Đình.

"Thiên Minh, không cần phải cởi áo lót đâu." Tiếng của chị Đình nhỏ như muỗi kêu.

"Chị Đình, em thích chị, em muốn nhìn thấy cơ thể chị trọn vẹn, dù là luyện công em cũng phải nhìn." Trần Thiên Minh vừa nói vừa bá đạo cởi bỏ khóa áo ngực, kéo ra, tòa núi lớn liền nhảy ra hiện ra trọn vẹn trước mắt hắn, đặc biệt là cặp nhũ chị lại hồng như cây anh đào, càng khiến hắn thèm đến mức nuốt nước bọt ừng ực không ngừng.

Chị Đình đành vô phương chỉ biết bịt chắt hai mắt, mặc cho Trần Thiên Minh muốn làm gì thì làm.

"Chị Đình, của chị to quá!" Trần Thiên Minh vừa vuốt lên cặp vú to như quả núi vừa hưng phấn kêu lên. Hắn đã gặp qua nhiều mỹ nữ, chỉ có chị Đình với Hoàng Na là lớn nhất. Bởi hắn chưa thấy qua của Hoàng Na, nên với ngọn cự sơn(núi lớn) của chị Đình là cặp vú của mỹ nữ bự đẹp nhất hắn từng thấy.

"Lưu manh!" Chị Đình giả bộ tức giận mắng Trần Thiên Minh một câu. Không biết vì sao, khi bị Trần Thiên Minh vuốt lên cây tiểu anh đào trước ngực, khiến chị cảm hấy tâm thần mê loạn, kìm lòng không đặng. Tuy biết nàng và hắn sắp song tu, nhưng đến lúc này, chị Đình lại có chút sợ.