Lưu Thủy Kim Triêu

Chương 17: Khoảng cách trái tim




Nếu thực sự làm theo lời Cao Thụy Thành nói, vậy thì không thể tránh khỏi tổn hại đến thanh danh của cậu, nếu truyền đến tai người khác, họ sẽ tưởng Cao Thụy Thành mắc bệnh khó nói, sau đó lấy cậu làm trò đùa cợt nhả. Cao Thụy Thành làm như vậy, không thể nghi ngờ là trả giá cực lớn, mặc dù cậu cũng không muốn nửa đời sau cõng tấm biển “bất lực”, nhưng vì để người nhà không ép buộc thành thân, cũng chỉ nghĩ ra hạ sách này.

Cao Thụy Thành vừa dứt lời Lục Chùy Tử liền đứng bật dậy, vội vàng nói: “Thiếu gia! Như vậy, như vậy không được đâu, khoan hãy hấp tấp.” Rồi hắn vội vàng nói với Trương đại phu: “Trương đại phu, thiếu gia nhà ta còn nhỏ tuổi, nhất định là nhất thời nghĩ quẩn, chuyện như vậy sao có thể chứ, ngài nhất định không được để bụng.” Lục Chùy Tử lo lắng đi đến bên cạnh Cao Thụy Thành, rất muốn đưa Cao Thụy Thành về nhà ngay lập tức.

Nhưng Cao Thụy Thành không hề suy chuyển, mỉm cười trấn an Lục Chùy Tử, mắt vẫn nhìn Trương đại phu, chắp tay trịnh trọng nói: “Xin tiên sinh đáp ứng thỉnh cầu của vãn bối.”

Đại phu tất nhiên cũng rất khó xử, cười khổ nói: “Thụy Thành tiểu huynh đệ không cần khách sáo như vậy, viết cho ngươi một chẩn đoán chỉ là việc cỏn con mà thôi. Nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi, sau này cho dù ngươi có làm gì, người khác cũng chỉ lấy chuyện này ra đàm tiếu, coi ngươi là kẻ lạc loài, trở thành chuyện tán gẫu của cả thành, Thụy Thành tiểu huynh đệ, ngươi hãy suy nghĩ kĩ lại đi.”

“Tạ ơn tiên sinh nhắc nhở, những chuyện đó ta cũng nghĩ đến rồi, nhưng ý vãn bối đã quyết, cũng suy nghĩ rõ ràng, mong tiên sinh giúp cho.” Cao Thụy Thành hoàn toàn không nhìn Lục Chùy Tử đang nôn nóng ở một bên.

Trương đại phu cũng đành thở dài, nói: “Thôi được rồi, đợi ta một lát.” Đại phu đi vào phòng trong, một lát sau thì cầm một tờ giấy đi ra đưa cho Cao Thụy Thành, nói: “Ngươi xem viết thế này được chưa? Còn nữa, việc này ta sẽ không nói lung tung ra ngoài, ngươi yên tâm đi.”

“Vãn bối tin tưởng nhân cách của Trương tiên sinh.” Cao Thụy Thành đọc lướt qua rồi cất tờ giấy đi, cười đáp. Cậu vẫn luôn tin vào con mắt nhìn người của mình.

Trương đại phu lắc đầu, bất lực cười nói: “Ta thấy ngươi tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng có chính kiến của riêng mình, ta sẽ không nhiều lời nữa, ngươi hãy tự mình cố gắng, sau này không hối hận là được.”

“Cảm ơn lời khuyên của tiên sinh.”

Cao Thụy Thành hài lòng rời khỏi nhà Trương đại phu. Vừa ra khỏi cửa Lục Chùy Tử liền kéo Cao Thụy Thành, hoảng hốt nói năng lộn xộn: “A Mao, như vậy không được đâu, người khác sẽ bàn luận về ngươi đó, ngươi hủy tờ giấy đó đi! Ta, ta không muốn ngươi suốt đời không thành thân, thật đấy! Thực ra ta thế nào cũng được, ngươi đừng làm mọi chuyện khó xử.”

Lục Chùy Tử rất sốt ruột, Cao Thụy Thành thì chỉ mỉm cười, nói với hắn: “Chúng ta về nhà rồi nói.” Dứt lời đi thẳng về phía Hà trạch.

Dọc đường Lục Chùy Tử vẫn lo ngay ngáy, suy đi nghĩ lại, vừa đến chỗ vắng người liền không nhịn được tiếp tục khuyên Cao Thụy Thành, nhưng Cao Thụy Thành vẫn chỉ cười, một lời cũng không nói, tưởng chừng chẳng có chuyện gì, khiến Lục Chùy Tử càng thêm luống cuống.

Cuối cùng cũng về đến tiểu viện, vừa vào phòng Lục Chùy Tử liền vội vàng đóng cửa phòng, khẩn thiết nói với Cao Thụy Thành: “A Mao, ngươi nghe ta khuyên đi, thực sự không thể như vậy được.”

Lục Chùy Tử hoàn toàn là đang cầu xin Cao Thụy Thành, Cao Thụy Thành nhìn dáng vẻ này của Lục Chùy Tử, bất giác cảm thấy lòng trĩu nặng. Cao Thụy Thành thở dài, chậm rãi nói: “Chùy Tử ca, huynh luôn luôn như vậy… Mặc dù ta cũng hiểu là huynh muốn tốt cho ta, trong lòng Chùy Tử ca, lấy vợ sinh con mới là đạo lý hiển nhiên phải không? Nhưng ta vẫn mong huynh có thể hiểu ta hơn. Vì sao Chùy Tử ca không thể hiểu cho cuộc sống mà ta hằng mong muốn? Ta thực sự lo lắng, nếu ngày nào đó người nhà ta cầu xin huynh ra đi, nói như vậy mới tốt cho ta, huynh cũng sẽ lặng lẽ rời đi… Nếu tương lai kết thúc như vậy, chằng thà nhân lúc này cắt đứt sạch sẽ còn hơn.” Cao Thụy Thành cười rầu rĩ, “Chùy Tử ca, mấy hôm nữa ta sẽ đưa huynh về thôn, tránh làm huynh khó xử.” Nói xong, không đợi Lục Chùy Tử trả lời, Cao Thụy Thành đã quay người về phòng, để lại Lục Chùy Tử ngây người tại chỗ.

Cao Thụy Thành ngồi trên ghế, cảm thấy hơi mệt mỏi. Đúng vậy, cậu sớm biết Lục Chùy Tử là cổ nhân, nặng tư tưởng phong kiến, cậu vốn dĩ tưởng rằng mình tốn nhiều công sức như vậy, dùng nhiều hành đông như vậy, kiểu gì cũng có thể chứng minh được tấm lòng của mình, Lục Chùy Tử rồi sẽ phần nào hiểu ra. Thế nhưng, cậu đã sai rồi sao? Bản tính con người sao có thể thay đổi được…

Hồi lâu sau, Lục Chùy Tử như người mất hồn đi vào phòng. Thấy Cao Thụy Thành ngồi đó, không khác gì mọi ngày, nhưng bỗng nhiên hắn không dám lại gần, chỉ dám đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn Cao Thụy Thành.

Cao Thụy Thành quay lưng về phía cửa phòng, tất nhiên cũng không nhìn thấy vẻ mặt Lục Chùy Tử. Cậu nghe thấy tiếng Lục Chùy Tử tới, nhưng vờ như không phát hiện, vẫn ngồi bất động ở đó.

Lát sau, Lục Chùy Tử bi thương hé miệng gọi một tiếng: “A Mao…” Một tiếng này tựa như rút hết sức lực toàn thân của hắn, khiến hắn không thể nào nói tiếp được nữa.

Cao Thụy Thành thở dài, cay đắng nói: “Chùy Tử ca, để ta yên tĩnh một lúc đi.”

Một hồi lâu phía sau không có động tĩnh gì, khi Cao Thụy Thành tưởng Lục Chùy Tử đã rời đi, Lục Chùy Tử lại lảo đảo đi đến bên cạnh Cao Thụy Thành.

“A Mao, ngươi đừng đuổi ta đi được không? Ta biết ta sai rồi, sau này ta sẽ không ép ngươi làm chuyện ngươi không thích nữa, ngươi đừng đưa ta về…” Lục Chùy Tử hạ thấp người, nửa quỳ bên cạnh Cao Thụy Thành, kéo ống tay áo Cao Thụy Thành không nỡ buông ra. Mắt hắn đã ửng đỏ, cố nén nước mắt, chỉ tiếp tục cầu xin Cao Thụy Thành: “A Mao, ta vừa đần vừa ngốc, không làm được việc gì. Ngươi thì giỏi giang như vậy, lại đồng ý cho ta theo ngươi, ta sợ hãi, luôn cảm thấy tương lai ngươi nhất định sẽ thành gia lập thấy, ta không ngờ ngươi sẽ tức giận như vậy. Sau này ta không nói thế nữa, tương lai chú thím đuổi thế nào ta cũng không đi, ngươi đừng đưa ta về được không?”

Lục Chùy Tử ngửa đầu nhìn Cao Thụy Thành, cuối cùng không kìm được rơi nước mắt. Hắn nghẹn ngào nói: “Ta tưởng như vậy là vì tốt cho ngươi, không ngờ ngươi lại giận như vậy. Sau này ta sẽ không thế nữa, từ giờ trở đi cái gì ta cũng nghe theo ngươi, ta sẽ không làm chuyện như vậy nữa, A Mao, tha thứ cho ta được không?”

Mũi Cao Thụy Thành cay cay. Cuối cùng cậu cũng xoay người lại, vươn tay lau khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Lục Chùy Tử, hỏi: “Chùy Tử ca, ta không muốn ép buộc huynh, huynh thực sự hiểu ra rồi chứ?”

“A Mao, ta nghĩ kĩ rồi.” Lục Chùy Tử thấy sắc mặt Cao Thụy Thành có chút hòa hoãn, biết Cao Thụy Thành đã nguôi giận, liền gật đầu như giã tỏi, sợ Cao Thụy Thành lại thay đổi ý định. Điều duy nhất hắn sợ đó là sẽ không được gặp Cao Thụy Thành nữa, so với chuyện này, những thứ khác đều không có gì quan trọng.

Thấy Lục Chùy Tử buồn bã như vậy, Cao Thụy Thành sao có thể dễ chịu cho được? Nếu Lục Chùy Tử đồng ý thay đổi, Cao Thụy Thành cũng không thể sắt đá được nữa. Cậu lắc lắc đầu, kéo Lục Chùy Tử đứng lên, lại mỉm cười nói: “Chùy Tử ca phải nhớ lời huynh nói hôm nay đấy.”

“Ừm, ta sẽ không làm những chuyện khiến ngươi tức giận nữa.” Lục Chùy Tử cúi đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cao Thụy Thành móc khăn tay ra đưa cho Lục Chùy Tử, bảo hắn lau mặt, trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ: “Ta cũng biết tính Chùy Tử ca, nên không đòi hỏi huynh phải lập tức suy nghĩ thông suốt. Chỉ cần huynh tin tưởng ta, bất cứ lúc nào cũng đứng về phía ta là được.”

“Ta sẽ thay đổi.” Lục Chùy Tử vội vàng cam đoan, “A Mao, ta ít học, nói sai làm sai cái gì thì ngươi hãy chỉ cho ta, ta sẽ thay đổi, đừng để bụng rồi buồn bực một mình.”

Cao Thụy Thành nhìn thanh niên sớm chiều bầu bạn với mình, thấy hắn chung tình với mình như vậy, không khỏi nảy sinh lòng thương tiếc, an ủi nói: “Được, sau này có chuyện gì ta sẽ nói cho huynh, không làm huynh lo lắng sợ hãi nữa.” Cao Thụy Thành không muốn nói thêm về chuyện vừa rồi, liền chuyển chủ đề, nói: “Chỉ lo nói chuyện, đã quá trưa rồi. Chùy Tử ca, ta thấy hơi đói.”

“Ngươi đói rồi? Vậy ta đi nấu cơm, sẽ xong ngay thôi.” Lục Chùy Tử vừa nghe Cao Thụy Thành kêu đói thì càng hổ thẹn hơn, dẹp hết bi thương, vội vàng chạy xuống bếp. Xuống bếp rồi hắn mới nhớ ra vẫn chưa nấu cơm, may mà bánh màn thầu hấp tối qua còn mấy cái, làm món chính cũng đủ. Củi và rơm rạ trong bếp lò vẫn còn tàn lửa, Lục Chùy Tử nhét thêm mấy khúc gỗ, kéo bễ mấy cái liền mồi được lửa. Hấp bánh màn thầu ở trên, một bệ bếp khác thì xào cần tây với thịt lợn xé, sau đó bày hết lên mâm bưng vào phòng ăn.

Lúc này Cao Thụy Thành vẫn đợi trong phòng, Lục Chùy Tử gọi: “A Mao, nghỉ ngơi đi, ra đây ăn cơm.”

Cao Thụy Thành đi ra, đáp: “Vừa mới rửa mặt mà cơm đã nấu xong, Chùy Tử ca nhanh thật đấy.”

“Không kịp nấu cơm, hấp lại màn thầu thôi, ngươi ăn trước, ta cũng đi rửa tay cái đã.” Lục Chùy Tử cũng học được tính sạch sẽ của Cao Thụy Thành, vội vàng đi vào phòng rửa mặt. Lúc hắn đi ra thấy Cao Thụy Thành vẫn chưa động đũa, đang ngồi chờ mình, hắn bỗng nghĩ Cao Thụy Thành vẫn luôn như vậy, chưa từng coi mình là người ngoài, mũi không khỏi lại chua xót. Lục Chùy Tử vội cúi đầu che giấu, nói: “Còn chờ ta làm gì, mau ăn đi, lát nữa nguội bây giờ.”

Lúc này Cao Thụy Thành mới cầm đũa lên. Vì hôm nay thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, Cao Thụy Thành cũng hơi phiền muộn, chỉ ăn một chiếc bánh bao đã kêu no. Lục Chùy Tử khuyên mấy câu, Cao Thụy Thành lại miễn cưỡng ăn thêm nửa chiếc nữa.

Lục Chùy Tử thấy hôm nay Cao Thụy Thành ăn ít, không khỏi tự trách nói: “Đều là ta làm ngươi ăn mất ngon, thế tối nay ngươi có thích ăn gì không? Bán bên ngoài cũng được, ta sẽ đi mua.” Lục Chùy Tử tha thiết nhìn Cao Thụy Thành, làm Cao Thụy Thành cảm thấy vô cùng áp lực. Cao Thụy Thành suy nghĩ, nghĩ ra việc cho Lục Chùy Tử làm cũng tốt, tránh để huynh ấy nghĩ lung tung, liền nói: “Ta muốn ăn bánh gối, và mì cán bằng tay.”

Nghe Cao Thụy Thành nói có thứ muốn ăn, Lục Chùy Tử hoàn toàn không cảm thấy có gì phiền phức, thậm chí còn rất thỏa mãn, vui vẻ nói: “Vậy chiều nay ta sẽ nhào bột để tối làm. Bánh gối rau hẹ nhân miến hay nhân trứng gà?”

“Sao cũng được, tùy huynh quyết định.”

Buổi chiều Lục Chùy Tử nhào bột, trộn nhân bánh, gói bánh, cán mì, còn làm các việc khác, bận tối mắt tối mũi, thế nhưng lại cảm thấy rất hứng khởi. Cứ nhớ tới buổi sáng làm Cao Thụy Thành buồn, hắn lại áy náy vô cùng, may mà Cao Thụy Thành đồng ý cho hắn ở lại, hắn phải bồi thường cho cậu. Nhưng hắn cũng không biết mình có thể làm gì, thôi thì chỉ cần khiến Cao Thụy Thành vui hơn một chút là tốt rồi.