Lụy Tình (Hôn Nhân 7 Ngày)

Chương 10: Nếu ông có bản lĩnh đó




~ Ở một góc cầu thang ~

Hiểu Thanh trừng mắt nhìn: "Triệu Trấn Nam, thần kinh của anh có ổn định không vậy? Tôi đang trong giờ làm việc, kéo tôi ra đây làm gì?"

Triệu Trấn Nam ánh mắt hơi lạnh đi rất khó phát hiện: "Em định vào phòng Lục Thần làm gì?"

Khoé miệng Hiểu Thanh giật giật: "Còn làm gì nữa? Tôi phải đưa bạn thân anh về làm việc chứ còn gì?"

Lông mày Triệu Trấn Nam hơi giãn ra: "Mạnh Hạo Nhiên?"

Hiểu Thanh: "Vậy anh nghĩ là ai?"

"Không có gì, em về làm việc trước đi" Triệu Trấn Nam quay lưng bỏ đi, anh ta vào phòng Phó chủ tịch để cô đứng đó khó hiểu một mình.

"Đồ thần kinh"

~ Phòng Phó chủ tịch ~

Vừa thấy Triệu Trấn Nam bước vào, Mạnh Hạo Nhiên như vừa nhặt được vàng.

"Trấn Nam, cậu tới muộn bị phạt 3 ly, đúng không Lục Thần?"

Lục Thần ngồi ở bàn làm việc liếc Triệu Trấn Nam rồi lạnh nhạt nói: "Phòng làm việc của tôi lấy đâu ra rượu?"

Mạnh Hạo Nhiên:"..." Tôi có nói là phạt rượu à? Phạt trà không được chắc.

Triệu Trấn Nam cười cười, anh ta ngồi xuống sofa đối diện Mạnh Hạo Nhiên: "Thư ký đang tìm cậu đấy"

Mạnh Hạo Nhiên bĩu bĩu mỗi lắc đầu: "Cái cô bạn gái cũ của cậu đầu óc có được bình thường không? Tôi sắp phát điên với cô ta rồi"

Hắn đang xem tài liệu đột nhiên dừng lại: "Thư ký của cậu..." Không để hắn nói hết câu,Triệu Trấn Nam nhanh chóng xen vào: "Lục Thần, cậu với Tử Dao chừng nào kết hôn?"

Mạnh Hạo Nhiên ngồi bên cạnh "nói nhỏ" với Triệu Trấn Nam nhưng cũng đủ để hắn nghe thấy: "Tình cũ khó phai, vẫn một lòng nhung nhớ mối tình đầu và..." Mạnh Hạo Nhiên nuốt vế sau vào bụng: Và còn bị người ta đá.

"Tình yêu đầu tiên là mạnh mẽ nhất. Nó sẽ khiến cậu trưởng thành hơn và tách rời cậu mãi mãi. Cho đến cuối cùng cậu vẫn không thể nào quên mối tình đầu ngu ngơ, khờ dại, mất mát, đau thương và cả tiếc nuối" Triệu Trấn Nam nhìn Lục Thần với ánh mắt sâu sa.

Lục Thần nhíu mày, bỏ cây bút máy trên tay xuống trầm mặc nhìn Triệu Trấn Nam: "Cậu có ý gì?"

Triệu Trấn Nam nhún vai trưng bộ mặt vô tội: "Cậu nghĩ nhiều rồi"

Mạnh Hạo Nhiên đảo mắt quan sát hai người bạn, thấy không khí không được bình thường liền mở miệng: "Hai cậu bị sao vậy? Lâu ngày không gặp mà lại như này à? Trấn Nam, Lục Thần, đi...hết giờ làm chúng ta đi uống rượu coi như mừng hai cậu gặp lại"

Lục Thần & Triệu Trấn Nam đồng thanh: "Không đi"

Mạnh Hạo Nhiên cạn ngôn: "..." Giây trước như nước với lửa, giây sau lại đồng tâm hiệp lực... Ông đây bó tay với các người

~ Phòng làm việc của Mạnh Hạo Nhiên ~

Anh ta bực tức bỏ về phòng, nhìn thấy Hiểu Thanh đang chăm chăm chú chú ghi chép, anh ta lao tới phát tiết cơn giận dữ trong bụng.

Mạnh Hạo Nhiên đập bàn nói: "Hiểu Thanh, cô nói xem tại sao Trấn Nam và Lục Thần lại như vậy?"

Hiểu Thanh lười biếng ngẩng đầu, giọng nói đầy châm chọc, mỉa mai: "Giám đốc, có phải anh lại va đầu vào đâu rồi không?"

Mạnh Hạo Nhiên vẻ mặt đầy ủy khuất: "..." Ngay cả cô cũng ngược tôi? Nhân tính ở đâu ra vậy???

Hiểu Thanh bất lực đỡ trán: "Phó chủ tịch như thế nào thì tôi không biết nhưng Triệu Trấn Nam thì...tôi cũng không dám chắc"

Mạnh Hạo Nhiên bất lực đi vào phòng:"..." Ok! Coi như tôi chưa hỏi cô

~ Những ngày tiếp theo đó ~

Thông tin Lục Thị thu mua Cẩn Long được truyền ra ngoài, giá cổ phiếu của Cẩn Long tăng không ngừng.

Trái ngược với sự vui vẻ của toàn thể nhân viên, Mã Tư Hoành lại chẳng thể cười nổi.

Giận dữ lên đến cực điểm, ông ta đành tự mình đi tìm người cháu tên Lục Thần.

"Ồ? Chủ tịch tìm tôi không biết có chuyện gì?" Lục Thần cười lạnh nhìn Mã Tư Hoành tức giận đứng trước mặt.

"Mày...Lục Thần! Dù sao tao cũng là cậu mày, tại sao mày lại làm thế với tao?" Mã Tư Hoành vung tay chỉ loạn xạ.

Đáy mắt Lục Thần loé lên tia lạnh lẽo, hắn cẩn thận đặt chiếc vòng tay xuống, lạnh giọng mở miệng: "Ông còn biết ông là cậu tôi? Năm đó ông hại mẹ tôi chết, khiến bố tôi sống thực vật lâu như vậy, cướp công ty nhà họ Lục, tôi chưa lấy cái mạng chó của ông đã may mắn lắm rồi"

Mã Tư Hoành nghe xong sắc mặt tái nhợt, ông ta lắp bắp mở miệng: "Mày...mày..."

Lục Thần nhàn nhã: "Tôi làm sao?"

"Nếu mày dám cướp Cẩn Long của tao, tao đảm bảo mày không sống nổi trên cái đất Đài Bắc này đâu" Mã Tư Hoành hít một hơi sâu, ánh mắt tối lại mở miệng đe doạ.

Lục Thần không hoảng sợ mà trái lại còn có chút mong chờ: "Tôi sẽ chờ"

Đem tính mạng ra đe doạ hắn? Hắn không quan tâm.

Ông đây chuẩn bị chuyển về trụ sở Lục Thị ở Bạch Đế chứ méo thèm ở cái đất Đài Bắc này nữa nhé!

Thiết kế thời trang? Thiết kế trang sức? Kiến trúc? Thiết kế công trình? Thiết kế, chế tạo chi tiết máy?...

Ông đây tốt nghiệp bằng kinh tế, đối với thiết kế không một chút hứng thú. Cẩn Long so với ông mà nói không đáng tiền. Nếu đây không phải tâm huyết của bố ông thì ông đã không để mắt tới rồi.

Mã Tư Hoành giận tím mặt: "Mày cứ chờ đó cho tao, tao sẽ khiến cho mày cũng như những người mày quan tâm sống không bằng chết. Đài Bắc là địa bàn của tao, mày có thể làm được gì?"

Vốn dĩ đem tính mạng hắn ra để đe doạ không có hiệu quả. Tính mạng của bản thân, hắn là người nắm rõ nhất, muốn giết hắn? Chỉ e là bọn chúng không có cái gan đấy.

Nhưng ông ra lại phạm sai lầm nghiêm trọng, ông ta dám đem tính mạng của người mà hắn quan tâm ra để ngả giá? Người thân với hắn vốn dĩ không còn nhiều, ngoài người bố đang hấp hối trong bệnh viện hắn còn để tâm tới người khác sao?

Còn, chỉ là người đó... Hắn sẽ không để người đó chịu bất kì tổn thương nào.

Hắn không cho phép điều đó xảy ra, dù chỉ là một chút cũng không. Ai dám động tới người phụ nữ đó?

Nhìn chiếc vòng trên bàn, đáy mắt hắn loé lên tia chết chóc vô cùng nguy hiểm: "Nếu ông có bản lĩnh đó"