Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 348: Nghịch phản tinh lọc trận (1)





Phong Hành biết lúc này đi tìm Đại Giáo Chủ cũng vô dụng, Diệp Lãng cũng đã đi vào rồi, hiện tại trọng yếu nhất là phải xử lý tốt việc này!

Lầu sáu... Công tử à, cũng có ngươi mới nghĩ ra dùng cách đó, bất quá cũng có thể xem như một biện pháp tốt!

Người ít nhiều cũng có sai lầm, sau khi bị tường cách trở sẽ cảm thấy vách tường đã có thể phòng ngự tốt rồi đây là sai lầm của rất nhiều người.

Đương nhiên, ở trong Quang Minh Thánh Giáo cũng có người nhìn thấy, tỷ như Quang Minh Kỵ Sĩ vốn dĩ đang thủ hộ bên ngoài lúc này đã phá cửa mà vào!

"Ngươi... Ngươi..." Quang Minh Kỵ Sĩ này nhìn Diệp Lãng không nói nên lời, càng nhiều là ngẩn người ra.

Có lẽ nếu một mình Diệp Lãng thì Quang Minh Kỵ Sĩ này phải đợi Phong Hành quay về mới biết hắn đã ở trong.

Nhưng không chỉ mình Diệp Lãng, còn có Diệp Lam Vũ tam nữ nữa, còn có đám Quang Minh Kỵ Sĩ đi theo, nhiều người như vậy, động tĩnh lớn như vậy, nếu thủ vệ bên ngoài còn hoàn toàn không biết gì thì họ không có tư cách đứng ngoài cửa!

Hiện Tại bọn họ đang hối hận vì sao mình chưa từng nghĩ tới ở trên xuống, chỉ chuyên phòng ngự ở hai bên, vì sao không nghĩ đến trên dưới cũng cần chứ?

Đúng vậy, phòng bên cạnh đều có người phòng thủ, muốn phá tường vào cũng phải trải qua nhưng Quang Minh Kỵ Sĩ thủ vệ ở đó.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân Diệp Lãng trực tiếp đi lên lầu, hắn thấy có người ở bên cạnh, vì tránh phiền toái nên trực tiếp đi lên lầu.

Vốn hắn còn lo lắng ở trên lầu cũng có người phòng thủ, bất quá từ trên đi xuống cũng đơn giản hơn, nhưng kết quả làm hắn thật bất ngờ, bên trên không hề có phòng ngự gì cả, hắn đi vào rất dễ dàng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

So với việc đột phá tầng tầng phòng ngự ở dưới thì phương thức này thoải mái tự tại hơn rất nhiều.

"Bây giờ phải làm sao?" Quang Minh Kỵ Sĩ hỏi nhau, hiện tại họ không biết nên làm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn, cũng hỏi người lãnh đạo cao nhất ở đây, chức vị cao nhất trong họ.

"Bây giờ có thể làm sao được, thông tri Giáo Hoàng và Đại Giáo Chủ để họ xử lý, chúng ta bó tay rồi!" "Người lãnh đạo" trong đám Quang Minh Kỵ Sĩ chỉ có thể bất đắc dĩ nói chuyện này (thằng này hài thật…) vốn phải để lãnh đạo cao hơn họ quyết định.

Những người này chỉ phòng thủ chứ không phải đi xử lý người xông vào, nếu đổi thành người khác thì nhất định họ sẽ bắt lấy xâm lấn giả rồi mới tính tiếp!

Nhưng thân phận của Diệp Lãng thì khác, bên cạnh còn nhiều "đồng sự" của mình như thế thì mình không thể xử lý chuyện này được nữa rồi!

Cái này đã ngoài phạm vi chức trách của họ!

Tình huống này làm người ta có cảm giác quái quái giống như một loại cạnh tranh vậy, một khi một bên thắng thì bên còn lại không thể tiếp tục nữa, chỉ có thể rời khỏi cuộc chơi!

"Cái này..."

Từ khi Diệp Lãng đi vào liền nhìn chằm chằm vào khối băng kia, không có động tác gì nữa. Hắn có thể xác định cảm giác của mình đến từ khối băng này.

Nhưng vì sao lại thế?

Trước kia mình chưa từng tiếp xúc đến khối băng nào như vậy, chẳng lẽ là người ở trong? Hiện tại Diệp Lãng không thể nhìn thấy rõ mặt của người ở trong bởi khối băng này làm người ta chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ở giữa có người, còn lại thì chịu chết.

Độ trong suốt của khối Băng Tinh này không được tốt lắm, hơn nữa mặt ngoài cũng không đều đều, căn bản không thể thấy rõ được người ở trong là thế nào.

Tức là, mình nhận thức người ở trong?

"Đệ đệ, sao vậy, có phải ngươi nhận thức Thánh Nữ không?" Diệp Lam Vũ nghi hoặc hỏi tuy rằng nàng cũng biết đáp án này không thực tế cho lắm, Diệp Lãng không có khả năng nhận thức người ở trong.

Từ nhỏ đến lớn mình còn không biết chuyện của hắn sao? Cho dù Diệp Lãng rời đi một thời gian ngắn nhưng mình luôn ép hắn nói hết ra những gì hắn làm trong khoản thời gian đó.

Mà lấy tính cách của Diệp Lam Vũ, mỗi lần đều là "nghiêm hình bức cung", cho dù là chỉ tiết nho nhỏ nàng cũng không bỏ qua, huống gì chuyện lớn như nhận thức Thánh Nữ chứ!

Diệp Lãng lắc đầu nói: "Không, không có khả năng quen biết! Khối băng này đã có lịch sử hai mươi mốt năm, nói cách khác, người này đã bị đóng băng trong đó từ hai mươi mốt năm trước, sao ta có thể nhận thức nàng được!"

"Sao ngươi biết khối băng này có hai mươi mốt năm?" Quang Minh Kỵ Sĩ thủ hộ hết sức kinh ngạc với con số chuẩn xác của Diệp Lãng, bọn họ không biết nhiều lắm về truyền thuyết của hắn nên có chút khó hiểu.

"Đây là Vạn Niên Băng Phách ở hạch tâm của băng nguyên, là một loại tài liệu rất hiếm thấy, có thể bảo tồn đầy đủ người, cho dù qua ngàn năm cũng không có gì biến hóa! Mà thần kỳ nhất là nó có thể bảo tồn người sống, làm người ta có thể ngàn năm bất tử, cái giá phải trả là trong ngàn năm đó sẽ bị đóng băng không nhúc nhích được!" Diệp Lãng chậm rãi nói: "Đương nhiên cũng sẽ có một ít di chứng, nếu người ở trong khôi phục kém một chút thì có thể xuất hiện một ít lệch lạc nho nhỏ, cơ năng của thân thề sẽ bị phá hư!"

"Bất quá, nói như vậy thì loại tài liệu này sẽ dùng để bảo hộ tánh mạng một người, tức là không còn cách nào khác mới phải dùng đến nó! Tin rằng Thánh Nữ này cũng là sinh mệnh khó bảo toàn rồi nên mới bị phong ấn ở trong."

"Cái này..." Đám Quang Minh Kỵ Sĩ không nói gì bởi đây là cơ mật của Thánh Giáo, không có mấy người biết, mà bọn họ cũng hiểu được chuyện này không phải là chuyện họ có khả năng biết đến.

Diệp Lãng cũng không quản mấy cái đó, tiếp tục nói: "Tốt lắm, trở lại vấn đề vừa rồi, nếu muốn biết khối băng này đã bị sử dụng qua bao lâu thì có thể nhìn thấy từ ba phương diện! Đầu tiên, ở độ dày, khi khối băng này thành hình thì dài hai thước, rộng... hình chữ nhật, mà sau đó mỗi ngày đều sinh trưởng ra bốn phía, hình dạng ngày càng bất quy tắc... Sau đó..."

Diệp Lãng bắt đầu nói về ba điểm bất đồng, hơn nữa bắt đầu tính toán ra một quy luật thực phúc tạp, sau đó lại đưa ra đáp án.

Nhưng điều này làm mọi người sửng sốt, thời gian từng chút trôi qua, khi Diệp Lãng còn chưa nói xong Thì Diệp Lam Vũ cũng đã bão nỗi!

"Được rồi ngươi không cần nói cho chúng ta biết quá trình nữa, hiện tại phải nói cho chúng ta biết rốt cuộc cái gì làm ngươi có cảm giác quen thuộc? Tìm ra chưa?" Diệp Lam Vũ ngăn Diệp Lãng lại, mà lúc này ánh mắt người khác nhìn nàng như nhìn thấy đấng cứu thế vậy.

Cảm tạ nữ thần Lam Vũ đã cứu chúng ta từ trong khổ hải vô biên, cúng bái... (***!! Phải cảm tạ ta nè, hên là ta cho toàn dấu "…" không đó) "Tìm được rồi chính là cái này!" Diệp Lãng chỉ vào khối băng nói.