Ly Ca Hoàng Triều

Chương 18: Khai Báo Hậu Sự




Thế nhưng vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi một năm có thể lột xác như vậy?Triều Ca rơi vào trầm tư.

"Quân sư biết người này?"

"Từng nghe qua, chỉ là hắn ở trong rất nhiều hoàng tử Càng quốc cũng không nổi bật."

"Không lộ diện cũng có thể nghe thấy, xem ra trêи đời này không có việc gì mà quân sư không biết!"

"Nếu tới Bắc Cương, tự nhiên phải có chuẩn bị không phải sao?"

Minh Húc gật đầu: "Quân sư nói có lý, như vậy theo quân sư thấy, chuyện này như thế nào?"

"Ta cảm thấy hắn đang tìm đường tắt." Minh Húc nhíu mày, thần sắc nhìn về phía Triều Ca đều trở nên khác lạ.

"Hắn tạo ra vũ khí này, nhìn cực kì lao lực, hơn nữa chi phí quá cao, khiến người ta cảm thấy hành vi này rất ngu xuẩn. Còn không bằng tạo thành bản thu gọn, dễ dàng sử dụng, có thể mỗi người một thanh."

Triều Ca bỗng nhiên dừng lại tiếp tục nói: "Thực ra, hắn rất thông minh. Càng quốc ở phía bắc, vốn thiếu thốn vật tư, chi ra nhiều chi phí cho một thanh vũ khí, tốn kém rất lớn, không có lời."

"Cho nên hắn muốn đi đường tắt, bắt giặc phải bắt vua trước. Cung tên này của hắn, mục tiêu chính là các tướng quân. Quân đội Hoàng gia có bốn nhánh quân, tám chủ soái, cộng thêm ngài và Hề lão tướng quân là mười người. Loại vũ khí này, chế mười cái, hoặc dùng mười lần, chi phí hao tổn thấp hơn rất nhiều."

"Chỉ cần quân không ai thống lĩnh, phía dưới sẽ là năm bè bảy mảng, tự sụp đổ, phổ cập vũ khí ở đây sẽ dễ dàng hơn nhiều, cho nên hắn lấy La tướng quân ra thử nghiệm."

Triều Ca nói những lời này xong, ánh mắt Minh Húc nhìn nàng triệt để khác biệt.

Chiều hôm nay mở một hội nghị, ý kiến mỗi người không giống nhau, cùng ý tưởng với hắn, cũng chỉ có Triều Ca, nàng liếc mắt liền thấy trọng điểm.

"Quân sư từ Bích Ba sơn trang quả nhiên không tầm thường."

" Thần sắc thiếu tướng quân bình tĩnh, nói vậy đã sớm nghĩ ra, vẫn là Thiếu tướng quân suy nghĩ chu toàn." Triều Ca tán dương.

Mặt nói thế thôi, chứ trong lòng Triều Ca lại nghĩ là, vũ lực của nàng nghiền ép cả đám người, thông minh nghiền ép cả đám người, nhưng mỗi khi nàng nghiền ép người khác xong, nàng liền phát hiện Minh Húc đã đứng ở phía trước nhìn nàng. Người này cái gì cũng luôn mạnh hơn mình một chút, thật là đáng ghét! Nàng mới là người xài hack tool xem mệnh cách mà? Minh Húc, ngươi không được che vòng sáng của ta mà!

"Vậy quân sư cảm thấy trận kia chúng ta phải đánh thế nào?"

Triều Ca rơi vào trầm tư, sau một lúc, nàng nói: "Trước tiên công bố tin tức La tướng quân qua đời, mê hoặc đối phương, để cho hắn nghĩ rằng kế hoạch của mình hoàn mỹ."

Minh Húc gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"Đánh úp bất ngờ, nếu có thể dẫn ra cái vũ khí này, dẫn ra Địch Phỉ Nhiên, một lần hành động diệt được hắn, Càng quốc ít nhất phải an phận hai mươi năm."

"Quân sư cảm thấy, làm sao dẫn cái vũ khí kia ra?" Minh Húc cười ý vị thâm trường.

Toàn thân Triều Ca run lên, con hàng này lại có một bụng ý nghĩ xấu! "Cái này khó mà nói được, ta còn chưa nghĩ ra biện pháp."

"Thật sao? Ta lại cảm thấy muốn dẫn vũ khí này cùng Địch Phỉ Nhiên ra, cần có một vị tướng quân đi làm mồi."

Trong lòng Triều Ca bỗng nhiên gật đầu, anh hùng sở kiến lược đồng! Nhưng nét mặt của lại không hề thay đổi.

"Người này nhất định phải đủ phân lượng, mới có thể dẫn hắn ra, võ công phải đủ cao để có thể tránh thoát vũ khí, cho nên hẳn là ta phải đi, đúng không?"

Đúng rầu đúng rầu! Triều Ca sớm muốn nói, ngươi đi chịu chết là thích hợp nhất! Nhưng nét mặt Triều Ca kiên quyết phản đối: "Tuyệt đối không thể!" Hạ Triều Ca quyết đoán cự tuyệt như đúng rồi.

Nhưng Minh Húc chỉ cười, cười có chút ý vị thâm trường. "Quân sư sẽ không ăn ở hai lòng chứ?"

"Không đâu! Thiếu tướng quân là toàn bộ trái tim của quân đội Hoàng gia Quân, thân phận tôn quý, cực kì trọng yếu, làm sao để Thiếu tướng quân đi vào chỗ nguy hiểm được, lỡ như xảy ra chuyện gì, đừng nói quân đội Hoàng gia, ngay cả toàn bộ Ly quốc cũng tổn thất nặng nề!"

Triều Ca mặc dù không cùng đường với Minh Húc, nhưng những câu nàng nói là từ đáy lòng. Minh Húc quả thực rất trọng yếu, nhất là ở thời điểm mấu chốt này, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Minh Húc gật đầu, nét mặt không có quá nhiều biểu tình, như tùy ý nói một câu: "Quân sư nói có lý."

Nhưng Minh Húc lại lập tức bù thêm một câu: "Vậy không bằng quân sư đi đi, thế nào?"

Định mệnh! Để cho nàng đi chịu chết? Giỏi cho ngươi một tên Minh Húc, uổng nàng khắp nơi suy nghĩ thay hắn, không nghĩ tới hắn lại gài bẫy nàng ở đây!

"Thiếu tướng quân, ngài có tính sai không vậy? Ta cũng không phải nhân vật then chốt gì, ta đi cũng vô dụng."

"Trước đây không phải, hiện tại thì phải rồi."

"Thiếu tướng quân chỉ giáo?"

"Trong quân doanh, có gian tế."

Nét mặt Minh Húc không có nửa phần đùa cợt, nội tâm Triều Ca giống như bị sét đánh.

Có gian tế có nghĩa là việc La Gia Anh được cứu trở đã bị Càng quốc biết được! Cũng có nghĩa là nàng khởi tử hồi sinh La Gia Anh cũng rơi vào tầm mắt đám cao tầng Càng quốc! Nói cách khác, Địch Phỉ Nhiên thật vất vả nghiên cứu ra một thanh vũ khí trâu như thế, lần đầu tiên dùng, vốn tưởng rằng sẽ rất phong cách, vô địch thiên hạ, khiến cho người vừa nghe đã sợ mất mật. Kết quả bỗng nhiên nhảy ra một tên Ly Ca, lập tức khiến vũ khí này không còn trí mạng, mất đi ý nghĩa của nó. Ai mà không phát điên chứ. Cho nên nàng đã thành đối tượng thủ tiêu số một của Càng quân.

Lòng Triều Ca tan vỡ, nàng vẫn cho là mình rất mờ nhạt, không nghĩ tới, một ca phẫu thuật lại đẩy nàng tới nơi đầu sóng ngọn gió. Lần này tốt rồi, nổi tiếng hai nước.

"Cho nên, quân sư đi làm mồi, rất thích hợp. Đổi thành tướng quân khác đi, cũng không có ý nghĩa nữa, La tướng quân là chủ soái Huyền Vũ, chủ soái phía trêи là ta. Chỉ có thể tìm người quan trọng hơn ông ấy, cho nên nếu không phải ta thì chỉ có thể là ngươi." Cái giọng nói thèm đòn của Minh Húc lại truyền tới, người Triều Ca muốn bệnh rồi.

"Nhưng mà ta không biết võ công, ta không trốn được."

"Ta sẽ an bài người bảo hộ ngươi, chỉ cần Địch Phỉ Nhiên cùng vũ khí của hắn xuất hiện, chúng ta liền sẽ động thủ, hắn không kịp động võ khí."

Nói vậy là không thể thương lượng rồi?

"Buổi chiều ở chủ trướng, mỗi tướng quân đều có ý này à."Minh Húc gật đầu.

Triều Ca muốn khóc, cứ vậy mà tiễn nàng lên đoạn đầu đài hả? Các ngươi đều quyết định rồi, còn làm bộ tới tìm ta thương lượng làm gì?

Cái tên hỗn đản Minh Húc này! Nếu như ông đây chết chết, nếu như chết... Triều Ca nghĩ lại, không đúng, chết thì chết thôi. Chết về tiên giới, về hang ổ của mình, liền thoát khỏi tên hỗn đản Minh Húc này! Tuyệt vời ông mặt trời! Thế là Triều Ca đột nhiên gật đầu một cái.

"Thiếu tướng quân, cảm tạ ngài tín nhiệm ta, cho ta cơ hội tận trung vì nước, dù bình an trở về hay vị quốc vong thân, ta đều không oán than không hối hận!" Triều Ca nói hết sức trịnh trọng giống như trăn trối vậy.

Thấy Triều Ca minh thâm đại nghĩa như thế, Minh Húc lại có chút kinh ngạc, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt tinh xảo, không biết nghĩ gì. "Đã vậy thì đa tạ quân sư."

Sau khi nói chuyện với Minh Húc, Triều Ca tham gia hội nghị lần nữa ở chủ trướng. Lúc này Triều Ca mới phát hiện, vốn trước nàng,Hề Minh Húc đã từng nói để hắn đi làm mồi. Đương nhiên, tất cả mọi người cực lực phản đối, không có bất kỳ ai nghe Minh Húc nói.

Mà lần này lúc Minh Húc đưa ra ý định để Triều Ca đi, những tướng quân này mặc dù do dự khó xử, nhưng cuối cùng đều gật đầu, cảm thấy đây là an bài tốt nhất. Lúc này Triều Ca mới biết được, thì ra bọn họ đã sớm có ý này. Chỉ là bây giờ nàng mới được thông báo mà thôi. Mặc dù bọn họ thương lượng đủ loại kế hoạch, dùng hết tất cả thủ đoạn cam đoan an toàn cho nàng, Triều Ca cũng tin tưởng bọn họ. Nhưng nàng có ý nghĩ cùng tính toán của riêng mình.

Hội nghị kết thúc, mọi kế hoạch được định ra, việc này không thể chậm trễ, bọn họ lựa chọn ngày mai tiến hành kế hoạch. Đến lúc đó, Triều Ca dẫn một nhánh quân đội xuất phát, còn lại hai nhánh quân từ hướng khác dương đông kϊƈɦ tây, đánh yểm trợ cho Triều Ca. Đồng thời còn có một nhánh quân ẩn núp, tùy thời bắt lấy Địch Phỉ Nhiên cùng vũ khí của hắn ta. Tất cả an bài mười phần chu đáo chặt chẽ, mọi việc sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.

Đêm đó, màn đêm bao phủ trêи cả vùng đất rộng lớn, ngoài lều trướng gió thôi vì vù, phảng phất như đang tấu lên một khúc ca bi tráng. Trong lều vải, Triều Ca mang theo chút thấp thỏm, chút chờ mong, chút lưu luyến, cầm bút lên. Nàng nghiêm túc viết trêи giấy một đoạn, để lại cho Minh Húc. Nếu như lần này nàng thật sự một đi không trở lại, nàng lo lắng nhất không phải ai khác, chính là phụ hoàng mẫu hậu, còn có hoàng huynh của nàng. Nàng còn chưa kịp thay đổi kết cục của họ, còn chưa đạt được mục đích ban đầu của mình.

Bất quá, lần này lại là nàng tìm một con đường tắt cho mình. Dùng cái chết của nàng, đổi lấy Hạ gia một nhà sống đến già. Lần này nàng vì Minh Húc, vì quân đội Hề gia mà chết, về tình về lý, hắn sẽ không cự tuyệt "Di nguyện" cuối cùng của nàng. Nàng tin tưởng nhân phẩm Minh Húc, mặc dù cái người này vừa phiền vừa đáng ghét. Nhưng tốt xấu gì, hắn cũng là người chính trực, có can đảm, có khí phách, có chữ tín, có... Có cái rắm,Hạ Triều Ca chợt phát hiện sâu trong nội tâm của nàng lại toàn là ưu điểm của Minh Húc!

Cái quỷ gì thế?! Triều Ca lắc lắc đầu, không suy nghĩ về cái tên hỗn đản Minh Húc kia nữa. Dưới ngòi bút tận lực viết mình thật vĩ đại, còn Hạ gia tận lực viết nhỏ bé. Phong thư này chữ chữ rướm máu, người nghe rơi lệ, khán giả thương tâm. Triều Ca vui buồn lẫn lộn, sinh vĩ đại, chết quang vinh. Đến lúc đó, thi thể mình cộng thêm cái di thư này, hai bút cùng vẽ, nàng cũng không tin Minh Húc còn xuống tay được! Quá hoàn mỹ!

Triều Ca bội phục sự thông minh tài trí của mình, nghĩ ra một cái đường tắt như vậy. Nàng vui rạo rực đem thư bỏ vào phong thư, không lâu sau nữa, nàng sẽ về tiên giới. Luân hồi cái rắm, sau khi Minh Húc luân hồi độ kiếp thành công sẽ thu được Thần Cách, nàng tu vi chưa đầy, sẽ không thu được Thần Cách, nàng chính là đi làm công không, vô lãnh cơm sớm rồi lượn mới là chính đạo!

Triều Ca cầm thư, lúc ra khỏi lều trướng, nổi lên một chút cảm xúc, vẻ mặt ngưng trọng bi tráng đi về phía lều của Đoạn Thiên Diễn, một tay kéo hắn ra.

"Lão yêu bà, nửa đêm ngươi không ngủ được, lại bắt đầu lạnh lẽo cô đơn rồi hả?" Quấy nhiễu mộng đẹp của Đoạn Thiên Diễn, hắn vừa mở miệng liền thấy giận.

Nhưng khác với mọi lần, Triều Ca không đánh hắn, cũng không phản bác, mà là vẻ mặt ngưng trọng, bi thương từ giữa lông mày chậm rãi tràn ra.