Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 112: Một lời hứa hẹn




Không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh và kì dị, chỉ nghe thấy tiếng hít thở liên tiếp, Vận Nhi mở to đôi mắt, yên lặng nhìn Âu Thừa Duẫn, ngón tay nhỏ nhắn đặt ở trên tờ giấy ly hôn, ánh mắt Âu Thừa Duẫn nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ thật lâu, không nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì, cứ như không nghe thấy lời của cô vậy.

"Tôi đã quyết định rồi, tôi không có cách nào làm vợ chồng với một người đàn ông máu lạnh vô tình, ly hôn đi!"

Vận Nhi nói xong, thân thể cũng khẽ run lên, ánh mắt Âu Thừa Duẫn lạnh như băng, anh không nói lời nào, cô coi như là anh ngầm chấp nhận đi!

Vận Nhi xoay người, lẳng lặng rời khỏi phòng làm việc của anh, trong lòng cũng trở nên trống rỗng.

Sau này Âu Thừa Duẫn thật sự không còn quan hệ gì với cô nữa!

Âu Thừa Duẫn đứng sát bên cửa sổ, bóng dáng cao lớn chôn vùi trong những tia nắng của hoàng hôn, trên bàn làm việc sau lưng anh để hai bản báo cáo, phần ký tên đã có một dòng chữ thanh tú.

Âu Thừa Duẫn xoay người, cầm lấy tờ giấy ly hôn kia, ngón tay thon dài xẹt qua các chữ trên tiêu đề.

"Xoẹt" anh giơ tay xé nát tờ giấy ly hôn kia, trong mắt anh nó trở thành một thứ vô cùng nực cười, ánh mắt rơi vào tập tài liệu bên kia, Hướng Chỉ Lan, Tô Vận Nhi.

Khóe môi kéo ra một nụ cười quyến rũ, anh cười có chút tà mị, "Ly hôn. . . . . . Trò chơi vừa mới bắt đầu, làm sao tôi có thể để em rời đi đây?"

Anh ném những mảnh giấy vụn trong tay đi, những mảnh giấy bay lên giống như một cơn mưa cánh hoa, cuối cùng rơi xuống trên mặt thảm.

Châm một điếu xì gà, trong con ngươi đen âm u của người đàn ông giống như ma quỷ tràn ngập thù hận vô tận.

"Tô Vận Nhi, đừng khóc, cuối cùng mày cũng được tự do rồi!" Vận Nhi ra khỏi tập đoàn SK, trong lòng không còn buồn phiền nữa, nhưng mà không biết làm sao, nước mắt cô lại cứ chảy ra, cho đến khi đi khỏi tầm mắt của anh, cô mới cảm giác được sự chật vật của mình, ở trước mặt anh cô duy trì sự bình tĩnh và tao nhã như thế, thế nhưng khi không thấy anh nữa, trong lòng cô chỉ còn sự trống rỗng.

Những chuyện tiếp theo cô phải đối mặt, có lẽ sẽ rất khó khăn, nhà họ Tô sẽ ra sao cô không muốn suy nghĩ nữa, thế nào cũng được, chỉ cần không nhấc lên quan hệ của cô và Âu Thừa Duẫn nữa, lần này, cô thật sự tự do rồi!

"Két" Tô Vận Nhi hồn bay phách lạc đi trên vỉa hè, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại bên cạnh cô, "Tô Vận Nhi, em muốn chết sao?"

Thương Nhĩ Kỳ sắp bị cô bé này làm cho tức chết, lần trước thấy cô hoảng hốt luống cuống vượt đèn đỏ cũng là loại này cảm giác này, trái tim anh như muốn nhảy ra ngoài, anh vững vàng dừng xe trước mặt cô, bước chân của cô bỗng rụt về.

Cô mở to đôi mắt chứa đầy sương mù, khi nghe thấy tiếng quở trách của Thương Nhĩ Kỳ thì cô giống như một đứa trẻ làm chuyện sai, lập tức nhào vào trong ngực anh, khóc rống lên, "Thương Nhĩ Kỳ, tôi ly hôn rồi, cuối cùng tôi cũng ly hôn rồi!"

Thương Nhĩ Kì tháo chiếc kính râm xuống, nghe thấy lời cô nói sau đó, đáy mắt anh lập tức sáng rỡ lên, anh vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói: "Tô Vận Nhi! Cuối cùng em cũng làm một việc đúng!"

"Nhưng mà, tại sao tôi lại muốn khóc, tôi cứ muốn khóc thôi. . . . . ." Vận Nhi rất lưu luyến cái ôm này, lúc cô cần nhất một bờ vai, anh đã xuất hiện, kịp thời xuất hiện.

"Cô bé, em chưa từng nghe qua câu thành ngữ mừng đến chảy nước mắt sao? Chính là để miêu tả hình dáng em bây giờ đó, là bởi vì em quá vui mừng!" Thương Nhĩ Kỳ kiên nhẫn dỗ dành cô, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ có cảm giác muốn nâng niu một người phụ nữ trong lòng bàn tay, Tô Vận Nhi lại khiến anh có sự xung động này, nhưng mà anh lại muốn làm như vậy.

Anh tặng cho cô một bầu trời đầy sao, một câu chuyện cổ tích, một lời hứa hẹn.

Vận Nhi lập tức nín khóc mỉm cười, chiếc áo sơ mi đắt tiền của Thương Nhĩ Kỳ bị cô nắm không còn hình dáng, nhưng vào lúc này lời nói đơn giản của anh đều dễ nghe hơn so với bất kì lời tâm tình nào, ba chữ Thương Nhĩ Kỳ, cô đã ghi nhớ trong lòng.

Từ xa Tô Thượng Đông ngồi trong chiếc xe thể thao màu trắng nhìn thấy hai người đang ôm nhau, con ngươi đen thâm trầm càng trở nên rét lạnh, anh đã chậm một bước, lần này, anh lại chậm một bước!

Siết chặt ngón tay, anh liếc mắt nhìn Vận Nhi vừa khóc vừa cười, anh đấm xuống tay lái, đóng cửa sổ xe lại.

"Thế nào? Em có muốn xem xét tôi không? Âu Thừa Duẫn không cần em nữa, tôi cưới em!" Thương Nhĩ Kỳ kéo Vận Nhi vào trong xe thể thao của anh, hiện tại anh không hóa trang, rất dễ dàng bị người khác nhận ra.

"Là tôi không cần anh ta có được không?" Vận Nhi nhận lấy chiếc khăn giấy anh đưa, vẫn còn không ngừng thút thít.

"Tô Vận Nhi em thật lợi hại, Âu Thừa Duẫn em cũng dám bỏ?" Thương Nhĩ Kỳ thắt dây an toàn cho cô, nhìn cô bởi vì khóc mà khuôn mặt đỏ lên, trong mắt lại thêm mấy phần thương xót, anh vươn ngón tay ra, lau đi những vệt nước mắt trên mặt cô, trong lòng vô cùng rối rắm, "Sau này em không được dễ dàng rơi lệ vì một người đàn ông, biết chưa?"

Vận Nhi mù mờ gật đầu, chỉ cảm thấy Thương Nhĩ Kỳ trong phút chốc như vậy khiến cô không hiểu được.

"Bây giờ em muốn đi đâu?" Thương Nhĩ Kỳ vừa nghe thấy giọng nói không bình thường của cô liền vội vàng chạy tới tìm cô, thậm chí anh còn bất chấp việc anh phải chuẩn bị để đi dự sự kiện chương trình, chỉ cần đụng tới chuyện có liên quan đến cô, anh có thể bỏ quên tất cả mọi thứ.

"Không biết nữa, tôi không dám về nhà, cha mà biết tôi ly hôn nhất định sẽ mắng tôi!" Vận Nhi không dám tưởng tượng, quyết định này của cô không thương lượng trước với Tô Viễn Hàng, không biết ông có chấp nhận không.

"Vậy thì trước tiên cứ ở nhà tôi hai ngày! Đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với em!" Một tay Thương Nhĩ Kỳ lái xe, một tay vuốt ve mái tóc của cô, cô luôn có cách khiến anh không thể làm gì rồi lại khiến anh đau đến tận xương tủy.

"Cảm ơn anh!" Vận Nhi vốn muốn cự tuyệt, nhưng vào giờ phút này cô lại không thể từ chối được sự cưng chiều của Thương Nhĩ Kỳ với cô, khiến cô không tự chủ được gật đầu, nghĩ lại trừ nhà họ Tô ra nơi mà cô có thể đi chính là nhà họ Hứa, nhưng mà bây giờ đi tìm Hứa Tâm Lam nhất định rất bất tiện.

"Tô Vận Nhi, em phải nhớ kĩ mỗi một câu tôi nói với em đều là nghiêm túc!" Thương Nhĩ Kỳ nhấn mạnh, lại phát hiện ánh mắt của cô bé kia đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ bay đi nơi nào rồi.

Anh đã nói, chỉ cần cô mở miệng, anh sẽ cưới cô!

"Tiểu thư?" Âu Dương xuất hiện ở Âu Viên khiến chị Ngọc và chú Chung giật mình, Âu Dương kéo theo va li hành lý, tiến lên ôm hai người đã lâu không gặp mặt.

"Chú Chung, chị Ngọc, tôi về mấy ngày rồi, ngày mai lên máy bay nên tối nay tôi về thăm hai người một chút!" Âu Dương ngọt ngào nói, khiến cho những người làm ở Âu Viên thụ sủng nhược kinh (1), Âu Dương đã ở nước Đức một thời gian khá dài, cũng giống như Vận Nhi đều được những người làm yêu mến.

(1) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

"Ha ha, tốt, tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp!" Chị Ngọc cảm động nói, giúp Âu Dương cầm hành lý vào phòng khách.

"Ơ, anh tôi và Vận Nhi vẫn chưa về sao?" Bên trong biệt thự vẫn vắng vẻ như trước đây, bởi vì Âu Dương đến mà có một chút náo nhiệt.

"Lúc này phu nhân nên trở về rồi!" Chị Ngọc liếc mắt nhìn đồng hồ, đã là tám giờ tối rồi, trước kia lúc nào về muộn phu nhân sẽ gọi về Âu Viên, chỉ là hôm nay, chị Ngọc nhìn thoáng qua bên ngoài biệt thự, điện hạ cũng chưa trở về.