Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 115: Phụ nữ có chồng




Cơ thể Vận Nhi cực kỳ mềm mại, mà vũ đạo cũng rất tốt.

Thầy giáo đánh giá cô rất cao, lại được Riche giới thiệu, Vận Nhi liền được nhà sản xuất và công ty quảng cáo rất khen thưởng.

Đây là Riche thu sơn chế tác, công ty biết được thân phận thật sự của anh ta thì cũng không dám mạnh miệng, cổ đông công ty điện ảnh và truyền hình đều là Thương thị.

Anh phiêu bạt vài năm, cũng muốn dừng lại, bởi vì có Vận Nhi, mới khiến anh ta có thêm một tia lưu luyến với làng Giải trí.

"Không cần khẩn trương, em có thể mà, nghiêm khắc nói ra, vũ đạo của em so với tôi còn chuyên nghiệp hơn!" Thương Nhĩ Kỳ nhảy một bài nhẹ nhàng.

"Cũng không thể bằng anh được!" Vận Nhi khiêm tốn cười, chỉ có trong lòng nàng rõ ràng, anh ta không muốn cô bị áp lực,, nhưng nhìn thấy studio phía trước, phía sau lại có nhiều công tác viên như vậy, gửi gắm rất cao hi vọng, cô vẫn có chút khẩn trương.

Nhưng vừa bước lên sân khấu, cô lại không che giấu được sự tự tin và ung dung, trong đầu nhớ kỹ mỗi một động tác, những phiền não kia đều bị cô ném sang một bên.

Điệu nhảy này kết hợp cổ điển và hiện đại, bắt đầu là mứa ba-lê duyên dáng, tinh lọc giai điệu tình yêu, còn có cả Hip-hop, một điệu nhảy kết hợp đủ loại vũ đạo, thách thức những động tác vũ đạo khó.

Vận Nhi và Thương Nhĩ Kỳ còn hai người bạn nhảy do thầy giáo dẫn tới, có sự chuyên nghiệp và kinh nghiệm sân khấu phong phú, Vận Nhi và Thương Nhĩ Kỳ phối hợp rất ăn ý.

Ngày hôm qua, thời điểm Vận Nhi rời đi cúng chỉ mang theo mỗi túi sách, điện thoại cũng để ở chỗ làm, múa cả ngày, cô đã mệt mỏi, kiệt sức rồi, xem ra Thiên vương cũng không phải dễ làm như thế, hiện tại cô thấy có chút đồng cảm với Thương Nhĩ Kỳ.

Nhưng nhắm mắt lại tưởng tượng ra sự tự tin và hào quang khi bước lên sân khấu, Vận Nhi cho rằng vất vả cũng là đáng.

"Đêm nay vẫn ở lại nhà tôi đi, em còn muốn trở về sao?" Thương Nhĩ Kỳ chở Vận Nhi rời khỏi phim trường, tâm tình tốt hơn Vận Nhi rất nhiều.

"Sớm muộn gì cũng phải về nhà, anh đưa tôi về nhà đi, ngày mai tôi còn phải đi học!" Những chuyện phát sinh vào cuối tuần này đều khiến cô trở tay không kịp, nhưng cô cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhiều lắm thì mắng chửi thôi, cha sẽ không nỡ đánh cô.

“Hai ngày này em nên ở nhà tôi đi, bài hát đó hai ngày nữa sẽ phát hành, chúng ta muốn đẩy nhanh tiến độ, cũng đừng đi học!” Không biết vì cái gì, Thương Nhĩ Kỳ luôn luôn có một loại cảm giác, cô rời xa Âu Thừa Duẫn, anh ta vẫn cảm thấy có một mối nguy tiềm ẩn, khiến anh ta không thể nào nắm chặt cô.

“Như vậy được không?” Vận Nhi có chút do dự, nhưng hiện tại cuộc sống của cô phải bắt đầu lại từ đầu, nên vứt bỏ quá khứ đi thật xa. Nàng không có lý do cự tuyệt cơ hội tốt như vậy.

“Không được cũng phải làm!” Thương Nhĩ Kỳ đạp chân ga, xe thần tốc chạy ra ngoài, trực tiếp nhấn chìm giọng nói của Vận Nhi trong gió.

Như vậy cũng được, không cho có cơ hội hối hận, tin tưởng Riche, lựa chọn của cô là không sai!

Kỳ thật Tô Ân Huệ cũng ở tại biệt thự lưng chừng núi, từ lúc cô kháng cự sự an bài của Âu Thừa Duẫn, nhưng về phương diện khác cô không thể chống cự sự hấp dẫn của anh, một phần lý trí duy nhất, cô càng lún càng sâu.

Nhất là trong tòa biệt thự này, sau khi anh rời đi, một bước anh cũng chưa từng bước vào đây.

Nhận mệnh sao? Cô chỉ có thể tình nguyện làm con rối cho anh thao túng sao?

Thật sự hỏi tâm chính mình, cô làm không được, cũng chịu không được anh đối nàng như gần như xa.

“Chuyện gì?” Âu Thừa Duẫn nhìn dãy số trên di động, không chút do dự lên tiếng, giọng nói băng lãnh, không mang theo một tia tình cảm.

Một tay Tô Ân Huệ nắm di động, một tay luồn vào trong mái tóc của mình, trong mắt giấu không được rối rắm và bi thương, “Duẫn, bao giờ anh quay lại đây?”

Tô Ân Huệ vứt bỏ tự tôn và kiêu ngạo của chính mình, làm tình nhân của anh, làm một người phụ nữ chờ anh sủng hạnh.

“Tô Ân Huệ, cô không chịu nổi tịch mịch sao?” Trong giọng nói của Âu Thừa Duẫn mang theo mỉm cười, nhưng Tô Ân Huệ lại nghe ra trong đó có sự trào phúng, anh nhất định phải như vậy sao?

Sau khi Thừa Huyễn qua đời, giữa bọn họ dường như cũng chưa có một lần nói chuyện vui vẻ.

“Hình như cô đã quên, tôi nói rồi, tôi không chạm vào đồ của Thừa Huyễn!” Âu Thừa Duẫn nghe được đầu kia điện thoại có tiếng nức nở, trong lòng không hiểu sao lại thấy phiền não, hung hăng ném điện thoại di động ra ngoài, từ trên vách tường rơi xuống trên thảm trải sàn.

Hiện tại, lý do để anh hận cô cũng không có rồi!

Cô nói đúng lắm, nếu buông tay Vận Nhi, có phải cô sẽ có một cơ hội hay không, một cơ hội anh cũng không cho cô. Điện thoại của Tô Ân Huệ từ trong tay rơi xuống, nước mắt không khống chế được mà tràn ra hốc mắt, cô vùi mặt vào đầu gối, giống như con mèo cuộn mình trên ghế sofa. Cô cảm thấy mệt, cảm thấy áy náy với Tu Vũ, đối với Âu Thừa Duẫn thì ảo tưởng!

“Anh không thể mời tôi ăn một bữa thật lớn sao?” Vận Nhi nhìn thức ăn nhanh trước mặt, khủng hoảng giơ lên chiếc đũa nói, kỳ thật cô biết anh ta không tiện xuất hiện trước công chúng, lần trước bọn họ cùng tiến vào nhà hàng Tây phải đội mũ lưỡi trai và đeo mắt kính che đi phân nửa khuôn mặt, Vận Nhi lại không nhịn được mà nhớ lại.

Thương Nhĩ Kỳ làm sao có thể nhìn không ra tâm tư đó của cô, nghiêm túc chỉ vào não đạo của cô nói, “Em, cô bé nhỏ không thể kém chọn, có gì ăn nấy! Tôi không nấu cơm!”

Từ nhỏ Vận Nhi đã quá quen, áo đến thì vươn tay, cơm đến thì há miệng, làm sao có thể không biết anh bất đắc dĩ, bĩu môi, vẫn ngoan ngoãn ăn hết những thức đồ ăn cô không thích.

“Ngày hôm qua tôi đã nghĩ hỏi anh, làm sao nhà anh lại có quần áo của phụ nữ, sẽ không phải là bạn gái của anh chứ?” Vận Nhi tắm rửa xong, thì thấy Thương Nhĩ Kỳ đang chờ cô trong phòng cô, áo ngủ trên người cô cũng là anh ta lấy từ trong tủ quần áo.

Cô còn đang suy nghĩ, nếu anh ta có bạn gái, cô ở nơi này sẽ không tốt, tình yêu của đại minh tinh nhất định không thể tiết lộ.

Điểm ấy Vận Nhi có thể lý giải.

“Bạn gái tôi không phải đứng trước mặt tôi sao?”

Thương Nhĩ Kỳ vui tươi hớn hở đi tới gần, mới vừa tắm rửa xong trên người Vận Nhi có mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm ngát, khuôn mặt hồng nhuận óng ánh trong sáng, tóc ướt rơi xuống trước ngực, quyến rũ phong tình nói không nên lời.

“Đi đi đi, cách xa tôi một chút, tôi là phụ nữ đã có chồng!” Vận Nhi nói xong mới che miệng lại, thè lưỡi, trong tiềm thức đã ghi nhận Âu Thừa Duẫn là chồng của cô, đó đã thành một loại thói quen rồi.

Thương Nhĩ Kỳ cũng nhận ra sự ảo não của cô, đứng cách cô hai bước, đưa tay vuốt tóc cô, mắt màu lam sâu không thấy đáy, nhu tình nói, “Cô bé ngốc, sao lại phản ứng chậm vậy!”

Vận Nhi mất tự nhiên cười gượng hai tiếng, cầm lấy khăn lông khô trên giường, lau đi những giọt nước còn đọng trên tóc.

Uhm, sai sót không nên có này, về sau sẽ không tái phạm nữa!