Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 159




Chương 159: Như anh hùng từ trên trời rơi xuống

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, khuôn mặt châm chọc nói: “Chỉ thế này mà muốn giết tôi, tưởng tôi dễ bắt nạt sao?”

“Ha, một người đàn ông cưỡng hiếp phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ?”

Nếu đã bị phát hiện rồi, Vũ Linh Đan cũng không cần giả vờ nữa, cười lạnh một tiếng, thuận tay đẩy cái bàn bên cạnh một cái, đồ đạc bị rơi xộn lộn trên đất tạo ra âm thanh rất lớn.

“Cái người phụ nữ này!”

Người đàn ông đã hiểu ý đồ của Vũ Linh Đan, tức giận tới mức sắc mặt đen sì, tát một cái lên mặt Vũ Linh Đan, cô lảo đảo một cái, lại bị người đàn ông kéo vào lòng.

“Không phải muốn kích thích sao, vậy được, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô.”

Nói xong, người đàn ông mặc đồ đen gần như lôi Vũ Linh Đan đi, ném cô vào trong phòng ngủ.

Cửa thùng hàng đột nhiên bị một lực rất mạnh mở ra, gọi điện thoại vẫn mãi không có người nhận, vừa rồi trong phòng lại phát ra tiếng động lớn như vậy, chứng minh có người đang ở, Trương Thiên Thành không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp tông cửa mở ra.

“Cứu mạng!”

Vũ Linh Đan kêu to một tiếng, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Im miệng cho tao!”

Nghe thấy có người bước đến, người đàn ông lập tức hoảng hốt, ra sức bịt chặt miệng của Vũ Linh Đan, vẫn chưa đủ, thậm chí hắn còn lấy gối đè lên mặt Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan liều mạng đạp chân, hai tay cố túm lấy đồ vật gì đó, nhưng cảm giác ngột ngạt khó chịu hơn cả không thở được khiến cả người cô muốn tuyệt vọng.

“Đồ đàn bà đê tiện, tao không bỏ qua cho mày như thế này đâu.”

Người đàn ông vứt lại một câu, sau đó trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn, đợi đến khi Trương Thiên Thành xông vào phòng, chỉ còn thấy một bóng người chạy thoát trong màn đêm.

Trương Thiên Thành chửi một câu, đang lúc muốn chảy qua cửa sổ đuổi theo thì nghe thấy tiếng ho khan dữ dội của Vũ Linh Đan, người anh hơi run rẩy.

“Cô có sao không?”

Ý nghĩ bắt người của Trương Thiên Thành nhanh chóng bị kéo lại, anh đi nhanh qua, đỡ lấy vai của Vũ Linh Đan, dùng sức lắc mạnh.

“Tôi… Tôi không sao… Khụ khụ!”

Còn chưa nói xong, cô lại ho dữ dội, lồng ngực đau tức đến mức muốn chảy cả nước mắt.

Trương Thiên Thành vỗ vỗ lưng cô, cúi đầu nhìn thấy áo sơ mi rối loạn của cô, ánh mắt trở nên sâu xa, ngay cả khí chất toàn thân cũng thay đổi.

Vũ Linh Đan đã thở lại bình thường, nhìn thấy khuôn mặt thâm sì không vui của Trương Thiên Thành, cô kéo lại áo sơ mi, cúi đầu nói: “Tôi không sao.”

“Còn cứng mồm, nếu tôi đến muộn thêm một bước, cô có biết hậu quả ra sao không?”

Nhìn thái độ không vấn đề gì của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành tức tới mức dạ dày cũng muốn đau: “Vô duyên vô cớ, cô mở cửa làm cái gì?”

Vũ Linh Đan rất muốn nói cô cũng không nhờ anh tới, nếu đã cứu cô rồi tại sao không thể nói chuyện đàng hoàng được chứ?

Có điều những lời này, Vũ Linh Đan chỉ có thể nghĩ trong lòng, cô chưa đến mức vô lương tâm, không phân biệt được tốt xấu.

Đối mặt với cơn tức giận của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan vẫn nói một tiếng cảm ơn.

Mũi Trương Thiên Thành phát ra tiếng hừ lạnh, đứng dậy bước đến cửa sổ, nhìn theo hướng người áo đen biến mất, lạnh giọng nói: “Cô có biết đối phương là ai không?”

Vũ Linh Đan lắc đầu.

“Nhưng có thể khẳng định rằng, không phải người trên công trường. ”

“Cô chắc chắn như vậy?”

Trương Thiên Thành cau mày.

“Một là, người làm việc trên công trường, bàn tay chắc chắn phải thô ráp có chai, tay của người đàn ông vừa rồi rất sạch sẽ, không giống phải lao động khổ cực, hai là, người trên công trường chỉ gọi tôi là Giám sát Đan chứ không gọi tôi là cô chủ lớn nhà họ Vũ, người bình thường cũng chỉ gọi là cô Linh Đan thôi.”

Vũ Linh Đan bình tĩnh phân tích.

Từ lúc người đàn ông mở miệng, Vũ Linh Đan đã phát hiện có gì đó không đúng, đáng tiếc không thể lừa hắn nói nhiều thêm mấy câu.

“Ý cô là, gọi cô là cô chủ lớn nhà họ Vũ, là để phân biệt với cô hai nhà họ Vũ?”

Trương Thiên Thành là người thông minh, Vũ Linh Đan chỉ nhắc một chút, anh đã lập tức hiểu ra.

Ánh mắt Vũ Linh Đan phức tạp gật gật đầu, đồng thời ngẩng mặt nhìn Trương Thiên Thành, cũng may anh đến kịp lúc, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ tới.

Chỉ là bị anh nhìn chăm chăm như vậy, Vũ Linh Đan có chút ngượng ngùng.

Cô bèn cố ý ngáp một cái, giả bộ không quan tâm nói: “Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của mình tôi, tôi đi tắm trước đây.”

Trương Thiên Thành không ngăn cản, thấy sắc mặt cô bình tĩnh lại nhiều, trong lòng cũng dần dần yên tâm. Có điều ánh mắt anh vẫn nhìn về phía cửa sổ, người này, anh nhất định phải bắt được.

“Dạo gần đây nhà họ Vũ có liên lạc với cô không?”

Trương Thiên Thành ở sau lưng hỏi một câu.

Vũ Linh Đan tưởng rằng anh đang nghi ngờ nhà họ Vũ, trực tiếp nói: “Hôm nay Vũ Phong Toàn gọi điện bảo tôi quay về, tôi không đồng ý, nghe nói là ý của Nguyễn Kim Thanh.”

Trương Thiên Thành gật đầu lần nữa, sờ sờ cằm của mình, không nói gì.